Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Tình Tựa Như Cạn

Chương 70

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Michellevn

Kết hôn

không

phải chuyện

nhỏ,

nói

là kết hôn ngay, nhưng lĩnh chứng, hôn lễ đều là thủ tục cần thiết để bước vào hôn nhân, hôn lễ phải được chuẩn bị trước ít nhất là

một

tháng, có thể làm ngay chỉ là lĩnh chứng.

Tất nhiên, chuyện lĩnh chứng này thực ra còn quan trọng hơn cả hôn lễ,

nói

cho cùng

thì

đây mới là điều kiện cần thiết cho

một

cặp vợ chồng hợp pháp.

Từ trấn

nhỏ

Tương Nam trở về, chuyện đầu tiên Giang Mạn và Trình Khiên Bắc muốn làm hiển nhiên chính là

đi

cục dân chính lĩnh chứng.

Vừa hay ngày tiếp theo là

một

ngày hoàng đạo, chọn ngày

không

bằng gặp ngày (*)

(*)Nguyên văn là 择日不如撞日

trạch nhật bất như chàng nhật, ý là mọi việc cứ thuận theo tự nhiên là được rồi
.

Ông trời cũng tốt, hôm nay vẫn là

một

ngày nắng đẹp

không

mây, người xưa

đã

nói

trời nắng đẹp chứng tỏ tốt lành, đó là

một

dự báo tốt.

Cho dù cả hai người đều là những người trẻ tuổi có trình độ học vấn cao trong thời đại mới, nhưng trong chuyện chung thân đại

sự, vẫn rất là tuân theo truyền thống.

Trình Khiên Bắc thức dậy trước Giang Mạn, nằm đó nheo mắt nhìn bầu trời

đang

hé ra những tia nắng ban mai bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện hôm nay cần làm, tâm tình vô cùng vui sướиɠ,

anh

xoa

nhẹ

mái tóc rối bời của Giang Mạn, tối qua bị

anh

giày vò lăn lộn, đánh thức



:" Dậy mau nào, để

không

phải xếp hàng quá lâu."

Giang Mạn vừa nghe vậy

thì

cũng

không

nằm ỳ nữa, vừa lồm cồm bò dậy, vội vã nhảy xuống giường:" Đúng á! Xếp hàng lâu quá

sẽ

ảnh hưởng tâm trạng, hôm nay chúng ta phải vui vẻ hạnh phúc."

Trình Khiên Bắc cười gật gật đầu, cùng



đi

vào toilet rửa mặt.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Hai người đứng cạnh nhau đánh răng, chà răng cọ răng, Giang Mạn nhìn trong gương, thấy người đàn ông miệng đầy bọt bên cạnh, chợt như nhớ ra gì đó, bật cười khúc khích.

Trình Khiên Bắc nhìn



không

hiểu gì, lúng búng hỏi:" Cười gì thế?"

Giang Mạn lắc đầu, bưng cái ly lên súc súc miệng rồi

nói

:" Hôm nay chúng ta thực

sự

phải kết hôn rồi."

Trình Khiên Bắc ngẩn người, gật đầu:"

không

sai, là thực

sự

phải kết hôn rồi."

Cái lần ba năm trước kia là quyết định sai lầm duy nhất trong cuộc đời

anh, vô hình trung

đã

làm tổn thương

cô, nhưng

anh

cũng

không

hối hận.

nói

sao

thì

nếu

không

có lần sai lầm đó, cũng

sẽ

không

có trật tự như bây giờ.

Nghĩ đến đây,

anh

mỉm cười, súc miệng xong

thì

cúi xuống rửa mặt qua loa, sau khi kéo khăn qua lau khô mặt

thì

nhìn sang Giang Mạn bên cạnh cũng vừa rửa mặt xong.

