Cuối tuần Hứa Thư quay về huyện Khứ Sơ, thật hiếm khi nhìn thấy Trần Hạnh không đi chơi bài.
Về đến nhà đã là buổi chiều, Hứa Thư ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi.
Hứa Gia Diệu mở cửa đi vào, trong tay còn ôm thê. một quả bóng rổ.
“Chị!” Nhìn thấy người trên sô pha, cậu bé ném bóng rổ chạy như bay đến bên cạnh Hứa Thư “Sao chị lại quay về rồi?”
“Chị được nghỉ hai ngày.” Hứa Thư định đưa tay xoa đầu cậu bé như bình thường.
Nhưng các cậu trai ở độ tuổi này lại đặc biệt nhạy cảm với hành động này.
Hứa Gia Diệu lập tức né đi "cười khúc khích", lẩm bẩm: "Đừng chạm vào đầu em, em sẽ không cao lên mất."
Hứa Thư cười nói: "Chị cũng từng nghĩ như vậy, nhưng không phải chị cũng lớn lên sao?"
Người đối diện nói: "Là tại chị cứ vò đầu em mãi, cho nên em mới không nổi."
Hứa Gia Diệu ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy quả táo trên bàn lên ăn, không ngừng than thở: “Trong lớp em là đứa thấp nhất, mỗi lần em đứng đầu hàng đều cảm thấy rất xấu hổ."
Hứa Thư thực sự không thể đồng cảm nổi.
Cô vẫn nhớ lúc học trung học cô không phải là người cao nhất.
Mặc dù xếp hàng không phải đứng cuối cùng, nhưng cũng là ở giữa trở đi.
Hứa Thư phục hồi tinh thần, tiếp tục nói: "Chỉ cần em bớt kén ăn lại, thì tự nhiên sẽ cao lên thôi."
“Thật sao?” Ánh mắt cậu bé nghiêm túc.
"Đúng vậy."
Hứa Gia Diệu hỏi: "Những kén ăn thật sự sẽ không cao lên sao?"
Chuyện này ... đột nhiên cô nhớ tới Thẩm Từ Sinh.
Cô không biết anh kén ăn hay không, cô cũng chưa từng nghe thấy anh nói không ăn được món gì.
Khi còn bé tính tình ngang bướng, thích chống đối lại ba mình, bị phạt không cho ăn là chuyện rất bình thường.
Hứa Thư cảm thấy Thẩm Từ Sinh lớn lên cao như vậy quả là không phải phát triển theo kiểu bình thường.
"Chị."
Cô vẫn ngơ ngẩn.
"Chị!"
“A.” Từ Gia Diệu gọi một hồi cô mới hồi phục tinh thần, “Làm sao vậy?”
"Chị cười cái gì vậy?"
Hứa Thư tất nhiên không thành thật trả lời: "Chị không nghĩ gì cả."
Ai ngờ Hứa Gia Diệu đột nhiên đứng lên, lẩm bẩm nói: "Vậy thì không ổn, không ổn."
“Hả?” Cô bối rối.
“Em nghe nói.” Cậu bé thần bí nói, “Bọn họ nói nếu một người tự nhiên cười mà không có lý do, thì đó là dấu hiệu của bệnh Alzheimer đó!”
Hứa Thư: "......"
Trần Hạnh nấu ăn xong, đi ra khỏi bếp, bà đặt món ăn cuối cùng lên bàn, ánh mắt bà rơi vào hai chị em.
"Đi rửa tay ăn cơm đi."
Hứa Gia Diệu cười rạng rỡ, làm mặt quỷ với Hứa Thư rồi chạy đi rửa tay.
Bữa ăn khá bình yên, Trần Hạnh chỉ hỏi vài câu hỏi bình thường.
Hầu hết đều liên quan đến công việc của cô, không đề cập đến cuộc sống.
Khi Hứa Thư nói cô muốn ở lại Nam Chiếu, Trần Hạnh hết sực bất ngờ.
Tại sao cô lại muốn ở lại đó... bà thật sự không thể hiểu được.
Có lẽ là vì trong lòng bà, từ trước đến nay Hứa Thư luôn là người rất ngoan ngoãn.
Nên khi Hứa Thư kiên quyết muốn ở lại Nam Chiếu.
Lời nói của cô lúc đó kiên quyết hơn bao giờ hết, kiên quyết đến mức khiến Trần Hạnh không thể hiểu cô được nữa.
*
Khi Thẩm Từ Sinh gọi đến, Hứa Thư đang xem TV với Hứa Gia Diệu trong phòng khách, Trần Hạnh đã đi sang nhà hàng xóm chơi.
Phim hoạt hình quá nhàn chán, cô vừa xem vừa ngáp.
Điện thoại di động trên bàn rung lên, Hứa Gia Diệu thừa dịp nhìn qua, Hứa Thư vội vàng cầm lên, nhưng cậu bé vẫn nhìn thấy.
“Chị.” Cậu bé nhướng mày, “Ai vậy?”
