Chương 11

Lâm Thiện cảm thấy mình được khai sáng hơn về mặt cảm xúc, nói trắng ra là cô chưa từng ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy. Tuy không có kinh nghiệm thực tiễn nhưng cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết và xem phim thần tượng, cũng hiểu được thời kỳ ái muội của tuổi trẻ.

Vì vậy, khi cô nhìn lại cảm thấy Hàn Tân có thể đang tư xuân.

Cô không muốn trở thành đối tượng ảo tưởng của anh.

Vẻ mặt của anh tràn đầy sự hứng thú quá mức không đứng đắn, ngay từ đầu đã không lọt vào mắt xanh của cô, ở bên nhau là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng bên kia không nói rõ cô đương nhiên không thể tự đa tình, cô sẽ là người chiến thắng nếu giữ được bình tĩnh.

Sau này, nhiều lần gặp Hàn Tân ở trường, cô không còn hoảng sợ chọn đường trốn nữa, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng, nên làm gì thì làm.

Thỉnh thoảng anh sẽ vờ như lơ đãng đến bắt chuyện, cô chỉ đáp lại bằng một từ duy nhất rồi phớt lờ anh.

Nếu có mối quan hệ giữa họ, đó là phí bồi thường.

Mặc dù, đã nhiều ngày trôi qua vẫn không có tin tức gì.

Nick của anh vẫn còn trong danh sách bạn bè của cô.

Không có tin tức, không có động thái.

Sau đó, Lâm Thiện đi một chuyến tới cửa hàng giặt quần áo, chiếc váy vẫn trắng như cũ, những vết bẩn ngày đó giờ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, quả là đáng kinh ngạc.

Cô thanh toán tiền rồi cầm váy đi về.

Trên đường về nhà cô cầm phiếu thu phí giặt là, chụp ảnh gửi cho "Ngự tiền thị vệ Phố Lật Tử", đồng thời nói rõ đây là tiền giặt là, để anh thanh toán theo số tiền trên đó.

Cô nghĩ số tiền này đối với Hàn Tân chắc không quá khó khăn, rất nhanh có thể giải quyết xong, tới lúc đó có thể xóa sạch những thứ liên quan đến anh.

Hàn Tân mãi đến 9h tối mới trả lời.

Lâm Thiện sắp xếp bài kiểm tra rồi nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.

Lúc này điện thoại báo có tin nhắn.

- Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có tiền.

Lâm Thiện không tin bảy chữ này, tuy cô không biết điều kiện nhà anh, nhưng chỉ bằng với việc anh đến canteen trường vào buổi trưa mỗi ngày, chuyện này nhất định có thể giải quyết bằng cách tiết kiệm một ít tiền mua đồ ăn vặt.

Cô đột nhiên nói lời châm chọc.

- --Bạn học Hàn rất nghèo phải không?

- --Xem ra bạn học Lâm cũng rất nghèo.

- --Mặc dù nghèo, nhưng tôi không nợ ai.

Lâm Thiện cảm thấy mình đủ tử tế nên cố ý nói thật với anh, muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, nhưng không ngờ rằng người này vẫn còn dây dưa.

Càng nghĩ càng tức giận, cô đã nhìn thấu anh, cũng không quan tâm đến số tiền ít ỏi này, cô chủ động xóa anh trước khi có tin nhắn mới.

Cái nickname kiêu ngạo và chướng mắt cuối cùng cũng biến mất. Lâm Thiện vui vẻ lạ thường, chút tiền kia boa cho anh coi như không lãng phí.

Cô xoay người chuẩn bị ngủ.

Sau khi gửi tin kia Hàn Tân bắt đầu suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận hỏi: "Cậu giận rồi?"

Chẳng qua tin nhắn này bị chết yểu, hệ thống yêu cầu kết bạn.

Anh thử lại lần nữa: "Không cần tiền nữa?"

Kết quả vẫn như vậy, anh thử hai lần đều không thành công, thái độ quá rõ ràng rồi.

Anh nghiến răng nghiến lợi, không ngờ cô dứt khoát đến vậy. Anh không có mặt mũi để hỏi lại, ném điện thoại vào góc bàn, xem như không có người này.

Nhưng không biết có phải do bị ảnh hưởng hay không, đêm đó Hàn Tân ngủ không ngon.