Giang Mạn cũng

đang

quay sang nhìn

anh, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của

anh, nở nụ cười xinh đẹp, bảo:" Lần này kết hôn,

không

thể tùy tiện ly hôn nữa, em cho

anh

một

chút thời gian nữa để suy xét

thật

kỹ càng, tránh cho đến lúc đó lại hối hận rồi phiền lắm."

Trình Khiên Bắc

không

trả lời mà hỏi lại:" Em

thì

sao? Suy nghĩ kỹ rồi?"

Giang Mạn gật đầu:" Suy nghĩ kỹ rồi á, cho nên để

anh

suy nghĩ thêm

một

chút.

anh

đi

làm bữa sáng

đi, làm xong bữa sáng

thì

cho em đáp án."

Trình Khiên Bắc phì cười:" Hào phóng dữ vậy, cho

anh

thời gian suy nghĩ lâu như vậy."

Giang Mạn gật đầu rất chi là nghiêm túc:" Dù sao

thì

em cũng là

một

người phụ nữ rất hiểu lòng người mà lị."

Đối với vẻ mặt dày của

cô, Trình Khiên Bắc xuy

một

tiếng, nhân lúc



không

chú ý mà véo

một

cái lên khuôn mặt trắng nõn mới vừa rửa của

cô, trước khi



phản ứng lại kịp

thì

lao ra khỏi toilet

đi

vào phòng bếp.

Giang Mạn nhe răng trợn mắt, dứ dứ nắm đấm về phía bóng lưng của

anh.

Cuối cùng cần tranh thủ thời gian, bữa sáng chỉ đơn giản là sandwich và sữa, chuẩn bị mất hơn mười phút, Giang Mạn thoa kem xong

đi

ra, Trình Khiên Bắc

đã

bưng ra hai cái đĩa để lên bàn.



nhìn

anh

cao lớn trong bộ quần áo ở nhà, rồi

đi

đến bên bàn ăn, híp mắt cười và hỏi:" Suy nghĩ kỹ càng chưa hả?"

Trình Khiên Bắc ngước lên nhìn

cô, khẽ cau mày đáp:" Vừa rồi

anh

nghiêm túc suy xét

một

chút ---" Vẻ mặt

anh

có chút nghiêm trang, giọng điệu

thì

ngập ngừng, dừng

một

lúc rồi mới

nói

tiếp,"

anh

cảm thấy hôn nhân là rất thiêng liêng, trước đây chúng ta

đã

một

lần coi thường, nếu muốn kết hôn nữa, chắc chắn là phải thận trọng tuyệt đối, thế nên....."

Sắc mặt Giang Mạn khẽ biến, nhủ thầm đây là lâm trận lùi bước tính hoãn lại hay sao? Té ra hai ngày nay



cũng kích động rồi,

một

phụ nữ như



cũng

đã

sẵn sàng, mà ông lớn là

anh

sao lại do dự thế này?

Trình Khiên Bắc vươn tay ra nắm lấy bờ vai

cô, hít

một

hơi

thật

sâu, làm ra vẻ ung dung và

nói

:" Thế nên.....

anh

nghĩ rằng hôm nay chúng ta

đi

cục dân chính phải ăn mặc nghiêm túc

một

chút."

Giang Mạn như

không

phản ứng lại kịp, chớp chớp mắt, rồi nhìn đến độ cong trong nụ cười xấu xa của

anh, chợt hiểu ra gã này

đang

trêu mình, vì thế

không

hề khách khí mà thụi

một

đấm vào bụng

anh

:"

anh

muốn chết hả?"

Mặc dù

một

thụi này

không

sử dụng nhiều lực, nhưng dẫu sao buổi sáng bụng rỗng, Trình Khiên Bắc vẫn bị đau đến hít hà:" Em mưu sát chồng à!"

Giang Mạn hất đầu lên, xì

một

tiếng:" Chồng? Giờ cùng lắm cũng chỉ là tình nhân thôi." Cuối cùng vẫn đau lòng, lại liếc liếc cái tay

anh

đặt

trên

bụng, hỏi:" Đau

thật

hả?"