"Bạn chị."
Hứa Gia Diệu "chậc chậc" hai cái, ý nghĩa sâu xa.
Thật ra Hứa Thư cũng không quá lo lắng, dù sao cô cũng không ghi chú tên của Thẩm Từ Sinh.
Những gì Hứa Gia Diệu nhìn thấy cũng chỉ là một dãy số.
“Chị về phòng trước đây.” Cô đứng dậy.
Hứa Gia Diệu "Ồ" một tiếng đầy, không nói gì nữa.
Sau khi trở về phòng, Hứa Thư cầm điện thoại lên xem, người bên kia đã cúp máy.
Thấy cuộc gọi nhỡ, trong lòng cô có cảm giác hụt
hẫng.
Còn đang phân vân không biết có nên gọi lại không, lỡ giờ này anh đang bận thì sao?
Đấu tranh tâm lí chưa đầy nửa phút, người đàn ông bên kia đã lại gọi.
Hứa Thư lập tức trả lời "Alo" nhẹ nhàng.
Người ở đầu bên kia điện thoại không nói chuyện.
Cô tiếp tục "Alo".
Vẫn không có phản hồi.
Hứa Thư ngập ngừng gọi, "Anh Thẩn?"
Lúc này Thẩm Từ Sinh mới lên tiếng: “Ừ, em đang làm gì vậy?”
"Vừa rồi em ở trong phòng khách, em trai em cũng ở đó, nên không tiện nghe máy."
Anh khó hiểu hỏi: "Có gì mà không tiện?"
"Thằng bé vẫn chưa biết chuyện của chúng ta."
Hứa Thư không thể cao thượng như anh, cô còn bị ràng buộc bởi rất nhiều thứ.
Sau một lúc im lặng, cô tiếp tục hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Thẩm Từ Sinh còn vẫn đang một bữa tiệc tối nên tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho cô.
Tầm nhìn từ tầng cao nhất rất lớn, anh đút một tay vào túi quần âu, dáng người thẳng tấp.
Trời về chiều, anh đứng nhìn những tia nắng mặt trời chiếu vào ngươi.
Thẩm Từ Sinh cười nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Anh đang nhớ em."
Trái tim của Hứa Thư lỗi mất một nhịp.
Anh luôn có thể thẳng thắn nói ra những lời này, như đang nghĩ đến em, đang nhớ đến em,...
Nhưng anh lại chưa bao giờ nói yêu cô.
Hứa Thư nghĩ, Thẩm Từ Sinh bây giờ đối xử tốt với cô bao nhiêu, thì có nghĩa là anh yêu người đó bấy nhiêu.
Hứa Thư ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người giống như cùng nhìn về một phía của bầu trời.
Sẽ... sẽ có một ngày như vậy.
Thời gian trôi qua, họ không còn cảm giác với nhau, rồi họ sẽ chia tay.
Dù tình cảm trước đó có mặn nồng đến đâu thì vẫn sẽ bị lãng quên.
Quên đi ngoại hình, quên đi giọng nói... cả tên của nhau.
“Hứa Thư.” Thẩm Từ Sinh gọi cô, giọng nói quá đỗi dịu dàng, “Nhớ anh rồi sao?”
Hứa Thư không biết vì sao hốc mắt lại ươn ướt, nhẹ giọng nghẹn ngào.
“Sao vậy?” Thẩm Từ Sinh nghe ra giọng nói của cô có chút kì quái.
“Không sao.” Cô vội vàng điều chỉnh lại trạng thái, giả vờ thoải mái hỏi anh khi nào thì về Nam Chiếu.
Người ở đầu bên kia điện thoại trả lời: "Sớm nhất cũng phải một tuần."
Hứa Thư chớp mắt "Ồ" một tiếng, tâm trạng của cô đã không còn dao động nữa.
“Anh có thể về sớm hơn chút.” Thẩm Từ Sinh đột nhiên nói, “Chừng nào em về, thì anh cũng sẽ về.”
"Nhưng ngày kia là em đã về Nam Chiếu rồi."
"Được, ngày kia anh cũng về."
"Không phải nói sớm nhất cũng phải một tuần sao?"
Anh thản nhiên đáp: “Việc này có bàn bạc thành công hay không cũng không sao cả”.
Cũng chỉ có giá bảy tám con số, Thẩm Từ Sinh cảm thấy quá bình thường, bình thường đến mức anh ước gì mình có thể lái xe đến chỗ cô ngay bây giờ.
Anh có hơi bất ngờ với ý nghĩ này.
Anh không biết bắt đầu từ khi nào, mà anh đã cho phép mình trở thành người như thế này.
Màn đêm buông xuống, vạn vật rơi vào yên tĩnh.
Thẩm Từ Sinh đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn nhìn cảnh đêm, rồi ngẩng đầu nhìn mặt trăng như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
Ánh trăng trong veo.
Nếu bây giờ có cô ở đây thì tuyệt vời biết mấy.