Chương 2: Nghỉ ngơi bên thư phòng

Thân thể tuyết trắng tràn ngập dấu vết tìиɧ ɖu͙©, Lăng Hoan chỉ có thể che mặt, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, chỉ muốn đắp chăn lại thật chặt, muội phu sau khi lại phát tiết trên người nàng một lần nữa, lúc này mới đứng lên, thoải mái mặc y phục. Thấy nàng thẹn thùng như vậy, hắn lại cố ý xốc chăn ôm nàng lên.

“Đừng như vậy, nương vẫn thúc giục chúng ta sinh con, nàng cứ thế thì làm sao bây giờ?”

Ta mới không cần nghe vậy, Lăng Hoan chỉ có thể xấu hổ đỏ mặt, rốt cuộc nói không nên lời, âm thầm ai oán nói trong lòng như vậy.

Lúc này, một tiểu nha hoàn đứng ở bên ngoài cách một tấm bình phong nói vọng vào:

“Phu nhân, người nên thức dậy để đi thỉnh an lão phu nhân rồi ạ!”

Lúc này nàng mới đẩy Hà Mạnh Khê ra, bận rộn rửa mặt, ngay cả điểm tâm cũng không thèm ăn, liền đi đến phòng của lão phu nhân thỉnh an, dường như chỉ sợ mình chậm một bước sẽ bị con sói đói kia lột ra ăn.

Nhìn bóng dáng Lăng Hoan rời đi, Hà Mạnh Khê chỉ cười khẽ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại dư vị mê người của đêm qua, mỹ nhân thẹn thùng như vậy thật sự là hắn chưa từng thấy qua, chỉ là tính cách tiểu thê tử cũng biến hóa quá lớn đi? Cứ như đã biến thành một người khác vậy.

“Tiểu thư, người đừng khóc, lúc trước không phải người vẫn luôn oán giận cô gia không hợp tác làm cái kia sao, hiện tại như thế có vẻ rất tốt, phu nhân cũng nói muốn các người sớm một chút vì nhà họ Hà khai chi tán diệp sao.”

Thỉnh an lão phu nhân xong, Lăng Hoan liền đi ra, dọc theo đường đi, tiểu huyệt dưới thân vẫn còn đau rát, lại nhớ tới muội phu đáng ghét kia, nhịn không được ánh mắt phiếm hồng.

“Ta không khóc, ta chính là buồn một chút mà thôi”.

Ảo não nói xong, Lăng Hoan ngồi xuống lan can trên hành lang, ngơ ngác nhìn về phía hồ sen kia, cũng không biết muội muội của nàng hiện tại như thế nào, có lẽ muội muội hẳn là cũng sẽ không nghĩ đến chuyện mình gặp xui xẻo đi, chuyện trao đổi thân phận quá mức hoang đường, để tránh bị phát hiện, hai người bọn họ không dám để lộ cho ai biết, bởi vì tướng mạo giống hệt nhau không ai có thể nhận ra, khiến Lăng Hoan an tâm hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến Hà Mạnh Khê kia, một trái tim lại bắt đầu đập loạn!

“Tiểu thư, có phải người mệt rồi hay không, hay là chúng ta đến thư phòng cô gia nghỉ ngơi đi.”

Phía trước chính là thư phòng của Hà Mạnh Khê, nha hoàn Bích Châu cẩn thận hỏi han, thấy nàng có vẻ mệt mỏi, vội vàng chạy đến đỡ nàng.

Khẽ thở dài một tiếng, Lăng Hoan gật gật đầu, đi về phía thư phòng. Hà Mạnh Khê kia là một con mọt sách, nghe muội muội nói hắn mười ngày thì hết chín ngày sẽ ở trong thư phòng, bởi vậy, thư phòng của hắn so với nhà người khác lớn hơn rất nhiều, Bích Châu đỡ nàng ngồi xuống trên giường dài lại đệm cho nàng một cái đệm, trên bàn đặt một bình trà được giữ ấm, liền rót cho nàng một chén.

“Bích Châu, ngươi giúp ta đi lấy thêm mấy cái quần mới.”

Vừa ngồi xuống, nàng liền cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu chạy xuống dưới, hẳn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa rồi tên Hà Mạnh Khê chết tiệt kia bắn vào bên trong chảy ra, Lăng Hoan xấu hổ đỏ mặt, vội vàng bảo Bích Châu đi lấy quần cho mình.

Bích Châu nghe xong ước chừng là biết được chuyện gì đã xảy ra, vội vàng chạy đi lấy quần cho nàng. Nhìn Bích Châu rời đi, Lăng Hoan vẻ mặt ngượng ngùng lại nằm xuống, sợ lại có thêm tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài. Nằm nằm một lát, bởi vì thân thể thật sự quá mệt mỏi liền ngủ say.