Chỗ ăn cơm khá xa, Thẩm Từ Sinh để Trương Hàng lái xe đến đó.
Hai người ghế phía sau, khoảng cách không xa.
Thẩm Từ Sinh quay đầu nhìn cô, hỏi: “Sao em ngồi xa anh thế?”
Cô còn đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, suy nghĩ về đến chuyện khác khác.
“Cũng không xa lắm mà.” Hứa Thư hồi thần, dùng tay đo thử.
Thẩm Từ Sinh nhích lại gần cô, thì thầm, "Anh lại thấy như vậy đã rất xa."
Cô nhìn anh, cắn môi dưới để nén cười.
“Đúng vậy.” Hứa Thư hỏi hắn, “Hôm nay anh Thẩm không bận sao?”
Thẩm Từ Sinh cười, thản nhiên nói: "Nếu như bận rộn, anh sẽ không thể cùng em đi ăn được."
“Không phải anh nói nhớ em sao?” Âm thanh của Hứa Thư rất nhỏ, cơ hồ có chút ngượng ngùng, “Sao lại nói là đến để cùng em ăn cơm?”
“Anh nhớ em.” Nụ cười của Thẩm Từ Sinh càng sâu, anh không nhịn được nắm lấy tay cô.
Đã gần đến tháng sáu, thời tiết ở Nam Chiếu đã bắt đầu nóng lên.
Nhưng Thẩm Từ Sinh vẫn cảm thấy hơi lạnh khi chạm vào tay cô.
"Lạnh khônh?"
“Không lạnh.” Hứa Thư giải thích nói: “Thể chất của em là như vậy, tay chân rất dễ lạnh.”
Thẩm Từ Sinh xoa xoa tay cô, nghiêm túc hỏi: “Vậy mùa đông làm sao ra đường?”
“Mặc thêm quần áo vào.” Cô tiếp tục, “Dùng thêm miếng dán ấm với máy ủ tay.” Hứa Thư cười với anh, “Như vậy sẽ đỡ hơn rất nhiều.”
Xe dừng lại trước cổng một nhà hàng nổi tiếng, bên trong đã chật kín người, nhưng Thẩm Tự Sinh là cổ đông lớn ở đây nên không cần xếp hàng chờ.
Anh đi đến một bàn ở tầng cao nhất, không gian rất tốt.
Đứng trên lan can nhìn về phía trước, cô vẫn có thể nhìn thấy bờ biển cùng ngọn hải đăng.
"Đúng rồi, lần trước em nói mẹ em không đồng ý cho em ở lại Nam Chiếu, đã giải quyết xong chưa?"
Hứa Thư còn có chút kinh ngạc, anh vậy mà vẫn còn nhớ rõ.
“Nếu bà ấy không đồng ý, anh Thẩm định làm gì?” Cô cười hỏi.
Thẩm Từ Sinh đang cắt beefsteak, không ngẩng đầu lên: “Anh sẽ tiễn em về nha.”
Hứa Thư không nhận ra anh đang nói đùa
Cô có hơi không vui, cô dùng sức cắt mạng miếng beefsteak.
"Anh Thẩm không cần tiễn, em tự về được."
“Thật à?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
“Ừ.” Hứa Thư nói dối không chớp mắt, “Ngày mai em liền trở về.”
Người đối diện lập tức dừng lại động tác trong tay, lại hỏi: "Thật sao?"
Thẩm Từ Sinh tin những gì cô nói, lông mày của anh nhíu lại.
Tình cờ có nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào, thấy bọn họ cầm dao nĩa nhưng không cắt thức ăn mà nhìn nhau như đang khiêu chiến.
Hình ảnh này có chút kỳ lạ.
“Là giả.” Hứa Thư không nhịn được bật cười, thầm nghĩ, lời này sao anh có thể tin được chứ.
Thẩm Từ Sinh lại tiếp tục động tác trong tay, thản nhiên nói: “Lần sau lừa anh như vậy nữa.”
Cô nói "Ồ": "Lần sau sẽ không như thế nữa." Rồi như nhớ ra chuyện gì, cô lại nói thêm: "Chính anh Thẩm là người đầu tiên nói anh sẽ tiễn em về nhà."
Lý lẽ đúng trọng tâm, cô còn nghĩ mình đang ở thế thượng phong.
Nhưng thực ra.
Thẩm Từ Sinh đã dành tất cả thời gian của mình để cố gắng suy nghĩ cách để giữ cô ở lại Nam Chiếu, thì làm sao anh có thể tiễn cô về như những gì anh nói chứ.
Cho dù mẹ Hứa có đến đòi người, Thẩm Từ Sinh cũng nhất định không buôn tay cô ra.
Thẩm Từ Sinh cay đắng gật đầu, thành thật xin lỗi: "Là lỗi của anh."
Hứa Thư ngước mặt lên "Huh?"
Anh nói: "Anh không nên nói sẽ tiễn em về nhà."
Lần này đến lượt Hứa Thư cảm thấy có lỗi.
Vốn dĩ chỉ là nói đùa, ai biết anh lại còn xinh lỗi chứ.
