“Ăn xong bữa tối thì cũng muộn rồi.” Hứa Thư giải thích.
Triệu Niên Niên "ồ" một tiếng đầy thâm ý.
“Là thật.” Cô sợ cô ấy không tin.
Ai ngờ cô ấy bỏ ngoài tai câu nói này, tiếp tục hỏi: "Có ngủ cùng phòng không?"
Hứa Thư cười nói: "Đương nhiên là không cùng rồi."
Lúc nửa đêm cô có tỉnh lại một lần, khi đó Thẩm Từ Sinh cũng đã ra ngoài.
Ánh trăng chiếu vào phòng, anh bật đèn ngủ cho cô.
“Xem ra Thẩm tổng là một quân tử đích thực.” Triệu Niên Niên trầm ngâm gật đầu, tiếp tục nói: “Mình còn tưởng anh ta một mực giữ cậu ở lại là vì có mục đích khác.”
"Cậu đang vẽ gì vậy?"
Cô cầm bó hoa hồng cắm nó vào bình.
Khi cô hỏi câu này, cô ấy vẫn đang ngồi vẽ.
Triệu Niên Niên mỉm cười không trả lời.
*
Mấy ngày nay Thẩm Từ Sinh thực sự rất bận, nhưng buổi tối anh vẫn giành thời gian gọi điện cho Hứa Thư.
Chỉ nói những câu hỏi thăm bình thường.
Rồi nói những gì họ đã làm hôm nay, hoặc là hôm nay đã ăn những gì.
Gần mười một giờ, Hứa Thư ra ban công nhận điện thoại của anh.
“Xong việc rồi sao?” Cô cười hỏi.
Thẩm Từ Sinh nói, "Anh vẫn chưa bắt đầu làm việc."
"Vậy sao bây giờ anh lại gọi cho em?"
“Nhớ em.” Anh đáp.
Hứa Thư mỉm cười "Ồ" một tiếng, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào khác.
Thẩm Từ Sinh thấp giọng hỏi: “Thư Thư, em không nhớ anh sao?”
“Em không nhớ.” Trò đùa này vậy mà lại phá hỏng bầu không khí đang tốt đẹp.
Chỉ là người ở đầu bên kia điện thoại hình như đọc được suy nghĩ nhỏ nhặt của cô.
“Cô nhóc vô tâm.” Anh cong khóe miệng, ôn nhu nói.
Anh vậy mà lại thích lời nói vô tâm này của cô.
Sau khi nghe anh nói, Hứa Thư lại nghĩ, liệu mình thực sự không có lương tâm thật không.
"Anh Thẩm."
"Ừm?"
"Bên anh có trăng không?"
Thẩm Từ Ainh đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời, có một vằng trăng sáng trên bầu trời.
“Ừ.” Trong đầu anh hiện lên nụ cười dịu dàng của Hứa Thư, “Bên kia có không?”
Hứa Thư ngẩng đầu nói: "Không có, đến một ngôi sao cũng không có."
"Em thích trăng sao?"
“Em thích.” Cô cười đùa, “Có phải anh Thẩm định hái trăng cho em không?”
Thẩm Từ Sinh đưa tay lên làm động tác lấy xuống rồi cho vào túi quần âu, đứng thẳng lưng nhìn ánh trăng bên ngoài.
Không thể lấy xuống được.
“Đúng vậy,” anh nói.
Khi Hứa Thư nghe thấy anh nói, thì cụp mắt xuống mỉm cười.
Lúc này Thẩm Từ Sinh cảm thấy cô thực sự rất dễ dỗ.
*
Sáng hôm sau, Hứa Thư nhận được tin nhắn từ một số lạ mời cô đến một quán cà phê gần trường.
Cô gửi lại tin nhắn hỏi người đó là ai, nhưng không nhận được hồi âm.
Vốn dĩ cô không định đi, nhưng người gửi tin nhắn lại nói có chuyện muốn nói với cô, chuyện liên quan đến Thẩm Từ Sinh.
Hứa Thư suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Địa điểm gặp mặt là tầng trên cùng của quán cafe, trên đó chỉ có một người phụ nữ.
Hứa Thư cảm thấy bóng lưng người đó rất quen, nhưng lại không nhớ ra được.
Cho đến khi cô đến gần hơn...
“Tôi ở đây.” Tần Nhiêm nói.
Khi nhìn thấy cô ta, Hứa Thư có chút kinh nhạc.
"Có chuyện gì?" Hứa Thư trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Xem ra anh ta cũng không quá xem trọng cô, nếu không tại sao không phái người theo bảo vệ cô."
Hứa Thư không biết Tần Nhiêm từng nói gì với Thẩm Từ Sinh, vậy nên cô không hiểu ý cô ta nói.
Nhưng cô vẫn hiểu được nửa câu đầu tiên cô ta nói.
“Không quá xem trọng còn hơn trong lòng không có.” Giọng điệu của cô vẫn ôn hòa bình tĩnh nói, “Tôi tin cô Tần vất vả tìm cách gặp tôi, chắc hẳn không phải chỉ vì nói những chuyện này.”
