Chương 14: Anh Thẩm, Chúc Mừng Năm Mới

Hứa Thư chớp chớp mắt, "Bọn họ nói mình thế nào?"

"Họ nói cậu còn yêu Trì Xương cho nên mới không yêu thêm ai nữa."

Hứa Thư: "......"

Tự Kiều nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Không cần nói cũng biết người tung tin này về cậu là ai rồi."

“Mình biết.” Thanh âm của cô rất nhỏ, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Mình không thể quên Trì Sướиɠ, đúng là nực cười.”

“Mình hiểu cậu mà, Hứa Thư.” Tự Kiều chuyển chủ đề, “Sao cậu không kể cho mình nghe chuyện giữa cậu và người đàn ông tốt kia?”

Tại sao cô ấy còn không quên mà quay lại chủ đề này chứ, cô thực không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.

“Được rồi.” Tự Kiều thấy cô lúng túng, “Vậy bây giờ hai người có liên lạc không?”

Hứa Thư xoa xoa mũi, "Không liên lạc."

“Không liên lạc?” Người bên cạnh kinh ngạc lặp lại, “Các cậu không liên lạc với nhau sao?”

"Ừ, anh ấy rất bận, mình không muốn quấy rầy anh ấy."

Tự Kiều "chậc chậc" hai tiếng, vươn tay vỗ vỗ bả vai Hứa Thư: "Như thế không đuicwj, cậu phải chủ động lên."

“Hả?” Hứa Thư khó hiểu, chẳng lẽ Tự Kiều hiểu lầm cái gì rồi không, sao cô phải chủ động chứ?

“Bây giờ cậu gửi tin nhắn cho anh ấy đi.” Cô ấy vậy mà lại đưa đường chỉ lối cho cô, “Chỉ cần nói... chúc anh năm mới vui vẻ là được.”

Hứa Thư trên mặt viết rõ chữ cự tuyệt, "Không được, lúc này anh ấy có thể là đang ăn."

"Cậu lo việc anh ta có ăn hay không làm gì," Tự Kiệu nói xong liền giật điện thoại di động của cô, "Chẳng lẽ khi ăn cậu không được phép xem điện thoại à? Có pháp luật nào cấm xem điện thoại khi ăn chứ?"

"Thật sự... không được." Hứa Thư liều mạng giãy giụa.

"Đừng nhát gan, Hứa Thư, chỉ là lời chúc mừng năm mới, không có ý tứ gì khác mà."

Hứa Thư nhìn cô ấy, ánh mắt cô như đang nói, mình mà tin cậu sao.

Người đối diện dường như nhìn thấu tâm tư của cô, nắm lấy vai cô nói: "Thật đấy, nếu cậu không tin thì tự mình suy nghĩ kỹ xem, trong dịp năm mới, cậu không phải đều sẽ chúc mừng năm mới sao?"

Hứa Thư gật đầu, cô thấy cũng có lý.

Tự Kiều hận không thể rèn sắt khi còn nóng: "Đúng rồi, cậu cũng không phải là người bất lịch sự."

“Vâng, sư phụ của tôi ơi, cậu thực sự đã giúp mình rất nhiều."

“Vậy cậu có gửi lời chúc mừng cho anh ta không?”

“Có.”

“Đúng rồi. " Tự Kiều tiếp tục tẩy não cô, "Vậy chúng ta thay đổi suy nghĩ thế này đi, cậu có tôn trọng anh ta không?"

Nghĩ đến Thẩm Từ Sinh, cô gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi, nếu cậu kính trọng anh ta, thì cậu gửi cho anh ta đi chứ?” Tự Kiều nói: “Bây giờ cậu còn rụt rè như vậy, lại khiến người ta nghi ngờ cậu hơn đấy."

Được rồi, cô thừa nhận cô thua rồi, hai người bọn họ cùng nhau lớn lên nhiều năm như vậy, về lý luận thì Hứa Thư chưa từng thắng cô ấy.



Lúc đó, Tự Kiều thường cười nhạo cô, nói rằng cô không nên tên là Hứa Thư, mà là Hưa Du.

"Bây giờ mình gửi, có thích hợp không?"

"Thích hợp, tất nhiên thích hợp, không cố ý cũng không khoa trương."

Lấy điện thoại từ trong túi ra, khóe miệng Hứa Thư nhếch lên, mở WeChat rồi kéo xuống.

"Ông Thẩm?" Tự Kiều thắc mắc, "Tại sao cậu lại để tên ghi nhớ như vậy chứ? Không phải anh ta... rất già chứ?"

“Không phải.” Cô giải thích, “Mình nghĩ ghi như vậy sẽ phù hợp với anh ấy hơn.”

Về tuổi tác, Hứa Thư nhớ, Triệu Niên Niên từng nói Thẩm Từ Sinh hơn cô bốn tuổi.

Trong hộp thư, cô gõ bốn chữ: Chúc mừng năm mới.

"Như thế này được không?" Hứa Thư hỏi.

Tự Kiều chống cằm, "Thay dấu chấm bằng dấu chấm than thì sao?"

