"Đây là em trai mày, sao mày có thể đối xử với em trai như vậy?"
Khuôn mặt của mẹ Tô nhăn lại. Bà không hiểu con gái mình đã thay đổi như thế nào.
“Mẹ có nhìn rõ ba con số phía trên không?”
Tô Vận mở màn hình, ấn xuống ba con số.
“Mày nghiêm túc hả?”
Chẳng lẽ con gái điên rồi, mẹ Tô nghĩ mãi mà không rõ con gái muốn gì.
Con gái nghiêm túc thì con trai phải làm sao? Mẹ Tô tốt nhất nên về nhà bàn bạc với con trai trước.
Cùng lúc đó, Vương Khuynh Thành đã liên lạc với truyền thông.
Vương Khuynh Thành muốn làm một hiền thê lương mẫu, đưa bánh ngọt cho Thẩm Dạ Thần, phát hiện mẹ Tô đến cãi nhau.
Sau khi nghe được nội dung cãi nhau, cô lập tức liên lạc với truyền thông.
Tô Vận là một kẻ đào mỏ để giúp em trai, lấy tiền của Thẩm Dạ Thần cho em trai của mình.
Truyền thông không biết Tô Vận và Thẩm Dạ Thần ly hôn, khiến cho truyền thông bùng nổ, ở dưới lầu tập đoàn Thẩm thị chờ.
Sau khi Tô Vận đuổi mẹ Tô đi, muốn rời khỏi nơi thị phi này.
"Dừng lại! Cô không thể bỏ đi như vậy!”
Thẩm Dạ Thần vẫn ngồi trong phòng làm việc, qua kính thủy tinh nhìn về phía náo nhiệt ở bên ngoài.
Khi Tô Vận chuẩn bị đi, anh mới đi ra.
“Cô không bồi thường tổn thất cho công ty tôi sao?" Thẩm Dạ Thần lạnh mặt chất vấn.
“Hư chỗ nào?” Tô Vận nhìn chung quanh, cũng không phát hiện có chỗ nào hư hao.
Cô vẫn rất hiểu mẹ mình, bà chỉ biết động miệng, sẽ không động đồ, vì lo lắng sẽ phải bồi thường.
Thẩm Dạ Thần chỉ chỉ A Văn: "Thư ký của tôi là tài sản lớn nhất của công ty, mẹ cô chỉ vào hắn mắng, không cần bồi thường phí tổn thất tinh thần sao?"
A Văn nhịn không được lui về phía sau vài bước, trong lòng hắn bay qua một đám quạ đen.
Tô Vận nhìn chằm chằm A Văn một hồi, chẳng lẽ năng lực chịu đựng trong lòng A Văn kém như vậy?
“Anh còn muốn phí tổn thất tinh thần?" Tô Vận nhướng mày chất vấn A Văn.
"Không cần, không cần, tôi da dày thịt dày, bị mắng hai câu không sao cả." A Văn lắc đầu, Thiếu phu nhân cũng không thể đắc tội.
Mũi tên lạnh trong mắt Thẩm Dạ Thần lập tức bắn về phía A Văn.
“Tôi muốn phí tổn thất tinh thần, Thẩm tổng, tôi muốn xin nghỉ đi khám bác sĩ." A Văn lập tức thay đổi chú ý.
Thiếu phu nhân không thể đắc tội, Thẩm tổng cũng không thể đắc tội.
Bây giờ hắn đang nhận lương của ai? Trong lòng A Văn cũng có tính toán.
“Vậy mời Tô tiểu thư đến văn phòng nói chuyện bồi thường.” Thẩm Dạ Thần như đang giải quyết việc chung.
Sau khi Tô Vận vào phòng làm việc, rốt cuộc nhịn không được nữa.
“Nắm đấm chính là bồi thường.” Cô vừa rồi nghe được những yêu cầu vô lý này, đã muốn đánh người.
Nếu Thẩm Dạ Thần đã cung cấp chỗ thì Tô Vận sẽ không khách khí.
Thẩm Dạ Thần nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng nhận nắm đấm của Tô Vận, kéo xuống, trực tiếp chặn eo ôm lấy Tô Vận.
Tô Vận lập tức nổi giận, muốn đá Thẩm Dạ Thần một cái.
Nhưng Thẩm Dạ Thần đã đem Tô Vận cố định ở trên ghế.
A Văn ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt, không ngờ Thẩm tổng và thiếu phu nhân lại ân ái như thế, còn không xem đây là nơi nào.
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, A Văn cảm thấy Thẩm tổng và thiếu phu nhân sẽ nhanh chóng quay lại.
Tô Vận lúc này mới cảm nhận được tư thế mập mờ của hai người.
“Anh buông tôi ra!” Cô nhìn thoáng qua chỗ yếu ớt nhất của Thẩm Dạ Thần, nghĩ nên dùng sức bao nhiêu.
“Đây chính là hạnh phúc nửa đời sau của em đấy.” Thẩm Dạ Thần cảm nhận được tầm mắt Tô Vận, thốt ra một câu.