Tần Nhiêm ậm ừ, dời mắt nhìn đi chỗ khác.
"Cô có biết tôi yêu anh ấy từ khi nào không?"
Hứa Thư không quan tâm đến vấn đề này.
“Ba năm trước, anh ấy đến công ty của ba tôi để thảo luận một dự án.” Tần Nhiêm chậm rãi nhớ lại, nụ cười cũng trở nên chua xót, “Tôi yêu anh ấy ba năm, nhưng anh ấy lại chưa từng nhìn tôi lấy một cái.”
Đôi mắt của Tần Nhiêm ngay lập tức đỏ lên, cô ta run rẩy nói tiếp: "Tôi đương nhiên biết anh ấy không yêu tôi, cho dù chúng tôi có đính hôn, anh ấy cũng sẽ bày mưu tính kế với Tần gia chúng tôi." Cô ta nhìn Hứa Thư nói: "Nhìn anh ta như chuyện gì cũng không quan tâm, nhưng anh ta lại là người rất tàn nhẫn, anh ta như vậy cô vẫn còn muốn ở cạnh sao?"
Có lẽ...
Có lẽ sẽ có người tính toán hơn Thẩm Từ Sinh, cũng sẽ tàn nhẫn hơn Thẩm Từ Sinh.
"Đó chỉ là anh Thẩn trong mắt cô." Hứa Thư nói.
Ít nhất hiện tại, anh không đối xử tệ bạc với cô.
Tần Nhiêm cười khổ, lắc đầu nói, "Cô đúng là mù quán."
Giống như cô ta trước đây vậy.
Hai người nói chuyện chưa được bao lâu, thì Thẩm Từ Sinh đã đến.
Hứa Thư chưa từng nhìn thấy anh như bây giờ, thoạt nhìn anh không hề tức giận, nhưng đôi mắt anh lại sắc bén, tràn đầy sự hung hãn, sắc mặt lạnh lùng.
Thẩm Từ Sinh đi tới, trực tiếp bảo vệ cô sau lưng anh.
"Tôi đã cảnh cáo cô, Tần Nhiêm, nếu cô dám động đến cô ấy, tôi sẽ không để cô yên ổn rời khỏi Nam Chiếu này." Giọng điệu không có chút ý cười nào.
“Động vào cô ta à?” Tần Nhiêm vô cùng ủy khuất nói, “Tôi đυ.ng vào chỗ nào của cô ta?”
Mới nói mấy câu, Thẩm Từ Sinh đã như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
“Anh Thẩm.” Hứa Thư giật giật góc áo anh, muốn nói gì đó.
Thẩm Tự Sinh quay đầu lại, thái độ lập tức thay đổi 180°.
Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ."
Vốn dĩ anh định quay về công ty, nhưng giữa đường lại nhận được một cuộc gọi, nói người có hôn ước với anh đã hẹn gặp Hứa Thư.
Lúc đó Thẩm Từ Sinh sợ Tần Nhiêm sẽ làm chuyện bất lợi cho cô.
“Em thật sự không sao.” Hứa Thư an ủi anh.
Tần Nhiêm cười tự giễu, ánh mắt nhìn vào Thẩm Từ Sinh vài giây, sau đó cô ta quay người rời đi.
Hóa ra anh không phải người vô tâm.
Trên tầng cao nhất lúc này chỉ còn lại hai người.
Hứa Thư hỏi: "Anh trở về lúc nào vậy?"
Anh muốn làm cô bất ngờ, nhưng mọi chuyện lại không như anh mong muốn rồi.
“Vừa mới về.” Thẩm Từ Sinh cẩn thận quan sát cô, “Cô ta không làm gì em chứ?”
“Không có.” Cô cười nói: “Nơi này khắp nơi đều có camera, cô ta không dám làm gì đâu.”
Hứa Thư cảm thấy Tần Nhiêm cũng không đáng ghét lắm.
Thậm chí còn có chút đáng thương.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới lời Tự Kiều từng nói.
Một con người luôn có hai mặt: một mặt là tàn nhẫn một mặt là ôn nhu, tàn nhẫn đối mặt với người mình không thích, ôn nhu đối với người mình thích.
“Làm sao vậy?” Thẩm Từ Sinh sờ sờ mặt cô, ôn nhu hỏi: “Nhìn thấy anh mà không vui sao?”
"Rất vui, nhưng sao hôm nay anh Thẩm lại đột nhiên trở về thế? Không phải nói sẽ ở lại thêm mấy ngày sao?"
Thẩm Từ Sinh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không vội nói: “Không phải anh đã hứa với em rồi sao?”
Hứa Thư hỏi: "Hứa cái gì?"
"Hứa với em, khi em tốt nghiệp anh sẽ đến."
“Vài ngày nữa mới đến mà,” cô nói.
Thẩm Từ Sinh cười cười, thanh âm ôn nhu như ngọc: “Em không nhớ anh, nhưng anh lại rất nhớ em.”
Những lời này chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong lòng cô.
“Nhớ anh.” Hứa Thư dụi mặt vào ngực anh, cảm thấy có chút ngượng ngùng.