Sân bóng rổ trong nhà của Đại học Nam Chiếu chật kín khán giả.
Các cô gái ngồi ở hàng ghế đầu đều cầm khẩu ngữ, háo hức nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Hứa Thư và Triệu Niên Niên ngồi ở giữa hàng thứ ba, cô bị người ngồi bên cạnh kéo đến đây.
Triệu Niên Niên nói cô sắp tốt nghiệp, nếu cô không đi xem đàn em của mình đổ mồ hôi trên sân bóng rổ thì đúng là một chuyện hối tiếc mà.
Hứa Thư không quá để tâm, hiện tại cô chỉ cảm thấy buồn ngủ đến mức không nhịn được ngáp một cái.
"Này, mấy đàn em đẹp trai của khoa Hội họa Trung Quốc sắp ra sân rồi kìa."
Hứa Thư không tâm tư nói, "Mấy người họ không phải là sinh viên Khoa Hội họa Trung Quốc sao? Sao bây giờ lại trở thành đàn em của một người học khoa Nghệ thuật sơn dầu như cậu rồi?"
“Câu không hiểu rồi.” Triệu Niên Niên vươn cổ nhìn về phía cửa ra vào, “Trên đời ai cũng có thể là tiểu bối của mình được.”
Hứa Thư bật cười, cơn buồn ngủ của cô đã tan biến đi rất nhiều.
Một phần nguyên nhân lớn hơn là bởi vì tiếng hoan hô bên tai suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của cô.
Hầu hết các cô gái đều đồng loạt gọi tên một người.
Phó Văn Đông.
“Hưa Thư, cậu nhìn thấy chưa?” Triệu Niên Niên cùng với đám người hưng phấn nói: “Người mặc áo trắng số 7!”
Cô nhìn về phía đó, số 7 đang nói chuyện với những người xung quanh, khóe miệng khẻ nhếch lên.
“Mình thấy rồi.” Hứa Thư trả lời.
"Thế nào, có phải rất đẹp trai không, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy tươi mát."
Cô không nói gì, thoải mái dựa vào ghế, bưng ly nước bên cạnh lên uống.
Hầu hết những người có mặt đều chăm chú theo dõi trận đấu, chỉ cần Phó Văn Đông ghi bàn thì nhất định phải có những tràng pháo tay hoan hô như sấm vang.
Thành thật mà nói, lúc này Hứa Thư rất muốn rời đi.
Cô thà ngồi vẽ trong phòng, đọc sách trong thư viện còn hơn là ngồi đây.
Đến thời gian nghỉ giải lao, nhiều người mang nước đến cho người mặc áo trắng số 7.
Triệu Niên Niên bên cạnh cô cũng háo hức muốn đem chai nước xuống.
“Cậu cũng đi sao?” Hứa Thư cười cười.
“Mình cũng muốn đi.” Cô gái cau mày giãy giụa, “Nhưng nhiều người như vậy, mình có chút xấu hổ.”
Nghe đến đây, cô tròn mắt ngạc nhiên.
Xấu hổ? Thật không thể tin được những lời này lại thốt ra từ miệng Triệu Niên Niên.
"Muốn đi thì đi đi, dù sao người đông như vậy, không ai biết cậu là ai đâu."
Xem ra cô ấy rất lo lắng
Triệu Niên Niên được cô khích lệ, cầm lấy chai nước đứng lên, biểu cảm trên mặt như sắp đem binh ra trận, "Mình đi đây."
Cô mỉm cười gật đầu.
Phó Văn Đông vừa lau mồ hôi vừa thảo luận chiến thuật cho hiệp hai với đồng đội.
"Chúng ta hợp tác vẫn còn có một chút vấn đề."
Có người nói: "Không có vấn đề gì, anh Phó, anh tự cầm bóng đi, được không? Chúng tôi sẽ ở vòng ngoài hỗ trợ anh."
“Này.” Một người đang uống nước hất cằm về phía hàng thứ ba, “Có phải là Hứa Thư của khoa Nghệ thuật sơn dầu không?”
"Hứa Thư?"
“Đúng rồi, chính là cô ấy.” Nụ cười của cậu trai đó có chút cợt nhã, cậu ta dùng khuỷu tay đυ.ng vào người Phó Văn Đông, “Anh Phó, anh đúng là có sức quyến rũ mà, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại đến xem anh thi đấu .”
Phó Văn Đông vung nắm đấm ra muốn đánh cậu ta, "Mẹ kiếp."
Hắn liếc mắt nhìn hàng thứ ba, Hứa Thư đang một tay chống cằm, chán nản nhìn hắn uống nước.
"Thế nào, không phải đến xem anh thì đấu nãy giờ à?"
Phó Văn Đông khởi động đơn giản, chỉ để lại một từ.
"Khá đẹp."
Lời vừa dứt, xung quanh mấy người lại la ó.