Thẩm Từ Sinh tiếp tục: "Nếu mẹ em thực sự không đồng ý cho em ở lại Nam Chiếu, anh nhất định sẽ điện nói chuyện với bà ấy."
“Không cần.” Cô chớp chớp mắt, “Mẹ em đã đồng ý rồi.”
Thực ra hai người rất hiếm khi nói đến chuyện riêng của gia đình.
Hứa Thư chỉ đơn giản nói tiếp: "Em chưa nói với ông Thẩm về tình hình trong gia đình em nhỉ?"
Thẩm Từ Sinh gật đầu, bày tỏ sự quan tâm của anh đối với chủ đề này.
"Tôi còn có một đứa em trai sắp vào cấp ba."
"Tên cậu ấy là gì?"
Hứa Thư trả lời: "Hứa Gia Diệu, Gia trong gia thế, Diệu trong diệu dàng." Cô cụp mắt nhìn chiếc khăn trải bàn màu trắng, "Em từng đề cập đến chuyện của ba em với ông Thâm, vậy nên em sẽ không nói nhiều nữa."
Nửa sau của câu nói là một chủ đề nặng nề, nhưng Hứa Thư lại giả vờ thoải mái.
Cô hỏi: "Còn anh Thẩm, anh có gì muốn nói với em không?"
Trời đã xế chiều, bầu trời nhuốm một màu đỏ cam.
Thẩm Từ Sinh dựa lưng vào ghế, nói mọi chuyện như thể đang làm một bài báo cáo.
Từ người mẹ đã khuất của anh đến Tần phu nhân, Thẩm Từ Sinh đều nhắc đến.
Nhưng anh chỉ là một vài lời đơn giản.
Hứa Thư vừa định nói gì đó, nhưng điện thoại di động của Thẩm Từ Sinh trên bàn lại rung lên.
Thẩm Từ Sinh liếc nhìn dãy số, sắc mặt liền trầm xuống.
"Không bắt máy sao?" cô hỏi.
“Không bắt máy.” Anh nói.
Là Tần phu nhân gọi đến, giục anh nhanh chống quay về giảng đạo.
“Chắc là có việc quan trọng.” Thực ra cô không biết là ai gọi, bởi vì Thẩm Từ Sinh không để tên ghi nhớ.
Anh không có thói quen để tên ghi nhớ, anh rất nhạy cảm với những con số, chỉ cần nhìn vài lần là có thể ghi nhớ.
Thẩm Từ Sinh nhìn ngọn hải đăng ở phía xa, bắt máy trước khi đầu dây bên kia tắt máy một giây.
Anh cũng không đi ra chỗ khác, mà vẫn ngồi đối diện Hứa Thư nghe máy.
Tần phu nhân vẫn còn mất bình tĩnh, giọng hơi lớn.
"Sáng nay không phải ta bảo con trở về sao? Vì sao còn chưa có về?"
Hứa Thư cũng nghe thấy.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Từ Sinh mỉm cười như muốn trấn an cô.
"Bận việc nên không thể đến được."
"Con không ở công ty, thì bận cái gì?"
Thẩm Từ Sinh không trả lời, nhưng mắt anh nheo lại, lông mày nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.
Người ở đầu dây bên kia chắc đoán được lúc này anh đang bận việc gì nên than thở vài câu liền cúp điện thoại.
Không khí yên lặng,
Thẩm Từ Sinh buồn cười hỏi: “Làm sao thế?”
"Tại sao anh Thẩm không nói sớm hơn?"
Anh nhìn cô nở một nụ cười: "Em đang nói đến chuyện gì?"
Hứa Thư nâng cằm ra hiệu về phía điện thoại di động của anh.
Thẩm Từ Sinh nói: "Bà ấy bảo anh về lại, nhưng anh không đồng ý."
Hứa Thư không biết nên nói cái gì, lại mới nghe anh bổ sung thêm.
"Anh thấy ăn cùng em quan trọng hơn."
“Tần phu nhân sẽ không tức giận chứ?” Cô tò mò hỏi.
"Vừa rồi em cũng nghe được âm thanh của bà ấy rồi đó, enh cảm thấy bà ấy có tức giận không?"
Hứa Thư trả lời: "hình như có một chút."
Thẩm Từ Sinh thích thú với vẻ ngoài dễ thương cùng ngoan ngoãn này của cô.
“Vậy thì đúng rồi, anh không nên về đó.” Anh trêu chọc cô nói: “Anh về không phải cố ý đâm đầu vào cho bị la sao?”
Anh bình tĩnh nói, như thể anh không để chuyện này trong lòng.
Hứa Thư đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó.
Lục Nghiêu nói với Thẩm Từ Sinh, "Nhà họ Thẩn của anh không có lấy một người tốt."
Vẻ mặt của anh ngày hôm đó cũng giống hệt như bây giờ.
Bình tĩnh, ngoảnh mặt làm ngơ.
Dường như không có bất kì cảm xúc nào trong đôi mắt đó, dường như không có gì có thể làm lay động trái tim anh.