Hứa Thư không biết nhiều về việc này, vì vậy cô chỉ yên lặng lắng nghe lời giải thích xuất thần của Triệu Niên Niên.
Cô nhìn chiếc hộp rồi cân nhắc, chiếc váy cũ của cô cũng không đắt như vậy.
Bây giờ, cô cảm thấy nhận nó rất xấu hổ.
“Có chuyện gì vậy?” Người đối diện nhìn thấy cô do dự, “Cậu có vẻ không vui lắm.
“Không phải không vui, nhưng có chút xấu hổ khi nhận lấy món quà lớn thế này.” Hứa Thư gấp chiếc váy để lại vào hộp.
"Đúng là ga lăng, nếu là mình, mình nhất định sẽ nhờ Thẩm tổng mua cho mình một chiếc xe khác."
Hứa Thư chỉ cười không nói gì nữa, cô cất đồ vào chỗ sâu nhất tronh tủ, không tiếp tục suy nghĩ tới nó nữa.
"Mà này, chiều mai cậu có đi nghe diễn thuyết không?"
“Nghe diễn thuyết gì?” Hứa Thư hoàn toàn không biết.
Triệu Niên Niên kinh ngạc: "Lão Mạc không nói cho cậu biết sao?"
"Không."
Cô thực sự không biết chiều mai có một buổi diễn thuyết, nhưng chắc cũng không phải bài gì quan trọng, Hứa Thư nghĩ phải có lý do gì đó mới khiến Mạc Tri Hàng không nói cho cô biết.
“Thật kỳ lạ, mọi người đều biết chuyện này.” Triệu Niên Niên nhìn cô, “Vậy ngày mai cậu có đi không? Nếu cậu đi, chúng ta sẽ đi chung.”
“Chiều mai sao?” Hứa Thư suy nghĩ kỹ, đúng là không có việc gì, nên cô đã đồng ý.
Chiều hôm sau, khán phòng của trường đã chật kín người.
Ở hàng trước là giáo viên, Mạc Tri Hàng ngồi ở ngoài cùng bên trái, anh bất ngờ khi thấy Hứa Thư đi vào từ cửa trước.
Hứa Thư cũng nhìn thấy ông, lễ phép chào hỏi, "Thầy Mạc."
Mạc Tri Hàng gật đầu, "Sao em lại tới đây?"
“Chỉ là có thời gian nên em đến đây nghe thuyết một chút.” Cô cười giải thích.
Âm thanh ở đây rất lớn, Mạc Tri Hàng cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người rời đi, sau đó tìm một cái ghế tương đối gần trung tâm ngồi xuống.
“Ai diễn thuyết vậy?” Hứa Thư nhìn chung quanh có rất nhiều người, đa số đều là nữ sinh.
"Mình không biết, nhân vật này bí ẩn quá", Triệu Niên Niên nghiêng người một chút thì thào nói, "Nhưng như vậy cũng khá kí©h thí©ɧ, đúng chứ?"
Cô không trả lời, cô thực sự không biết phải nói gì thêm nữa.
Đèn sân khấu bật sáng, lúc này âm thanh cũng vang lên.
“Đã lâu không gặp, mọi người.” Giọng anh đầy từ tính.
Nghe giọng nói này, cùng với ánh sáng phù hợp, những người có mặt trong khán phòng đều nhận ra người đó là ai, kể cả Hứa Thư cũng không ngoại lệ.
Triệu Niên Niên ở bên cạnh mở to mắt, nắm lấy cánh tay cô lắc lắc, "Thẩm tổng! Thẩm tổng! Thẩm tổng!"
"Thì ra là nhị thiếu gia, thảo nào thần bí như vậy."
Một cô gái trả lời: "Tôi chưa ngờ rằng trường có thể mời được nhị thiếu gia đến, tôi nghỉ hai môn chuyên ngành quả là không vô ích."
So với những người này, Hứa Thư bình tỉnh hơn nhiều, cô chỉ hơi ngạc nhiên khi gặp lại Thẩm Từ Sinh là thôi.
Có lẽ là do chỗ ngồi, Thẩm Từ Sinh nhìn xuống sân khấu, trong nháy mắt đã nhìn thấy cô.
Cô gái chớp chớp mắt, đang nói chuyện với người bên cạnh, tâm trạng cô có vẻ rất tốt.
Hứa Thư đưa mắt nhìn về phía trước, thấy Thẩm Từ Sinh khẽ gật đầu với cô, sau đó anh khẽ mỉm cười.
"Tình huống gì? Vừa rồi Nhị thiếu gia cười sao?"
"Hình như là vậy."
Giọng nói dưới sân khấu dần trở nên ồn ào, Mạc Tri Hàng cau mày liếc mắt nhìn lại, sau đó mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Buổi diễn thuyết nhanh chóng kết thúc, nhiều người không còn gì để làm ngoài việc thở dài và rời đi.