Triệu Niên Niên trở lại chỗ ngồi, trên tay còn cầm chai nước, chứng minh cô ấy không cho hắn.
“Này,” thấy cô ấy ngồi xuống thở dài một hơi, cô ấy nói, “Em trai đó quá kiêu ngạo, đến nước cũng không chịu cầm.”
Sao nói quá vậy chứ? Hứa Thư hỏi: "Kaays nhiều nước của người khác như vậy, cậu bảo hắn đem về để bán sao?"
"Không phải, không phải." Triệu Niên Niên cười giải thích, "Hình như hắn không lấy chai nào cả, mình thấy nước của các cô gái vẫn còn ở trong tay họ."
Thảo nào, thà không cho còn hơn cho rồi bị trả lại.
Ban đầu Hứa Thư muốn nói thêm gì đó, thì bị cuộc gọi đột ngột của Mạc Tri Hàng cắt ngang.
Cô ra hiệu cho Triệu Niên Niên ở bên cạnh, sau đó ra khỏi phòng ngoài nghe điện thoại.
"Chào thầy Mạc."
Người ở đầu dây bên kia lên tiếng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi có một người bạn quản lý một studio, hai ngày nữa sẽ từ nước ngoài trở về, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau."
"Vâng ạ, cảm ơn thầy Mạc."
"Ừm, nhưng thời gian gặp mặt là vào tháng sau, tháng sau em không bận gì chứ?"
Hứa Thư trả lời: "Không ạ."
"Vậy thì tốt, chúng ta quyết định vậy trước đi." Mạc Tri Hàng tiếp tục, "Cuộc gặp mặt này rất quan trọng, ông ấy rất có danh tiếng cùng uy tín, nếu sau này em có thể cùng ông ấy làm việc, thì nhất định em cũng có thể kiếm được tiền."
Hứa Thư nói "Dạ, em biết rồi."
"Tôi chỉ có thể giúp em bấy nhiêu thôi." Mạc Tri Hàng giải thích, "Tuy tôi là bạn của ông ấy, nhưng ông ấy rất nóng nảy lại cứng đầu, ông ấy chỉ nhìn vào năng lực, tôi biết năng lực của em, đôi mắt của ông ấy rất tốt, nhưng cũng rất khó đoán, phải xem may mắn của em đến đâu rồi."
"Dạ, đến lúc đó em nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thư thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng cổ vũ trong sân bóng rổ càng lúc càng lớn, cô đứng bên ngoài cũng có thể nghe thấy nên cô không muốn trở vào.
Bật điện thoại lên, gửi tin nhắn WeChat cho Triệu Niên Niên.
Hứa Thư: [ Mình không vào nữa, mình ở bên ngoài chờ cậu.]
Người bên kia chắc đang bận vỗ tay, không có thời gian xem điện thoại nên không trả lời.
Mặt trời lúc này cũng không gắt lắm, cô ngồi xuống một chiếc ghế dài, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề thầy Mạc nói.
Nếu thay bằng bài kiểm tra, thì Hứa Thư chắc chắn sẽ vượt qua.
Nhưng còn phụ thuộc vào mắt nhìn thì chỉ có thể như Mạc Tri Hàng nói là dựa vào may mắn của cô thôi.
Nếu hôm đó cô may mắn và người thầy đó có tâm trạng tốt thì mọi chuyện sẽ ổn.
Hứa Thư chăm chú suy nghĩ đến mức có người sau lưng mình cô cũng không hay biết.
"Xin chào!"
Âm thanh đột ngột phát ra khiến cô giật nảy mình.
Hứa Thư đứng dậy, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt rất khó coi.
Cô ít khi mất bình tĩnh như vậy, thậm chí cô luôn là người dịu dàng, nhưng bây giờ... nắm đấm của cô nắm chặt lại.
"Cô làm gì ở đây?"
Thủ phạm của trò đùa cười đắc ý, nói ra một câu rất đáng ăn đòn, "Cô không biết đâu, gương mặt của cô lúc này rất dọa người."
Thật ra điều khiến Hứa Thư kinh ngạc là không phải lúc này Phó Văn Đông nên ở sân bóng sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ?
Cô nói "Ồ" rồi nhặt chiếc túi trên băng ghế lên ý muốn rời đi.
Nhưng người đối diện lại nhanh tay cầm lấy túi của cô trước, rồi lùi lại nửa bước, rõ ràng là cố ý trêu chọc cô.
Hứa Thư nghiến răng, không muốn nói thêm lời nào.
"Cô muốn đi sao?"
Cô gật đầu.
"Muốn lấy túi lại à?"
"Ừ."
Phó Văn Đông lắc đầu, "Làm sao tôi biết được nó có phải là túi của cô không?"
"Vừa rồi chỉ có mình tôi ngồi ở đây."