Chúc mừng năm mới!

Hứa Thư khẽ cau mày, "Như vậy ổn không? Trông có chút kỳ quái?"

"Hình như cũng có chút."

Anh Thẩm, chúc mừng năm mới.

“Cái này vẫn được hơn.” Tự Kiều cười nói: “Gửi cái này đi.”

“Được rồi.” Ba giây sau, Hứa Thư nhấn gửi đi, cô cất điện thoại vào túi, hai người bắt đầu đi về phía trước.

Sắp bắn pháo hoa nên rất nhiều người đã đến bờ sông, Hứa Thư và Tự Kiều tìm một nơi thích hợp rồi bắt đầu đếm ngược cùng với đám đông.

Năm nay trôi qua như thế.

Hứa Thư mỉm cười, nói thầm: Chúc mừng năm mới.

Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, trong nháy mắt thắp sáng cả không gian, những người xung quanh cười nói chúc tụng nhau.

"Hứa Thư, mau đứng lên, mình với cậu cùng nhau chụp hình." Tự Kiều vui vẻ cười nói.

Hứa Thư cũng không từ chối, cô đứng ở chỗ ít người đưa tay ra hiệu đồng ý, Tự Kiều càng cười càng vui vẻ.

"Thay đổi tư thế, ôm mặt của cậu để phù với kiểu tóc của cậu đi."

Hứa Thư nghe theo, ôm mặt chớp chớp mắt: "Đẹp chứ? Có lạ quá không?"

"Có gì lạ đâu, dễ thương quá."

Hai người chụp cho nhau rất lâu rồi lại tiếp tục xem pháo hoa.

Điện thoại trong túi rung lên, Hứa Thư lấy ra xem.

Ông Thẩm: [Hứa Thư, năm mới vui vẻ. ]

Lúc này Tự Kiều đi tới phía trước, hai người cách nhau một khoảng.



Hứa Thư: [Anh Thẩm có xem pháo hoa không? ]

Lúc này, Thẩm Từ Sinh đang ở trong căn hộ chung cư cao cấp, bên ngoài có đèn nê-ông đủ màu sắc, thực sự không có pháo hoa.

Ông Thẩm: [Ở Nam Chiếu không có pháo hoa, em có đang xem không?]

Hứa Thư: [Có ạ.]

Cô có quay một video, vậy nên cô đã nhấp vào album ảnh rồi vô tình gửi nó đi.

Ông Thẩm: [Ha, rất dễ thương. ]

Nhìn thấy từ "rất dễ thương" này, Hứa Thư có chút mơ hồ, pháo hoa có thể được mô tả dễ thương được sao?

Cô bấm vào video để xem, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.

Là Tự Kiều chụp ảnh cho cô, ban đầu cô làm kiểu ngốc nghếch, nhưng sau đó Tự Kiều lại bảo cô ôm mặt...

Hứa Thư không biết phải trả lời như thế nào, cho dù cô trả lời thế nào đi nữa cũng rất xấu hổ.

Cô đưa tay đỡ trán, tự hỏi người bên kia có nghĩ mình rất ngốc hay không.

Thẩm Từ Sinh rất ngạc nhiên khi xem đoạn video này, hóa ra cô gái này vẫn còn một mặt như thế.

Anh đóng máy tính rồi quyết định bỏ qua mọi công việc Thẩm Từ Sinh dựa vào trên sô pha, nụ cười càng sâu hơn.

Cô ấy không giải thích, có lẽ cô ấy ngại.

Quả thực có chút xấu hổ, cho nên Hứa Thư trên đường trở về đều im lặng.

Sau khi chia tay Tự Kiều ở ngã tư, cô cúi đầu đi về nhà.

Trên mặt đất có một lớp tuyết mỏng, mỗi bước đi của cô đều để lại dấu chân trên mặt đất.

“Chị!” Cách đó không xa một thanh âm truyền đến, là Hứa Giai Diệu.

“Sao em lại ra ngoài?” cô hỏi.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Hứa Gia Diệu nói: "Mẹ làm cơm rượu, nên bảo em đi đón chị."

Hứa Thư híp mắt cười, xoa xoa đầu của cậu bé, "Em làm xong bài tập của kỳ nghỉ đông chưa?"

“Lúc này đừng nhắc tới những chuyện không vui này chứ.” Hứa Gia Diệu hai tay chống nạnh, có chút không hài lòng.

“Được, được.” Hứa Thư đi theo cậu bé, “Chị không đề cập nữa.”

“Nhân tiện, chị.” Cậu thì thào, “Năm nay chị định lì xì cho em bao nhiêu?”

Hứa Thư tâm tình rất tốt, cười nói: "Chị sẽ không nói cho em biết."

Nói xong, cô bước nhanh hơn một chút, Hứa Gia Diệu chạy chậm đuổi theo cô.

"Nói cho em biết cũng được, nhưng em phải hứa với chị một chuyện."

Hứa Gia Diệu thấy thế, lập tức gật đầu, "Được, em đồng ý."

"Nuốt lời sẽ làm chó con!" cô nói.