- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thế Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh Nữa
- Chương 15: Màng Trình Diễn Của Bà Ấy Rất Hay
Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thế Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh Nữa
Chương 15: Màng Trình Diễn Của Bà Ấy Rất Hay
Người làm trong nhà điện bảo phu nhân mời anh về ăn cơm, nhưng Thẩm Từ Sinh lại kiếm cớ từ chối.
Anh đến chỗ của Lục Nghiêu, lúc này cuộc sống về đêm của Nam Chiếu chỉ mới bắt đầu.
"Tiệc đính hôn của cậu sắp đến rồi nhỉ?"
Lục Nghiêu châm điếu thuốc, cười nói: "Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì cũng sắp đến rồi, nhưng bây giờ lại có chuyện ngoài ý muốn."
Thẩm Từ Sinh hỏi "Có chuyện gì sao?"
Hai ngày trước, có người tung tin đồn nhà họ Ngôn coi thường nhà họ Lục nên chuyện kết hôn phải xem xét lại.
Nhưng nếu họ thực sự kết hôn, nhà Ngôn phải gã đứa con gái út mà họ yêu thương nhất.
“Cũng không có gì to tát, chỉ là nhà họ Ngôn nói phải cân nhắc lại.” Lục Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, “Hai năm nay khí thế của bọn họ rất lớn, nhưng đều là giả vờ mà thôi.”
"Nhị gia, " mặt Lục Nghiêu chợt thay đổi, trầm giọng nói: "Tôi nghe những người kia nói, nhà họ Ngôn định gả cô gái kia cho anh."
Thẩm Từ Sinh không nói gì, anh nhìn rượu trong ly, vẻ mặt âm trầm.
"Nhưng nghĩ lại thì cũng khá thích hợp." Lục Nghiêu cười nói: "Cô gái đó tôi đã từng gặp qua rồi, cô ấy da trắng trong rất xinh đẹp, không thua gì cô Hứa cả."
Thẩm Từ Sinh liếc dùng ánh mắt liếc lạnh lùng cậu ta một cái.
“Được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì?” Nói xong, câu ta lập tức im lặng.
Một lúc sau Thẩm Từ Sinh rời đi, bảo Trương Hàng lái xe đưa anh về nhà.
Nếu dám tung tin đồn nhảm thì phải có được sự đồng ý của người trong cuộc mới dám tung tin đồn.
Anh muốn xem bà ấy muốn làm gì.
Anh về đến nhà thì trời vẫn còn sớm, Tần phu nhân còn chưa đi ngủ, Mạc Tuần lại không có ở đây, đúng là bất ngờ.
“Cậu chủ.” má Trương nhận lấy chiếc áo khoác từ tay anh.
"Dì đi làm việc trước đi ạ."
Má Trương gật đầu rồi rời đi.
“Từ Sinh về à?” Tần phu nhân nhìn anh một cái, sau đó lại hướng ánh mắt về phía TV, “Không phải con nói có việc phải nên không về sao?”
“Xong việc rồi.” Anh ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa.
Trên TV đang diễn ra buổi trình diễn opera.
Thẩm Từ Sih mỉm cười: "Màn trình diễn này đúng là rất hay."
Tần phu nhân lấy điều khiển tắt TV, cả phòng khách rộng lớn bỗng chìm vào im lặng.
“Trở về muộn như vậy, chắc là không phải muốn cùng ta xem nhạc kịch chứ.” Tần phu nhân ngồi thẳng lên.
Anh không trả lời câu hỏi cả bà, "Mẹ có hài lòng với món quà năm mới con tặng cho người lần trước không?"
"Mẹ luôn cảm thấy hài lòng với mọi việc mà con làm."
"Tốt thật."
“Mấy ngày trước người nhà họ Ngôn có tới đây.” Tần phu nhân đứng dậy đi tới bên cửa sổ, “Con gái út nhà họ Ngôn, con cũng từng gặp qua, hẳn là cũng có chút ấn tượng.”
Thẩm Từ Sinh thẳng thắn trả lời: "Con không có ấn tượng với coi ta."
Tần phu nhân quay đầu lại nhìn anh, đè nén lửa giận trong lòng: "Được rồi, hôm khác nếu rảnh rỗi, thì cùng nhà họ ăn một bữa cơm đi."
Anh không đáp lại lời của bà.
Người đối diện tiếp tục nói: "Đừng cảm thấy áp lực, vốn là bọn họ muốn gả con gái cho nhà họ Lục, nhưng bây giờ tình thế thay đổi, bọn họ hiện tại lại có lựa chọn tốt hơn, mà ta cũng đã nhận quà của bọn họ rồi."
“Con không có thời gian ăn tối với họ.” Thẩm Từ Sinh đứng dậy, đơn giản mà xúc tích nói: “Cuộc hôn nhân này con không đồng ý.”
Giữa hai người lại có thêm một khoảng cách, ánh mắt hướng về phía nhau, không khí tràn ngập mùi khói súng.
Mấy năm qua, Tần Dung đã tự quyết định thay anh quá nhiều thứ từ việc lớn đến việc nhỏ.
Tất cả mọi thứ anh đều có thể vì tình mẹ con bao nhiêu năm nay mà bỏ qua.
Nhưng hiện tại, bà ấy đã động đến giới hạn cuối cùng của anh rồi.
Anh thậm chí còn nhận được món quà lớn như vậy mà bản thân anh lại không hề hay biết.
