Emily mở to mắt, bối rối trước cảnh vật xung quanh. Cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh trong một căn phòng bệnh viện. Mọi thứ xung quanh mờ ảo dưới ánh đèn mờ xanh. Không khí đặc quánh với mùi thuốc sát trùng.
Emily lẩm bẩm, cảm thấy đầu vẫn còn hơi choáng váng sau khi hít phải khói độc:
"Đây là đâu...?"
Cô đưa tay lên đầu, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng mọi thứ chỉ là một mớ ký ức lộn xộn.
Khi mắt cô bắt đầu quen dần với bóng tối, cô chợt thấy Tom đang đứng trước giường, yên lặng nhìn mình. Thoáng qua, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy một người quen. Nhưng ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, cô bất giác rùng mình.
Khuôn mặt của Tom trông không giống như thường ngày - nét hiền lành, vui vẻ của anh đã biến mất. Thay vào đó, ánh mắt anh lạnh lùng, sắc bén như dao, và một nụ cười nửa miệng đáng sợ hiện rõ. Đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đựng một sự tàn ác mà cô chưa bao giờ thấy.
“Tom...?” Eva lắp bắp, cảm nhận trái tim mình đập dồn dập trong l*иg ngực. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi không rõ ràng đang dâng lên trong lòng. Tom không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm giác như một con thú săn mồi đang nhìn con mồi của mình.
Emily cố gắng giữ bình tĩnh, dù sự run rẩy trong giọng nói của cô không thể che giấu được nỗi lo sợ:
“Anh... Anh làm gì vậy?”
Tom chậm rãi cúi xuống, đôi mắt hắn như hai hố đen sâu hoắm, chứa đựng một bí mật kinh khủng. "Cô tỉnh lại rồi à?" Giọng hắn khàn khàn, vang vọng trong không gian tĩnh lặng:
“Cô không nên tỉnh dậy đâu, Emily.”
Nghe những lời này, Emily cảm thấy máu trong người mình lạnh đi. Cô lùi lại trên giường, ánh mắt hoảng hốt. "Anh đang nói gì vậy, Tom? Anh đang đùa đúng không?" Cô cố gắng tìm kiếm một chút sự quen thuộc trong con người trước mặt, nhưng tất cả đã tan biến. Thay vào đó là một kẻ xa lạ với ý định độc ác trong mắt.
Tom tiến lại gần hơn, nụ cười của hắn dần trở nên méo mó:
"Cô nghĩ tất cả chỉ là một tai nạn sao?"
Hắn nói, giọng đầy vẻ mỉa mai:
"Không, Emily... Tất cả đều đã được sắp đặt. Và giờ cô đang nằm trong tay tôi."
Emily bắt đầu hiểu ra sự thật đáng sợ đang diễn ra. Cô cố gắng bật dậy khỏi giường, nhưng cơ thể vẫn còn yếu ớt:
"Anh... anh đã làm gì với tôi?"
Cô hét lên, đôi mắt rực lửa sự căm phẫn và sợ hãi.
Tom đứng lại, nghiêng đầu nhìn cô như đang thưởng thức sự hoảng loạn của Emily:
“Cô không cần biết điều đó, Emily. Điều cô cần biết là, từ giờ trở đi, cô sẽ làm theo những gì tôi nói... hoặc không ai biết được điều gì sẽ xảy ra với những người mà cô quan tâm.”
Emily nín thở, không dám tưởng tượng tới lời đe dọa ngấm ngầm ấy. Trong lòng cô, một nỗi căm giận bùng lên. "Anh là kẻ quái vật!" Cô gầm lên, dù giọng vẫn run rẩy.
Tom chỉ nhún vai, như thể lời nói của cô không có chút tác động nào. "Có lẽ. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, Emily. Chào mừng đến địa ngục của tôi."
Lời nói lạnh lùng của hắn vang lên trong căn phòng tối tăm, để lại Emily trong sự hoang mang và tuyệt vọng. Cô nhận ra mình đang đối diện với một cuộc chiến khốc liệt hơn bao giờ hết, một cuộc chiến với kẻ mà cô từng tin tưởng.