Mọi người trong khán phòng gần như đã đi hết, vậy nên Hứa Thư và Triệu Niên Niên lại tình cờ đứng ở hàng đầu tiên.
“Cô Hứa.” Một giọng nói vang lên từ phía sau, “Đã lâu không gặp.”
Hứa Thư quay người lại, cô mỉm cười, lễ phép đáp lại: "Đã lâu không gặp, anh Thẩm."
Người đối diện hôm nay mặc vest, dáng người thon dài cao ráo, cười nhạt gật đầu.
“Không ngờ cô Hứa cũng có hứng thú với bài diễn thuyết của tôi.” Thẩm Từ Sinh nhìn cô, “Đúng là vinh hạnh của tôi.”
"Anh Thẩm nói đùa rồi."
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Triệu Niên Niên như muốn tắt thở, nhẹ nhàng giật giật góc quần áo của Hứa Thư trầm giọng hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Hứa Thư còn chưa kịp trả lời, Thẩm Từ Sinh đã hỏi lại: "Người bên cạnh cô là ai vậy?"
“Đây là bạn của tôi, Triệu Niên Niên.” Hứa Thư đáp.
Triệu Niên Niên căng thẳng không thể giải thích được, cô cúi đầu xuống chào hỏi: "Xin chào, Thẩm tổng, tôi đã ngưỡng mộ anh rất lâu rồi."
Thẩm Từ Sinh khẽ gật đầu, ánh mắt anh lại nhìn Hứa Thư.
Triệu Niên Niên chợt nhận ra mình có nên rút lui trước không, đứng ở đây có vẻ hơi dư thừa.
"Chuyện đó... Hứa Thư" cô cười giả thích, "Lát nữa mình còn có việc nên đi trước đât."
Hứa Thư còn chưa kịp nói gì thì Niên Niên đã quay người bỏ chạy, nhanh hết mức có thể.
Tình hình hiện tại có chút lúng túng, trong khán phòng chỉ có hai người bọn họ và người phụ trách dọn dẹp khán phòn.
“Bạn của cô xem ra đã bỏ rơi cô rồi.” Khi anh nói lời này, đôi mắt đen của Thẩm Từ Sinh thoáng chốc dán chặt vào cửa, rồi nhanh chóng thu lại.
"Cô ấy còn có việc phải làm."
Anh đến gần hơn, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, "Vậy bây giờ cô Hứa có thời gian không?"
Hứa Thư không biết phải làm sao, “Hả? Có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn mời cô đi ăn tối, nhưng không biết cô Hứa có cho tôi vinh hạnh này không?"
Người trước mặt cô có vẻ thích nói những chuyên như thế này, khiến cô khó có thể nói ra lời từ chối anh.
Hơn nữa, Thẩm Từ Sinh là một nhân vật ghê gớm như vậy, để cho anh vinh hạnh quả là khó tin.
"Không được sao?"
Hứa Thư chớp mắt, suy nghĩ bị kéo trở lại.
“Không phải.” Bộ não của cô đang chạy với tốc độ cao, cố gắng tìm ra một lý do không dễ bị nhìn thấu chỉ trong vài giây.
Ai biết người nọ nói: "Thật tốt, Trương Hàng đã ở bên ngoài đợi rồi, cô lên xe chờ tôi trước."
Nói xong, anh mỉm cười, xoay người rời đi. Hứa Thư đứng ở nơi đó, chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Từ Sinh sắp xếp rõ ràng.
Người quét dọn cũng sắp tắt đèn rời đi nên cô đành phải im lặng đi ra ngoài.
Khi đến cửa khán phòng, cô đã nhìn thấy Trương Hàng đúng như dự đoán.
“Bên này, cô Hứa.” Trương Hàng vươn cổ nhìn vào trong, “Ông chủ của tôi không ra ngoài cùng cô sao?
Hứa Thư không biết mình đang làm gì nên không trả lời.
“Vậy thì lên xe trước đi, trời mùa thu, bên ngoài rất lạnh.” Trương Hàng mở cửa xe cho cô.
Cô cảm ơn rồi ngồi vào, chợt nhận ra có gì đó không ổn, cửa sổ hạ xuống, Hứa Thư kêu một tiếng.
“Sao anh biết?” Cô còn chưa nói hết những gì mình muốn nói, nhưng cô chắc chắn người bên ngoài đã hiểu ý cô.
"A, chuyện này ..." Trương Hàng do dự, "Ông chủ của tôi mấy phút trước đã điện cho ta."
Đây không phải là một lời giải thích thuyết phục.
Chỉ là Thẩm Từ Sinh đi ra, sắc mặt lạnh lùng, mày nhíu chặt.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thư, anh liền dịu dàng trở lại, khóe miệng nở một nụ cười.
“Sao lại mở cửa sổ, không lạnh sao?” Anh lên xe, nâng cửa sổ lên.
Hứa Thư cười lắc đầu.