Sau khi trở về huyện Khứ Sơ, Hứa Thư bình tĩnh lại, hiên tại cô có quá nhiều việc phải làm nên tạm thời gác lại tất cả những chuyện không vui đó.
Cô đang nấu bữa trưa, Hứa Gia Diệu đang làm bài tập cho kỳ nghỉ đông ở phòng khách, gió thổi qua, chuông gió treo vang lên.
“Chị ơi!” Cậu bé lại hét lên, “Em có bài không làm được”.
"Để trống trước đi, chút nữa chị dạy em sau."
"À, nhưng nếu để trống, em sẽ không thể làm tiếp được."
Hứa Thư nhắm mắt lại, hít thở sâu.
Cô lau nước trên tay rồi bước vào phòng khách, "Em đang làm chị giận đây, biết không?"
Hứa Gia Diệu không biết đang cười cái gì, Hứa Thư ngồi xuống bên cạnh nói: "Chúng ta xem từng câu một nào."
"Được."
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ vào chậu cây trong nhà, mùi thức ăn trong bếp thoảng vào.
“Chị ơi, em đói rồi.” Cậu bé chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Hứa Thư lười nói, đứng dậy đi vào phòng bếp, cậu bé liền đi theo sau.
Nồi nước sôi lên, Hứa Thư hỏi: "Mẹ còn chưa về sao?"
"Buổi trưa mẹ không về nhà ăn cơm."
Hứa Thư nói "Ồ" rồi tiếp tục công việc trên tay.
Người phía sau bật cười: "Chị ơi, chị tìm được bạn trai ở trường chưa?"
"Chưa." Cô càng nghĩ càng thấy sai. "Con nít, học những cái này không hay đâu, Hứa Gia Diệu."
Người bị kêu tên đứng thẳng dậy, "Em cũng không còn nhỏ, em đã học trung học cơ sở rồi."
"Ồ, đã học trung học cơ sở, vậy mà lại thích Ultraman."
“Như vậy thì đã sao?” Giọng nói phía sau dần nhỏ lại, “Ai quy định học sinh cấp hai không được thích Ultraman.”
Hứa Thư cười cười, trên má xuất hiện lúng đồng tiền như có như không, cả người cô tỏ ra hơi thở ấm áp.
"Chị ơi, em muốn nói cho chị một bí mật."
"Gì?"
"Một cô gái trong lớp em đã gửi thư tình cho em, nhưng tôi không thích cậu ấy."
Nghe đến đây cô choáng váng, trẻ con bây giờ đứa nào cũng... yêu sớm hay sao?
Nhớ lại khi con còn học cấp hai, suốt ngày cô chỉ biết lo lắng các kỳ thi và bài tập về nhà, bây giờ, thời thế đã thay đổi.
“Vậy em định làm thế nào?” Hứa Thư bưng bát đĩa ra.
"Em cũng rất phiền lòng, em muốn từ chối nhưng lại sợ làm tổn thương cậu ấy".
“Em cũng khá ga lăng đấy.” Cô cười nói.
“Dạ.” Hứa Gia Diệu thở dài, “Thảo nào trong lớp có nhiều người như vậy, cậu ấy chỉ thích mình em thôi.”
Trên bàn ăn, hai người đang ngồi đối mặt, Hứa Thư bưng một ít rau cho cậu bé, đột nhiên nói: "Nếu em không thích thì nói rõ càng sớm càng tốt, đừng để chậm trễ."
"Nhưng... em không biết phải nói thế nào với cậu ấy, mỗi ngày cậu ấy đều ăn trưa với em, cậu ấy đối xử với em rất tốt, em cảm thấy từ chối cậu ấy thì hơi khó xử."
Hứa Thư ăn miếng cơm vào miệng, thản nhiên hỏi: "Vậy sao em lại đồng ý ăn cơm trưa với cậu ấy?"
"Um, mặc dù em không thích cậu ấy, nhưng cậu ấy rất tốt."
Chủ đề kết thúc ở đây, bởi vì Trần Hạnh đã trở về, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ, tâm trạng bà có vẻ rất tốt.
Trần Hạnh đặt chìa khóa lên bàn, "Hứa Gia Diệu, bài tập của con thế nào rồi?"
"Đừng lo lắng, chị sẽ dạy cho con."
"Con, nếu não của con tốt bằng một nửa của chị con, con nhất định sẽ không đội sổ."
Hứa Thư không nói lời nào, lặng lẽ đi vào phòng bếp lấy cho Trần Hạnh một bát cơm.
Không khí bàn ăn không sôi nổi như lúc nãy, Trần Hạnh đang nói chuyện học với Hứa Gia Diệu.
Cuối cùng, bà xoay qua hỏi Hứa Thư: "Này, con đã nhìn thấy con trai nhà dì Trương chưa?"
"Chưa thấy ạ."
"Phải rồi, hai ngày nữa con trai dì ấy sẽ về, hai đứa có thể làm quen với nhau." Trần Hạnh nói tiếp, "Đứa trẻ đó rất tài giỏi, nó mở một công ty ở Nam Chiếu rồi còn mua một căn nhà..."
"Mẹ," Hứa Thư ngắt lời bà, "Hiện tại con không có suy nghĩ về việc tìm đối tượng."
