Chương 31: Tôi Thấy Cô Ấy Rất Tốt

Thời tiết của Nam Chiếu vào tháng năm rất nóng bức, ánh mặt trời nóng rực chiếu trên đầu khiến người ta không mở nổi mắt.

Hứa Thư vừa mới từ thư viện đi ra, cầm ô che nắng chuẩn bị đến nhà ăn.

"Cô có định đi ăn không?"

Là Phó Văn Đông, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh cô.

Hứa Thư phớt lờ hắn rồi đi về phía trước.

Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi mà cô đã tự hỏi bản thân mình cô thực sự không có thời gian để quan tâm đến người bên cạnh hiện tại.

“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.” Phó Văn Đông vươn tay giật lấy ô của cô, nhân tiện giơ lên

cao hơn, “Tôi cùng cô đến thư viện học nhiều lần như vậy, cô không thấy cảm động với tôi sao.”

Kể từ lần trước hai người gặp mặt, người con trai này đã đến kiếm Hứa Thư mọi lú mọi nơi.

Dù có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng sẽ đến nhà ăn cùng cô, trốn học theo cô đến thư viện dù trời mưa hay trời nắng...

“Bạn học này.” Hứa Thư dừng lại, giật lại ô, “Tôi không có nhiều thời gian dành cho cậu đâu.”

“Không sao.” Người con trai một chút cũng không thèm để ý, “Tôi có rất nhiều thời gian, tôi có thể cùng cô hoan phí.”

Trên đường đi lúc này đã có rất nhiều người, có lẽ là vì độ nổi tiếng của Phó Văn Đông mà đến.

Vậy nên mấy người đí chỉ cần đi ngang qua cô thì sẽ lập tức quay đầu lại nhìn.

Phó Văn Đông đã quá quen với chuyện này, hắn không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài nhìn hắn.

Nhưng Hứa Thư thì khác.

“Được.” Cô nghiến răng, “Nói cho tôi biết, cậu muốn gì, mục đích của cậu rốt cuộc là gì?”

Thấy cô có vẻ làm chuyện trở nên nghiêm trọng, Phó Văn Đông lập tức bật cười.

Hắn mĩm cười nhìn đi chỗ khác.

“Cô độc thân, tôi cũng độc thân.” Tiếng nói rất nhẹ nhàng, “Cô nói xem tôi có ý gì?”

Tất nhiên hắn sẽ không nhàm chán đến mức tìm cô để ăn mừng hắn độc thân.

Hứa Thư thở dì liếc nhìn hắn.

"Tôi chỉ làm bạn với cô, sau đó phát triển mối quan hệ này, sao cô lại thở dài chứ?" Phó Văn Đông hỏi.

Cô không nói nên lời.

Bất giác nhớ lại khoảng thời gian này năm ngoái, cô còn đang bận rộn trong phòng vẽ tranh.

Lúc đó cô không quen biết Thẩm Từ Sinh, cô cũng không dính dáng đến những thứ lộn xộn thế này.

Đúng là mệt mỏi mà.

Hứa Thư lui về phía sau một bước: "Kết bạn cũng được, nhưng không cần phát triển cái gì cả."

“Được.” Hắn nhanh chóng đồng ý.

Cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp tục đi về hướng nhà ăn.

Ai ngờ hắn lại nói: "Tôi tạm thời cũng không vội."



Cô lười nghe hắn nói nhảm, Hứa Thư bước nhanh về phía trước, cũng không còn hứng thú đến nhà ăn nữa, mà trực tiếp trở về ký túc xá.

Cửa ký túc xá mở ra, Triệu Niên Niên đã thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

"A, Hứa Thư, cậu về rồi."

"Ừm, cậu ra ngoài sao?"

Triệu Niên Niên trả lời: "Mình có hẹn với một người bạn."

Hứa Thư gật đầu.

“Cậu ănn cơm chưa?” Triệu Niên Niên hỏi.

"Chưa, trên đường gặp chút chuyện, nên mình không đi căn tin."

"Để mìn đoán xem, có phải cậu lại gặp Phó Văn Đông không?"

Hứa Thư không phủ nhận, cô lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

"Mình nói này, cậu sư đệ này làm sao vậy, sao cậu ta cứ quấy rầy cậu hoài vậy."

"Làm sao mình biết được."

Triệu Niên Niên cầm lấy túi, cười nói: "Có thể là cậu quá hấp dẫn người khác."

*

Quán cà phê gần trường học.

Triệu Niên Niên tìm vị trí mà điện thoại gửi đến, rồi nhìn lên thẳng về hướng đó, lập tức nhìn thấy ông chủ cao quý nào đó.

"Xin chào, tôi là Triệu Niên Niên, bạn cùng phòng của Hứa Thư."

Thẩm Từ Sinh vẫn là vẻ mặt bình thường, "Ừm, tôi nhớ rồi."

Lần cuối hai người gặp nhau là ở giảng đường của trường.

"Anh đi đến tận đây, chắc không phải chỉ tìm tôi uống cafe chứ?"

