Chương 37: Sự Khác Biệt

Hứa Thư thức dậy sớm hơn Triệu Niên Niên, bên ngoài trời có mưa nhẹ.

Cả thành phố chìm trong mưa cùng sương mù.

Thời tiết hôm nay không tốt, Hứa Thư nói trong lòng.

Trên bàn có ly nước ấm mới được rót, cô ngồi xuống, đưa tay gõ nhịp vào cốc.

Triệu Niệm Niên tỉnh dậy dụi dụi mắt, ngơ ngác hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Mười giờ ba mươi."

“Còn sớm như vậy.” Người đang nằm trên giường liền trở mình, quấn chặt chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ, “Cậu không ngủ nữa sao?”

Hứa Thư trả lời, "Không ngủ nữa."

Muốn ngủ cũng không ngủ được.

"Chiều nay cậu có đi không?"

Hứa Thư vẫn như cũ nói: "Mình vẫn chưa nghĩ xong."

Cô thực sự vẫn chưa nghĩ xong, cô chưa từng gặp phải chuyện rối rắm như thế này.

“Mình nói cho cậu biết, thật ra trong lòng cậu đã có quyết định rồi.” Triệu Niên Niên nói, “Chỉ là cậu không có lý do để thuyết phục bản thân cậu chấp nhận mà thôi.”

Có lẽ đúng là như vậy.

Đêm qua, Hứa Thư đã suy nghĩ rất nhiều.

Ví dụ như nếu hôm nay cô đi, thì kết quả sẽ ra sao, nếu cô không đi...

Người nằm trên giường lại không nghĩ sâu xa như vậy.

“Cậu còn lo lắng chuyện gì?” Triệu Niên Niên không thể ngủ tiếp được nữa, cô ấy trực tiếp ngồi dậy.

Cô đang lo lắng chuyện gì chứ?

Là do lời nói đường đột của Thẩm Từ Sinh, hay là cô sợ anh sẽ thực sự đính hôn với người khác.

Hai người rất lâu mới có thể gặp nhau, mỗi lần gặp nhau đều rất vội vàng, nhưng thiện cảm dành cho nhau lại rất tốt.

Hứa Thư không muốn thừa nhận, nhưng tất cả đều là sự thật.

Cô có cảm giác đặc biệt với Thẩm Từ Sinh.

Rõ ràng hai người họ là người không cungg một thế giới, nhưng hai người vẫn phát triển tình cảm đến hiện tại.

Anh có cuộc sống xa hoa, còn Hứa Thư của khi đó lại không thích loại người như anh chút nào.

Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Từ Sinh lại trở thành một ngoại lệ trong cuộc đời cô.

Anh thờ ơ với mọi thứ, nhưng anh lại rất dịu dàng với cô, anh luôn nắm chắc phần thắng khi nói đến chuyện kinh doanh, anh sinh ra đã là người kiêu ngạo.

Sau một hồi lâu im lặng.



“Mình sẽ đi.” Hứa Thư nói.

Triệu Niên Niên nghe cô nói mà cứng ngắc ngồi dậy, trên mặt tràn đầy sự phấn khích.

"Thật sao? Cậu nghĩ xong rồi?"

Hứa Thư nặng nề gật đầu, "Nghĩ xong rồi."

“Tốt quá, hôm nay cậu phải mặc thật đẹp cho mình.” Tư thế của Triệu Niên Niên giống như sắp đi đánh trận, “Nhất định phải khiến cậu trở nên thật án tượng trong mắt người khác.”

Hứa Thư mím môi không nói gì.

*

Thẩm Từ Sinh ngồi trong phòng trên tầng hai, Tần Nhiêm mặc một chiếc váy dài đi vào.

“Sắp đến giờ rồi.” Giọng cô ta dịu dàng, cúi người giúp anh thắt cà vạt, “Chúng ta xuống trước thôi.”

Thẩm Từ Sinh né khỏi tay cô ta, một tay anh cầm bật lửa bật rồi tắt.

"Nếu anh không muốn tổ chức tiệc đính hôn, em đi xuống nói với bố là không cần tổ chức nữa."

Đây quả là sự nhượng bộ lớn nhất của cô ta.

Thẩm Từ Sinh đứng dậy , thờ ơ nhìn cô rất, trong mắt anh không có bất kỳ cảm xúc nào.

Tần Nhiêm khoác tay anh đi xuống lầu, nụ cười trên mặt luôn đúng tiêu chuẩn như vậy.

Khách khứa rất đông, Tần phu nhân và người nhà họ Tần ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ánh mắt rơi vào hai người đang đi xuống, không khỏi gật đầu thán phục.

