Đêm trước tiệc đính hôn, Hứa Thư trằn trọc trên giường không tài nào ngủ được.
Phần lớn nguyên nhân là liên quan đến Thẩm Từ Sinh.
Triệu Niên Niên vừa nghe cô thở dài, không khỏi bật cười: “Làm gì mà buồn rầu thế?”
"Khó nói."
Đơn giản hai chữ.
“Chuyện đó có quan hệ với ai.” Triệu Niên Niên vén tầm rèm trên giường lên, đùa giỡn nói: “Mình hỏi này, ngày mai cậu có đi không?”
Hứa Thư nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Cậu có đi không?” Người đối diện vươn tay lay người cô.
"Mình sẽ suy nghĩ," cô trả lời.
“Được rồi.” Triệu Niên Niên nằm trở lại chỗ cũ, “Cậu nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, mình cũng cần phải suy nghĩ.”
Hứa Thư khó hiểu: "Cậu cần suy nghĩ cái gì?"
Khóe miệng cô ấy nhếch lên, có chút đắc ý nói: "Mình đang suy nghĩ nên trang điểm cho cậu thế nào, để đến lúc đó cậu sẽ là người xinh đẹp nhất."
"Ngày mai nữ chính không phải mình, cho nên không cần trang điểm gì cả."
"Hứa Thư, cậu nhất định phải có tự tin, ai nói ngày mai nữ chính không phải cậu chứ? Mình nghĩ nữ chính nhất định là cậu."
Cô ấy càng nói càng hăn, hoàn toàn không để ý đến Hứa Thư đã ngủ mất rồi.
*
Thẩm Từ Sinh trở về nhà, chính Tần phu nhân đã thúc giục anh trở về.
Tần Nhiêm cũng ở đó, cô ta ngồi trên sô pha nói chuyện với Tần phu nhân.
Bởi vì khoảng cách quá xa, anh không nghe được họ nói cái gì, anh cũng không thèm quan tâm.
“Từ Sinh, lại đây.” Tần phu nhân vẫy tay về phía anh, vẻ mặt như đã lâu không gặp.
Thẩm Từ Sinh đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Nhiêm.
"Ngày mai sẽ có rất nhiều khách, vậy nên con phải tiếp đãi họ cho thật tốt, công việc tuy quan trọng, nhưng gia đình cũng quan trọng không kém đâu." Bà vừa nói vừa nắm lấy tay Tần Nhiêm rồi đặt nó vào tay Thẩm Từ Sinh.
Anh lặng lẽ né tránh.
“Con có ý gì?” Tần phu nhân không hài lòng.
Anh đứng dậy, vừa đi lên lầu vừa nói: "Con không thích người khác chạm vào người mình."
“Con lại làm sao vậy chứ?” Tần phu nhân đứng lên, ngữ khí có chút không tốt lắm, “Con bé là vị hôn thê của con, không phải người khác!”
“Không sao ạ.” Tần Nhiêm giúp bà bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Con nghĩ anh ấy không cố ý nói như vậy đâu, có lẽ hôm nay công việc của anh ấy có chút vấn đề thôi ạ.”
Đúng là lời nói thể hiện sự bao dung mà, Tần phu nhân cảm thấy rất thương sót cho đứa con dâu tương lai này.
"Thật là làm khó chođuaws bé hiểu chuyện như con mà."
Cô ta lắc đầu, cười nói: "Người đừng tức giận như vậy, con cùng người nói chuyện thêm một lát."
Trên bàn là trà nóng do má Trương mang tới, sương trắng bốc lên.
“Ở đây không có ai khác, ta có chuyện muốn hỏi con.” Tần phu nhân nói tiếp: “Mấy hôm trước con ở lại trong phòng nó, noa có chạm vào con không?”
Mặt Tần Nhiêm đỏ bừng, cô ta không ngờ bà sẽ hỏi chuyện này.
Thật ra ngày hôm đó cũng không có chuyện gì xảy ra, mặc dù cô ta đã cố gắng như vậy nhưng Thẩm Từ Sinh vẫn bỏ mặc cô ta mà rời đi.
Sau đó anh cũng trở về phòng nữa.
Trước sự chất vấn của Tần phu nhân, Tần Nhiêm mất hết dũng khí nói ra sự thật.
“Nó đã chạm vào con chưa?” Tần phu nhân lại hỏi.
Tần Nhiêm nhẹ gật đầu, sau đó mím môi nhìn xuống sàn nhà.
Nét cười trên mặt Tần phu nhân càng đậm.
"Nếu Từ Sinh đã chạm vào con, vậy thì nó nhất định phải chịu trách nhiệm với con."
Tần Nhiêm nói "dạ", trong lòng cô ta cảm thấy hơi chua xót.
“Được rồi, ta cũng mệt rồi.” má Trương đi tới đỡ bà, Tần phu nhân lại nói: “Hôm nay trời cũng khuya rồi, con đừng về nữa.”
Thời gian tổ chức tiệc đính hôn là vào buổi chiều, sáng mai cô ta sẽ trở lại nhà Tần.
Tần Nhiêm đưa bà trở lại phòng trước rồi mới đến phòng của Thẩm Từ Sinh.
Cô ta định mở cửa trưcn tiếp đi vào, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách gõ cửa.
"Mời vào."
Cửa mở ra, Tần Nhiêm nhìn vào bên trong, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Lần trước cô ta ngủ ở đây nên chăn, ga trải giường cùng với ghế sô pha đều được thay mới.