Sau khi biết quan hệ của Thẩm Từ Sinh và Hứa Thư, Triệu Niên Niên đã không còn chút cảm tình nào với vị Thẩm tổng này nữa.

Cô đã từng xem anh là thần tượng, nhưng bây giờ... đối với cô anh chẳng là gì cả, cô thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh nữa kìa.

"Tôi có một số chuyện muốn thỉnh cầu cô."

Điểm mấu chốt trong lời nói của anh là từ "thỉnh cầu", nhưng phát ra từ miệng anh lại không có chút thành ý nào..

Triệu Niên Niên nghĩ, có lẽ là do anh đã quen với sự kiêu ngạo, nên giọng điệu nhờ người khác giúp đỡ cũng kiêu ngạo như vậy.

"Chuyện gì?"

Thẩm Từ Sinh đẩy hai tấm thiệp mời cho cô.

Triệu Niên Niên liếc mắt nhìn xuống, thì ra thiệp mời cho bữa tiệc đính hôn, thời gian là ngày mốt.

"Anh không phải là muốn mời tôi và Hứa Thư đến tham dự chứ?"



Cô hỏi chuyện này là vì cô không ngờ người ngồi đối diện cô lúc này lại là người vô lương tâm như vậy.

Sự thật đúng là vậy...

"Đúng, tôi mong hai người sẽ đến tham dự."

"Tôi..." Triệu Niên Niên suýt chút nữa đập bàn rồi chỉ vào mặt anh mà chửi thề.

"Không phải chứ," cô vừa tức vừa buồn cười, "Tổng giám đốc Thẩm, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Nếu Hứa Thư đã đắc tội với anh? Thì tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh có được không?"

“Cô ấy không có đắc tội với tôi.” Thẩm Từ Sinh nói, “Ngược lại, tôi cảm thấy cô ấy là người rất tốt.”

Nghe đi, anh có còn đang nói tiếng người không chứ?

Triệu Niên Niên trợn tròn mắt, "Anh thấy cô ấy rất tốt, vậy sao anh còn muốn làm chuyện như vậy với cô ấy? Anh có biết khi biết anh sắp đính hôn Hứa Thư đã đau lòng như thế nào không?"

Anh thấy con người Hứa Thư rất tốt nên mới muốn mời cô đến tham dự lễ đính hôn của anh à.

Anh, anh đúng là đồ cặn bã mà!

“Những chuyện khác cô không cần lo.” Thẩm Từ Sinh thản nhiên nói: “Tôi bảo cô đưa cô ấy tới, thì tất nhiên là có lý của mình.”

Triệu Niên Niên khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, "Hứa Thư không đến được."

Đương nhiên, Thẩm Từ Sinh đã nghĩ đến chuyện này, vậy nên anh đã thay một Lục Nghiêu không đáng tin bằng bạn cùng phòng của cô.

“Thẩm tổng, anh rất lợi hại, anh muốn loại người gì mà không có,” Triệu Niên Niên dời mắt đi, “Cho nên, tôi rất muốn hỏi anh, anh tiếp cận Hứa Thư, rốt cuộc là có mục đích gì?”

Hứa Thư rất ngây thơ, có lẽ cô sẽ không có suy nghĩ quá sâu sắc, mà Triệu Niên Niên cũng chỉ mới tìm ra câu hỏi này mà thôi.

Mọi thứ diễn ra quá tình cờ.

Mấy năm này, bên cạnh Thẩm Từ Sinh chưa từng có người phụ nữ nào cả, vậy tại sao khi Hứa Thư vừa xuất hiện thì anh đã vội vàng đối xử tốt với cô chứ.

Cô sợ anh có ý đồ khác với Hứa Thư.

Chỉ có như vậy anh mới cố ý tiếp cận với Hứa Thư.

Hầu hết mọi người trong quán cà phê đã rời đi, chỉ còn lại Thẩm Từ Sinh và Triệu Niên Niên ở lại.

Đôi mắt anh hơi u ám, áp suất không khí xung quanh anh trở nên rất thấp.

“Thầy Mạc Tri Hàng của cô đang nghỉ phép đúng chứ,” Thẩm Từ Sinh nói.

"Thầy Mạc nghỉ phép thì liên quan gì đến Hứa Thư?" Triệu Niên Niên khó hiểu.

"Cô ấy không phải là sinh viên mà thầy Mạc thích nhất sao?"

Đúng là như vậy.

Hứa Thư là học sinh mà Mạc Tri Hàng tự hào nhất, cũng có nhiều người nói Mạc Tri Hàng xem Hứa Thư như con gái của mình vậy.

"Cho nên anh là vì thầy Mạc nên mới tiếp cận Hứa Thư?"

Thẩm Từ Sinh cười nhạt: “Lúc đầu mục đích của tôi chính là chọc tức anh ta, anh ta càng không cho tôi đến gần cô ấy, tôi càng muốn đến gần cô ấy hơn.”

"Anh..." Triệu Niên Niên không nói nên lời, lời anh nói cô có nữa tin nữa ngờ

Cô tin vì người kia nói quá chân thực, nhưng cô không tin vì cho rằng Thẩm Từ Sinh sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.