Chương 8: Tỉnh Dậy Sau Cuộc Kinh Hoàng

Emily giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cô thở hổn hển, trái tim đập mạnh trong l*иg ngực. Trong vài giây đầu tiên, cô vẫn còn chìm trong cảm giác kinh hoàng của giấc mơ. Căn phòng bệnh viện mờ ảo dưới ánh sáng ban ngày, không còn vẻ u ám, đe dọa như trong giấc mơ.

Cô hít sâu, cố trấn tĩnh lại:

“Chỉ là giấc mơ… chỉ là giấc mơ thôi,”

Emily tự nhủ, đưa tay lau trán. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai đang len lỏi vào, mang theo sự ấm áp và tươi mới. Mọi thứ trông thật bình yên và yên ả, hoàn toàn khác xa với cảnh tượng đáng sợ vừa rồi.

Emily ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh. Tom nằm trên chiếc giường bệnh đối diện, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn. Trông anh vẫn còn yếu, nhưng không có vẻ gì là đáng sợ như trong giấc mơ. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng.

"Anh ta không phải kẻ ác," Emily thì thầm, cố gắng trấn an bản thân. Nhưng cảm giác bất an vẫn còn đó, như một vết gợn trong tâm trí cô. Giấc mơ ấy đã khắc sâu trong lòng cô một sự nghi ngờ, dù lý trí cố gắng xóa bỏ nó.

Cô nhìn Tom một lần nữa, rồi tự nhủ phải tập trung vào hiện tại. "Đúng, đây là thực tế," cô nghĩ. "Chúng ta đã gặp nguy hiểm, nhưng chúng ta đã an toàn. Chỉ là đầu óc mình đang bị căng thẳng mà thôi."

Emily khẽ rời khỏi giường, bước chân nhẹ nhàng tiến đến cửa sổ. Nhìn ra ngoài, cô cảm thấy ánh sáng của buổi sáng làm dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng. Nhưng dù là ban ngày, giấc mơ đêm qua vẫn để lại một dấu ấn khó phai.

Cô quay lại nhìn Tom, lòng thầm nghĩ: "Chúng ta đã trải qua chuyện gì? Và liệu có điều gì mà mình chưa biết?" Emily biết cô cần phải tìm ra sự thật, nhưng trước hết, cô cần chuẩn bị tinh thần, vì sự thật đôi khi còn đáng sợ hơn cả ác mộng.

Thám tử Alex bước vào phòng bệnh với một nụ cười thoải mái trên gương mặt. “Cả hai tỉnh rồi à? Thật nhẹ nhõm quá,” anh nói, giọng nhẹ nhàng. Emily và Tom ngước lên nhìn, cả hai đều mỉm cười.

“Alex, cảm ơn anh vì đã tới,” Tom nói, giọng yếu ớt nhưng vẫn tràn đầy sự vui vẻ. Emily cũng gật đầu, đôi mắt lóe lên chút ánh sáng sau những ngày căng thẳng. Cả ba bắt đầu trò chuyện, không khí trong phòng nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì Emily đã tưởng tượng sau cơn ác mộng đêm qua.

Alex kể vài câu chuyện hài hước, cố gắng xua tan không khí u ám. Cả ba người bật cười vui vẻ, tiếng cười vang lên trong không gian tĩnh lặng của bệnh viện. Nhưng rồi, khi cuộc trò chuyện đang dần trở nên thoải mái, đèn trong phòng bệnh đột nhiên vụt tắt. Toàn bộ bệnh viện chìm vào bóng tối.

"Chuyện gì vậy?" Emily hoảng hốt, đưa mắt nhìn quanh. Tom cũng giật mình ngồi bật dậy, còn Alex thì nhíu mày.

"Chắc là bệnh viện bị mất điện," Alex bình tĩnh nói, dù trong lòng anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. "Chúng ta nên rời khỏi đây trước khi có chuyện gì xảy ra."