Trần Hạnh đặt đũa xuống, nhìn cô, "con cũng sắp tốt nghiệp rồi, sao con có thể không có suy nghĩ này? Chẳng lẽ con coi thường người ta sao?"
“Không có.” Cô cúi đầu.
"Vậy thì đi, ta đã cho bà ấy số của con rồi."
Hứa Thư không đáp, bưng bát vào phòng bếp, Trần Hạnh vẫn đang nói: "Dù không muốn cũng phải đi!"
Thời tiết ở Nam Chiếu vẫn tiếp tục mưa, nửa đêm, sau khi hoàn thành công việc, Thẩm Từ Sinh liền đến chỗ của Lục Nghiêu.
Quán bar mới mở rất hoành tráng, chơi cũng vui, nhưng biết Thẩm Từ Sinh sắp đến nên đã tiết chế lại.
Anh ngồi giữa phòng riêng, hàng lông mày sắc nét và bộ vest đen bắt mắt nhất, thắt cà vạt cũng rất tỉ mỉ.
“Nhị thiếu gia, chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi.” Giọng nói rẻ rúng của anh ta khiến Thẩm Từ Sinh cũng lười trả lời.
Lục Nghiêu cười nắc nẻ, nói tiếp: "Sao anh không đưa cô Hứa qua chơi?"
Thẩm Từ Sinh mấy ngày nay rất bận, có khi phải đi họp hai thành phố trong một ngày, vì vậy anh rất ít khi nhớ đến Hứa Thư.
"Đại học Nam Chiếu đang trong kỳ nghỉ."
Đương nhiên Lục Nghiêu biết chuyện đó, nhưng anb ta chỉ muốn thử Thẩm Từ Sinh, mấy năm qua anh cũng chưa từng thấy Thẩm Từ Sinh đưa người phụ nữ khác đến chỗ của mình.
"Ở đây cũng không có ai khác, Nhị thiếu gia, nói cho tôi biết sự thật đi."
Thẩm Từ Sinh liếc nhìn anh ta một cái.
"Anh định ở bên cô ấy thật à?"
“Tại sao cậu lại nói như vậy?” Anh hỏi ngược lại.
"Đối với anh cũng không xa lạ gì, nhiều năm qua Nhị thiếu gia chưa bao giờ qua lại với người khác giới, hiện tại cô Hứa lại là một ngoại lệ."
Thẩm Từ Sinh nghịch chiếc bật lửa trên tay, anh mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày, mà có dáng vẻ trần tục hơn.
"Cô Hứa thực sự rất hiểu chuyện, cô ấy khá phù hợp với anh, nhưng tôi không biết gia cảnh của cô ấy như thế nào."
Thẩm Từ Sinh vẻ mặt có chút thảnh thơi, thanh âm cũng nhẹ theo: "Tôi cũng không biết."
“Tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại chọn cô ấy?” Lục Nghiêu kinh ngạc.
“Cậu nghi ngờ tôi à?” Anh chế nhạo, “Cô ầy có thể dắt mũi tôi vào trò chơi của cô ấy sao?"
Câu nói đùa này không vui lắm chút nào, nhưng Thẩm Từ Sinh cười.
“Thật hâm mộ.” Lục Nghiêu suýt nữa quỳ xuống bái phục anh, cuối cùng đổi chủ đề, “Ở đây tôi có mấy cô gái khá sạch sẽ, Nhị thiếu gia có muốn xem không?"
Anh không nói gì, những người bên cạnh anh lại nghĩ anh đã đồng ý Lục Nghiêu vỗ tay, ngay sau đó có mấy cô gái mặc váy ngắn đi vào.
Thẩm Từ Sinh nhìn cũng không thèm nhìn, dòng suy nghĩ trôi đi nơi khác.
"Nhị thiếu gia, nhìn một chút xem sao?"
Anh hơi mất kiên nhẫn, hơi kéo cà vạt xuống, khẻ liếc nhìn xung quanh rồi dừng lại ở phía bên trái.
Lục Nghiêu bình tĩnh cười.
“Để họ ra ngoài đi.” Thẩm Từ Sinh nói.
Mục đích đã đạt được, Lục Nghiêu phất tay để cho bọn họ đi ra ngoài.
"Thế nào? Có cô nào lọt vào mắt anh không?"
Thẩm Từ Sinh làm sao có thể không nhìn ra ý của anh ta, "Cậu có phải rất rảnh rỗi không?"
"Tôi nghĩ Nhị thiếu gia đã đồng ý."
Không khí yên lặng trong vài giây, không ai lên tiếng, tiếng ca hát từ bên ngoài nhàn nhạt vọng vào khiến người ta cáu kỉnh.
"Người bên trái, mặc dù không ngay thẳng như cô Hứa, nhưng thoạt nhìn hai người họ cũng rất giống nhau."
“Trước khi tôi tức giận,” giọng Thẩm Từ Sinh lạnh hơn vài độ, “cậu tốt nhất nên cút khỏi đây.
Lục Nghiêu không nói nữa, hóa ra không phải tức giận, cho dù lúc nãy đèn đã tắt nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Từ Sinh.
Cửa vừa mở ra, anh ta bước ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, Nhị thiếu gia tâm tư khó lường, xem ra sau này sẽ không trêu chọc cô Hứa nữa rồi.