Chỉ cần đó là thứ cô ta từng chạm vào, Thẩm Từ Sinh đều thay cái mới.
“Anh,” cô ta không có đi vào trong, vốn định hỏi nguyên nhân tại sao anh lại thay đổi mọi thứ, nhưng lời đã đến bên miệng lại đổi thành, “Muộn như vậy rồi sao anh còn chưa nghỉ ngơi?”
Thẩm Từ Sinh biết cô ta sẽ đến, vậy nên anh đã bảo Trương Hàng lái xe qua đón anh.
“Hừ.” Giọng nói rất nhẹ, không có chút độ ấm nào.
“Buổi chiều ngày mai sẽ tổ chức tiệc đính hôn,” cô ta giả vờ bình tĩnh, khóe miệng cong lên vừa phải, “Anh đừng đến muộn.”
Anh không trả lời.
Trương Hàng đã đậu xe ở bên ngoài chờ anh, nhưng đợi thật lâu bên trong cũng không thấy có người đi ra.
Không phải Thẩm Từ Sinh không muốn rời đi, mà là Tần Nhiêm đứng ở cửa không chịu tránh ra.
Hốc mắt cô ta đỏ hoe, giây tiếp theo, nước mắt đã rơi lã chã.
“Em phải làm gì mới khiến anh hài lòng đây chứ?” Tần Nhiêm bật khóc, cô ta cảm thấy mình lúc này rất bất lực, “Em phải làm gì thì anh mới thích em đây?”
“Tần Nhiêm.” đây là lần đầu tiên Thẩm Từ Sinh gọi tên cô ta, “Tôi đã nói rất rõ với cô rồi, tôi không thích cô, bây giờ không, sau này cũng không.”
Những lời anh nói ra giống như một con dao sắc bén đâm vào tim Tần Nhiêm, chỉ có điều con dao này lại gϊếŧ người mà không thấy máu.
"Ngày mai anh tính sao? Anh sẽ nói những lời này trước mặt mọi người sao?" Tần Nhiêm nhìn anh, ánh mắt chứa nỗi buồn không nói nên lời.
Những gì Thẩm Từ Sinh muốn làm có thể còn tàn nhẫn hơn thế này.
“Tôi đã cho cô một cơ hội.” Anh nhàn nhạt nói.
Đó mà là cơ hội sao? Tần Nhiêm không thể tin được.
"Tôi đã nói rồi trông cuộc đời tôi, tôi chưa bao giờ để mình thua người khác."
Thẩm Từ Sinh cay mày nhìn cô ta nói.
Tần Nhiêm nghẹn ngào: "Anh vừa từ Đại học Nam Chiếu về phải không? Người anh thích là cô ấy đúng chứ?"
Có lời đồn, cách đây không lâu, nhị thiếu gia có hứng thú với một cô gái, sau đó liền dẫn cô gái đó đến giới thiệu với Lục thiếu gia.
Đây cũng không còn là chuyện bí mật gì, không chỉ Tần Nhiêm biết mà ngay cả Tần phu nhân cũng biết.
"Chuyện này không đến lượt cô hỏi đến."
Tần Nhiêm cười lạnh, lau đi nước mắt trên mặt, không thèm để ý đến hình tượng hay thể diện gì nữa, "Chuyện này ai mà không biết chứ, tất cả là tại anh không bảo vệ cô ta cho thật tốt."
Cũng có thể là Thẩm Từ Sinh cố tình để mọi người biết đến sự tồn tại của cô.
Anh cởi cà vạt, bực bội nói.
"Tránh ra," anh nói.
Nói nhảm với cô ta lâu như vậy cũng đã là cực hạn của anh rồi.
Tần Nhiêm từ từ bước sang một bên, Thẩm Từ Sinh bước ra ngoài mà không thèm nhìn cô ta một cái.
Suýt chút nữa thì Trương Hàng đã ngủ gật trên xe luôn rồi, lúc mí mắt cậu ta sắp nhắm chặt, thì vừa vặn nhìn thấy Thẩm Từ Sinh mặt mày tối sầm đi ra.
Cậu ta lập tức tỉnh ngủ hoàn toàn.
Mở cửa xe, Thẩm Từ Sinh ngồi vào ghế sau.
“Hai ngày nay phái thêm mấy người bảo vệ Hứa Thư đi.” Anh dừng một chút, tiếp tục bổ sung, “Đừng để cô ấy phát hiện.”
"Đã rõ thưa sếp."
Trương Hàng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng câu ta mơ hồ đoán được mọi chuyện dần trở nên không ổn lắm.
“Nhân tiện, lão đại.” Trương Hàng nhớ tới công việc, “Người anh bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi, toàn bộ thông tin đều đã gửi vào máy tính của anh rồi.”
Anh "Ừ" rồi không nói gì nữa.
Chiếc xe lao đi với tốc độ cao, ánh đèn nê-ông nhiều màu sắc vượt nhanh qua.
"Ngày mai cậu cứ trực tiếp đến Đại học Nam Chiếu, không cần tới đón tối." Người ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, ngữ khí có chút tùy tiện.
"Nhưng mà... Cô Hứa?"
“Nhưng mà cái gì?” Giọng nói quá lạnh lùng.
Kỳ thật Trương Hàng còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như là tôi đến để chờ đón cô ấy sao? Cô Hứa sẽ đến chứ? Nếu cô ấy không đến, thì anh sẽ làm gì đây?
Những câu hỏi này lại bị thốt ra bằng bốn từ.
Cậu ta nuốt nước bọ nói: "Dạ được, lão đại."