Bước tiếp theo này, anh sợ rằng anh sẽ kết hôn với một người mà có thề kề dao lên cổ anh bất cứ lúc nào.
Từ khi nào mọi thứ lại thay đổi đến như vậy chứ?
Có lẽ là sau khi Mạc Tuần đến bên cạnh Tần Dung, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.
Từ đó về sau, mọi quyết định của Tần Dung đều là vì Mạc Tuần mà suy tính.
Để hắn vào công ty làm việc rồi lại yêu cầu chức vụ cao, mọi chuyện lại càng quá đáng hơn.
Bà ấy còn muốn Mạc Tuần đổi họ thành họ Thẩm.
Thẩm Từ Sinh đương nhiên không đồng ý, cho dù anh đồng ý, thì Thẩm Vi Thành cũng sẽ không đồng ý.
Sau tất cả mọi chuyện, Thẩm Vi Thành vẫn coi trọng nhà họ Thẩm hơn hắn taa.
“Được rồi.” Tần phu nhân thừa nhận mình thua, “Con không muốn kết hôn, thì cũng cần phải cho ta một cái lý do thuyết phục.”
Anh chưa kịp nói, bà đã nói tiếp: "Ta sợ con không phải bởi vì lý do nào khác, mà là con không thể quên được Ninh Ý đúng chứ? Con nên nhớ là cô ta không thích con."
Từ trước đến nay bà quá hiểu Thẩm Từ Sinh, cho nên bà biết phải nói những gì mới khiến anh khó chịu, khiến anh không nói nên lời.
Thẩm Từ Sinh nhìn bà, anh thật sự không có cách nào phản bác lại lời của bà.
Anh không nói gì nữa, cầm áo khoác rồi bỏ đi.
Trương Hàng vẫn đang đợi ở bên ngoài, vừa thấy anh đi ra liền nhanh chóng xuống xe, mở cửa.
Không biết bên trong hai người nói cái gì, nhưng Trương Hàng có thể cảm giác được tâm tình của Thẩm Từ Sinh lúc này rất không tốt.
Có lẽ còn tệ hơn cả tệ...
Người ngồi ở ghế sau không lên tiếng, nhắm mắt nắm chặt tay.
Trương Hàng không dám nói chuyện, hắn lo lắng nếu nói sai, thì chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Bầu không khí trong xe trầm mặc, yên tĩnh đến nỗi Thẩm Từ Sinh chẳng thèm quan tâm đến hình tượng của mình, anh thô bạo vứt cà vạt xuống ghế.
Những năm qua không ai dám nhắc tới Ninh Ý trước mặt anh.
Một phần lý do là không nhiều người biết đến sự tồn tại của cô ta, phần còn lại là họ không dám.
Bên ngoài đột nhiên có mưa to, sấm sét đột nhiên làm cho Trương Hàng phải giật mình.
“Trở về căn hộ.” Anh nói với giọng bình tĩnh.
Tiếng sấm bên ngoài cũng đánh thức Hứa Thư, cô vừa gặp ác mộng mà toát mồ hôi lạnh.
Cô nhấc chăn bước xuống giường, rót một ly nước ấm rồi ngồi xuống ghế, vừa uống vừa xoa xoa huyệt thái dương.
Dần dần, đầu óc cô mờ mịt, chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến người đó.
Trong một ngày mưa như thế này anh sẽ làm gì?
Mở điên thoại, Hứa Thư lướt xuống, lịch sử trò chuyện của hai người ngày đầu năm mới vẫn còn đó.
“Thật sự rất dễ thương sao?” Cô sờ sờ mái tóc dài của mình nhỏ giọng thì thào: “Có thật không vậy?"
Nửa đêm, nghe bên ngoài có tiếng mưa lộp bộp, Hứa Thư lại phá lệ ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Hứa Gia Diệu gõ cửa phòng đánh thức cô.
Trần Hạnh không có ở nhà, bà ấy đã đi chơi bài với bạn rồi.
Hai chị em ngồi vào bàn ăn sáng, những que bánh quẩy ăn kèm với sữa đậu nành quả là không tồi.
“Đêm qua hình như trời mưa.” Hứa Gia Diêu nói.
Hứa Thư đột nhiên có chút khâm phục cậu bé, "Em không có nghe thấy tiếng sấm lớn sao?"
Người đối diện lắc đầu, "Không nghe thấy."
Đừng nói là sấm sét, cho dù có người đốt pháo bên ngoài, cậu bé cũng nhất định sẽ không thức giấc.
Chất lượng giấc ngủ tốt như vậy, Hứa Thư có chút ghen tị.
“Nhân tiện, chị.” Hứa Gia Diệu nói, “Lát nữa em sẽ đi chơi với bạn, nên em sẽ không về ăn tối.”
Hứa Thư gật đầu.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, Hứa Gia Hiệu nói tiếp: "Em nghĩ chị cũng nên đi ra ngoài một chút đi."
Nghe thế, cô nghĩ cũng đúng là đã lâu rồi cô không đi ra ngoài.
Hai ngày trước có một buổi họp lớp, nhưng Trì Xương và Trương Xuyến Xuyến có tham gia nên cô đã từ chối.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà vì cô không muốn tiếp xúc nhiều với Trương Xuyến Xuyến.
Qua ba năm cấp ba, tiếp xúc đủ nhiều, đủ hiểu nhau, dù sao hai người cũng từng là bạn tốt suốt ba năm.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thế Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh Nữa
- Chương 15: Màng Trình Diễn Của Bà Ấy Rất Hay