Đó là một đêm mùa thu mát mẻ, anh đắp một tấm chăn mỏng, nửa mê nửa tỉnh, trong đầu hiện lên một bóng người mặc váy trắng, nét mặt người con gái mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thon thả, một đường đi về phía anh trong ánh sáng trắng. Đi một lúc lâu dường như ngay trước mặt, dường như lại rất xa, dần dần, một sân bóng rổ xuất hiện xung quanh, anh đột nhiên nắm lấy người trước mặt, cuối cùng ngửi thấy mùi hương trên người cô, cảm giác này khiến bị anh cuốn hút, như thể đã tìm thấy một chút nhẹ nhõm...

Anh không biết giấc mơ này kéo dài trong bao lâu, cuối cùng tan biến trong tiếng gọi của người cô.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, Hàn Tân nhìn chằm chằm trần nhà quen thuộc, lau mồ hôi trên trán, nhàn nhạt cảm thấy hạ thể dính dính, thấp giọng chửi một tiếng rồi bước vào phòng tắm.

Trước đây Hàn Tân cũng đã có vài lần mộng xuân, nhưng đều là do anh tưởng tượng. Tối hôm qua là lần đầu tiên có đối tượng cụ thể, quen thuộc, tồn tại chân thật, khiến anh vui mừng lại thoải mái.

Dù cuối cùng đó chỉ là ảo ảnh, nhưng nó cũng mang đến cho anh những kỳ vọng tốt đẹp.

Chỉ là suy nghĩ này, một mình anh cũng khó mở miệng.

Khi ý thức được điều này, lúc đi đường anh luôn nghĩ vì lý do gì cô không thích mình?

Sáng hôm đó, hai người lại gặp nhau trên chuyến xe buýt hàng ngày.

Lâm Thiện vẫn đứng ở vị trí cũ, có vài lần lơ đãng liếc nhìn Hàn Tân, phát hiện anh cũng đang ngơ ngác nhìn mình, nhưng rất nhanh cô đã thu hồi ánh mắt, thần sắc xấu hổ không thôi.

Sau khi Lâm Thiện quay lưng đi Hàn Tân quay mặt nhìn chằm chằm cái ót cô, nghĩ mãi không thông.

Có thể anh không biết, Lâm Thiện tuy có khuôn mặt xinh đẹp của mối tình đầu, mới vào trường được hai tuần đã thu hút rất nhiều nam sinh theo dõi mình, nhưng cô không hề có ý nghĩ yêu sớm.

Hiện cô đang dành hết tâm sức cho kỳ thi tháng.

Kỳ thi dự kiến

diễn ra vào cuối tháng 9, trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.

Lâm Thiện lục tung những điểm mấu chốt của từng bài thi trước đây, chuẩn bị kỹ lưỡng, tràn đầy tự tin.

Ngược lại, Hàn Tân buông thả, không chăm chỉ học hành, có xu hướng học lệch các môn, xếp loại trung bình nửa vời.

Hàn Tề Thâm khi còn trẻ học hành cũng không mấy giỏi giang, không thể hiện ra hình tượng giáo dục tích cực. Ông đã nhờ vài người dạy kèm cho con trai nhưng không có kết quả, cuối cùng đành mặc kệ anh, lúc gặp mặt ông cũng chỉ thúc giục, mạnh mẽ lên án vài câu.

Hàn Tân đối với những lời nhận xét vô thưởng vô phạt của ba đã quen vào tai này ra tai kia, chỉ cần nó không dính đến vấn đề tự do, trong lòng anh chỉ có năm chữ: không thành vấn đề.

Nói đến vấn đề kinh tế, Hàn Tề Thâm rất hào phóng với con trai, hàng tháng đều trả tiền sinh hoạt cố định, cho con ăn uống tùy thích, cuối cùng vẫn có thể tiết kiệm được một ít tiền.

Cho nên, tiền bồi thường vì làm hỏng sân bóng rổ, Hàn Tề Thâm không có ý kiến gì, số tiền này đối với Hàn Tân chỉ là một bữa sáng.

Đối với việc trả tiền cho chiếc váy, đó là lý do để anh tiếp cận cô.