Hứa Thư và Triệu Niên Niên đến muộn, không ai để ý đến sự xuất hiện của hai người họ.

Bên cạnh chỗ hai người đứng là một tấm ảnh cưới lớn viết tên của Thẩm Từ Sinh và Tần Nhiêm

Hứa Thư nhìn hồi lâu, rồi dời mắt trở lại sân khấu.

Ngay lập tức, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.

Phản ứng đầu tiên của cô là muốn bỏ chạy, nhưng Triệu Niên Niên lại giữ chặt cô lại.

"Có chuyện gì sao?"

Hứa Thư lắc đầu, "Không có chuyện gì, nơi này hơi nhiều người, mình cảm thấy không được khỏe."

Triệu Niên Niên nhìn chung quanh nói: "Nơi này cũng không nhỏ."

“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước đi.” Cô đổi chủ đề.

“Được.” Triệu Niên Niên kéo cô ngồi xuống chiếc ghế trống ở hàng cuối cùng.

Những người xung quanh đang cười chúc phúc cho hai nhân vật chính ngày hôm nay.

Có người nói Thẩm Từ Sinh rất xứng đôi với vợ tương lai của anh, một người đàn ông có tài lại kết hôn với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy quả là không có gì để chê cả.

Hứa Thư mím môi thở dài.



“Cô Hứa?” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, là Lục Nghiêu, “Đã lâu không gặp.”

Hứa Thư không biết nên trả lời thế nào, cô chỉ đành mỉm cười.

Lục Nghiêu ngồi xuống bên cạnh cô, tiếp tục hỏi: "Cô thấy thế nào?"

Hứa Thư khó hiểu hỏi: "Ý anh là sao?"

Lục Nghiêu hếch cằm về phía hai người trên sân khấu: “Buổi tiệc đính hôn.”

"Rất tuyệt."

"Thật ư." Người bên cạnh bắt đầu có hứng thú, "Cô thật sự cảm thấy rất tuyệt à? Có thật là lời khen xuất phát từ nội tâm cô không?"

Hứa Thư im lặng.

Lục Nghiêu cười nói: "Đối với tôi mà nói thì nó quá tệ, Nhị thiếu gia đính hôn sao có thể làm đơn giản như vậy chứ."

Triệu Niên Niên kinh ngạc, sao lại cậu ta thô lỗ như vậy chứ?

"Cô Hứa, cô biết gì không?"

Cô nhìn cậu ta: "Biết gì?"

“Hôm nay sẽ có tiết mục rất hay để xem.” Lục Nghiêu uống cạn ly rượu trong tay.

Cậu ta biết kế hoạch của Thẩm Từ Sinh, hơn nữa khi anh điều tra nhà họ Tần cậu ta cũng có mặt.

Đây không phải tiệc đính hôn mà là tiệc ăn mừng nhà họ Thẩm kéo nhà họ Tần xuống nước.

Chỉ có điều Lục Nghiêu không hiểu, tại sao Thẩm Từ Sinh lại kiên quyết để Hứa Thư đến đây.

Chẳng lẽ là để cô Hứa biết anh lợi hại thế nào, anh muốn khoe khoang à?

Nhị thiếu gia không phải là người như thế.

Lục Nghiêu quay đầu nhìn Hứa Thư, chiếc váy màu đỏ giúp làn da của cô đã trắng càng thêm trắng hơn, lông mi khẽ run, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, cô đúng là có năng lực mê hoặc chúng sinh mà.

Từ những điểm này đúng là không thể không khiên Nhị thiêu gia thế hiện bản thân mình được.

Cậu ta nhướng mi, tiếp tục nhìn cô, sức nặng trên vai khiến cậu ta giật mình.

Vừa định chửi thề, thì quay đầu lại liền bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Thẩm Từ Sinh.

“Cậu đang nhìn cái gì?” Thẩm Từ Sinh nhéo vai cậu ta, anh hơi dùng sức thêm một chút, “Hả?”

Lục Nghiêu kêu lên vì đau.

Hứa Thư cũng sững người khi nhìn thấy Thẩm Từ Sinh, cô đột nhiên có chút xấu hổ.

"Nhị thiếu gia, buông ra đi mà." Lục Nghiêu nhẹ giọng xin tha.

Lục Nghiêu xoa bả vai đứng lên, ngoan ngoãn dời qua một ghế rồi than thở: "Nhị thiếu gia, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, anh làm vậy cũng quá tàn nhẫn với tôi rồi đấy."

Thẩm Từ Sinh liếc cậu ta một cái, Lục Nghiêu lập tức câm nín ngay.