Tom và Emily đồng ý. Họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cùng Alex rời khỏi phòng bệnh. Cả ba lần mò trong bóng tối của hành lang bệnh viện, chỉ dựa vào ánh sáng le lói từ điện thoại của Alex để tìm đường ra. Cuối cùng, họ cũng thoát ra khỏi khuôn viên bệnh viện và leo lên xe của Alex để về nhà anh nghỉ ngơi.

Ngồi trong xe, Emily vẫn còn cảm thấy bất an. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" cô tự hỏi. Nhưng ít nhất, cô cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh Alex và Tom. Alex tập trung lái xe, cố gắng trấn an mình và hai người kia.

Về đến nhà, Alex mời cả hai ngồi xuống phòng khách và chuẩn bị nước uống. Anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng trong đầu đang xoay quanh một loạt câu hỏi. Trong suốt quá trình điều tra, có một điều cứ khiến anh cảm thấy nghi ngờ. Sau khi nhìn qua danh sách bệnh nhân và những người liên quan trong vụ án gần đây, anh đã thấy một cái tên khiến anh phải lưu ý: người em trai sinh đôi của Tom, một kẻ với quá khứ đầy rắc rối.

Khi trở lại phòng khách, Alex đặt ly nước xuống trước mặt Tom và Emily, rồi ngồi đối diện với họ. Anh nhìn Tom, do dự một chút rồi quyết định hỏi thẳng: "Tom, tôi có một câu hỏi... Anh có một người em trai sinh đôi, phải không?"

Tom ngước lên, nét mặt hơi sững lại. "Sao... sao anh biết?" Anh ngập ngừng, rồi liếc nhìn Eva như để đánh giá phản ứng của cô.

Emily cau mày, nhìn Tom với vẻ ngạc nhiên. "Em trai sinh đôi? Anh chưa từng nhắc tới chuyện này."

Tom thở dài, gương mặt trở nên căng thẳng. "Phải… tôi có một người em trai tên là Tim. Nhưng… cậu ấy có một tính cách rất khác tôi. Thật lòng mà nói, tôi đã không còn liên lạc với cậu ấy một thời gian dài rồi."

Alex gật đầu, cẩn trọng lựa chọn lời nói tiếp theo. "Tôi tìm thấy tên của Tim trong danh sách những người có liên quan đến vụ việc lần này. Anh có biết rằng em trai anh từng có hành vi cố ý gϊếŧ người không?"

Tom cúi đầu, vẻ mặt nặng nề. "Tôi biết… Đó là lý do gia đình tôi luôn tránh nhắc tới Tim. Sau vụ việc đó, cậu ấy đã biến mất, không ai biết cậu ấy đi đâu. Tôi cứ tưởng rằng cậu ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."

Emily chăm chú lắng nghe, sự lo lắng dần hiện rõ trên gương mặt. “Vậy… liệu có khả năng Tim liên quan đến chuyện xảy ra với chúng ta không?” cô hỏi, ánh mắt đầy nghi vấn nhìn Alex.

Alex khoanh tay, đôi mắt sắc bén nhìn cả hai. “Khả năng đó là rất cao. Từ những thông tin tôi có, Tim không chỉ có tính cách kỳ quái mà còn có khả năng che giấu dấu vết một cách tinh vi. Chúng ta không thể loại bỏ khả năng rằng Tim đang nhắm đến các bạn. Và việc bệnh viện cúp điện đột ngột có thể không phải là sự cố đơn thuần.”

Trong phòng bỗng chốc yên lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Mọi nghi ngờ, lo lắng đều xoay quanh cái tên Tim, một bóng đen trong quá khứ của Tom mà giờ đây đã trỗi dậy, mang theo những hiểm họa khó lường.

Emily nhìn Alex và Tom, lòng ngổn ngang với hàng loạt suy nghĩ. "Nếu Tim thực sự là người đứng sau mọi chuyện, thì chúng ta cần phải chuẩn bị đối phó với cậu ấy," cô nói, giọng đầy quyết tâm.

Alex gật đầu, ánh mắt kiên định. "Chúng ta sẽ tìm hiểu rõ về Tim và chuẩn bị kỹ càng. Chuyện này chỉ mới bắt đầu."