Đáng tiếc anh chưa kịp thu hoạch củ cải, con thỏ đằng kia đã tức giận vùi xuống hố.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

Kỳ thi tháng lần này kéo dài trong hai ngày, thí sinh ra vào phòng thi liên tục, kết thúc cũng rất nhanh.

Có lẽ là do kỳ nghỉ dài ngày đang đến, các bạn học sinh ai nấy đều cười rạng rỡ, không thèm thảo luận về đề thi, sắp xếp bàn học rồi tạm biệt nhau.

Lâm Thiện đảm nhiệm trực nhật, một ngày cuối cùng ở lại làm vệ sinh.

Cô không vội vàng, vì các môn trong kỳ thi đều trải qua thuận lợi. Cô rất mong đợi kết quả, vui vẻ ngâm nga một bài hát khi đi đổ rác, rồi mơ tưởng về một kỳ nghỉ bảy ngày tươi đẹp.

Suốt đoạn đường tới cổng trường, cô luôn tươi cười.

Cho đến khi gặp Hàn Tân đang đợi xe buýt.

Lâm Thiện nhìn chung quanh, hôm nay không có hai người bên cạnh, chỉ có một mình anh.

Cô trầm mặc tại chỗ trong hai giây, nghĩ ai sợ ai, ngẩng cao đầu bước tới.

Hàn Tân dựa vào bảng chỉ dẫn tuyến xe buýt, lười biếng đứng, cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Cách đó không xa, một vài cô gái ở Thất Trung đang thì thầm về anh khi chờ xe, vẻ mặt lộ rõ

vẻ thích thú.

Nhìn cảnh này, Lâm Thiện nghĩ nên tránh xa anh, tùy theo tính tình của anh bất kể trong hoàn cảnh nào cũng có thể để cho người khác nhìn thấy một số hiểu lầm.

Cô vòng sang phía bên kia của bảng quảng cáo, đứng ở điểm mù phía dưới.

Rất nhanh xe đã tới.

Lâm Thiện chạy tới lên xe, quả nhiên đυ.ng phải Hàn Tân ở cửa xe.

Cả hai cùng dừng động tác, Lâm Thiện thậm chí thấy anh nhướng mày, nhưng không nói gì, chỉ hất cằm lên xe.

Ý nghĩa rất rõ ràng, cô đi trước.

Lâm Thiện không khách khí, nhanh chân bước lên xe.

Chỗ ngồi xe buýt hôm nay rất vắng, có lẽ rất nhiều học sinh được cha mẹ đưa đón, giờ tan học đã trôi qua, nhưng có rất ít hành khách trên xe.

Lâm Thiện nhìn thấy chỗ ngồi hiếm hoi trong suốt thời gian qua, cô chọn hàng ghế thứ 2 từ dưới lên bên trái cạnh cửa sổ.

Kết quả là mông vừa chạm vào ghế đã có người ngồi bên phải của cô.

Lâm Thiện lẳng lặng đặt cặp sách xuống, liếc mắt nhìn người bên cạnh. Anh giống như vô tình, một chân duỗi sang ngang, nhàn nhã nghịch điện thoại.

Cô muốn nói gì đó, dù sao xung quanh có rất nhiều ghế trống, không cần chen chúc một chỗ như này.

Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ ý định, chiếc xe buýt này không phải của gia đình cô, anh muốn ngồi chỗ nào thì ngồi.

Dù sao cũng chỉ còn mười phút nữa thôi, nên cô đành chịu.

Lâm Thiện bắt đầu buồn ngủ, nhắm mắt lại.

Cố tình người bên cạnh không để cho cô yên, tiếng ồn ào của trò chơi, tiếng ồn của súng và dao khiến cô không thể ngủ yên.

Xung quanh không có một ai, đương nhiên sẽ không có mấy lời khiển trách khi anh làm ồn.

Lâm Thiện tiếp tục giả vờ ngủ, làm như không nghe thấy, nếu bây giờ mở mắt đồng nghĩa cô thua.

Sau khoảng hai phút, âm thanh bên tai im bặt, như thể trò chơi đã kết thúc.

Nhưng cô vẫn nhắm mắt, chân tay bất động, hơi thở đều đều.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có phần thân xe hơi rung lắc.

Từ từ, cô cảm thấy một bàn tay chạm vào vai mình, đồng thời có người đến gần và nói: "Cậu định đi chơi ở đâu trong kỳ nghỉ?"