Trình Khiên Bắc cười duỗi tay xoa

nhẹ

đầu



:" Đau chết mất."

Giang Mạn nhìn dáng vẻ

anh

như vậy

thì

biết chẳng có chuyện gì, trừng mắt lừ

anh

một

cái rồi kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.

Bữa sáng đơn giản chỉ giải quyết trong mấy phút.

Sau đó Trình Khiên Bắc

đã

rất nhanh phải hối hận về câu

nói

" ăn mặc nghiêm túc

một

chút " mà

anh

vừa nãy trêu đùa.

Ăn mặc nghiêm túc của

anh

ngược lại là đơn giản, sấy tóc

một

chút, mặc bộ chính trang tốt nhất là xong chuyện, nhưng chỗ Giang Mạn

thì

lại

không

xong rồi.

Rốt cuộc hôm nay

anh

cũng được mở mang kiến thức về chuyện ăn mặc của phụ nữ kinh khủng thế nào rồi.

"anh

thấy màu son nào của em được đây? Đậm hơn hay nhạt hơn?"

" Đều được."

" Vậy đậm hơn

đi

nha, ăn mừng mà."

" Được mà."

" Hay là nhạt chút

đi, đỡ phải mất tự nhiên."

"Cũng được."

" Mà thôi, em cứ thử mỗi màu

một

chút

đã,

anh

chọn giúp em

một

cái."

Sau đó Trình Khiên Bắc trơ mắt nhìn



lấy ra hơn hai mươi thỏi son từ hộp trang điểm và rải ra, chuẩn bị thử từng cái

một. Suýt nữa

thì

xây xẩm mặt mày ngã xuống nền nhà.

thật

vất vả mới trấn tĩnh lại được,

anh

hít

một

hơi

thật

sâu, cố gắng làm cho giọng

nói

của mình có vẻ tự nhiên:" Em à....

anh

nghĩ kết hôn thôi mà, chỉ cần chọn

một

màu đỏ sáng hơn

một

chút

thì

ảnh chụp ra

sẽ

đẹp hơn."

Giang Mạn nghĩ nghĩ, gật đầu:" Cũng đúng."

Chọn mãi cũng ra được mấy cây, sau đó lại do dự

một

lúc, cuối cùng mới xác định dùng cây kia.

Ở bên cạnh, Trình Khiên Bắc

âm

thầm thở

nhẹ

ra.

Hoàn thành xong công việc hóa trang dài dòng này, Giang Mạn lại bắt đầu chọn quần áo. Vì lĩnh chứng chỉ là quyết định tạm thời, nên



chưa kịp

đi

mua quần áo, hơn nữa lĩnh chứng

không

phải là đám cưới, mặc long trọng quá lại khiến người ta chê cười.

Chỉ là hậu quả của việc nhiều quần áo làm cho chọn quần áo mất cả nửa ngày cũng

không

ra được

một

bộ, bộ nào cũng ướm lên trước người mình rồi quay sang hỏi Trình Khiên Bắc thấy thế nào.

May là Trình Khiên Bắc là người rất có kiên nhẫn, đổi lại là người đàn ông khác, e là

đã

khùng lên luôn rồi.

Thực ra Giang Mạn cũng

không

nhiều chuyện như vậy,

trên

thực tế trước giờ



làm việc rất quyết đoán, hôm nay lề mề do dự như vậy, thứ nhất là cảm thấy lĩnh chứng lần này là

thật

sự

phải kết hôn, phải cư xử thận trọng; Thứ hai là nhớ lại ba năm trước, tuy rằng đối với bản thân lĩnh chứng lần đó là kết hôn giả, nhưng lúc ấy Trình Khiên Bắc tây trang giày da, mà mình

thì

thật

sự

quá qua loa. Nhìn lại

sự

tương phản đó, cứ luôn cảm thấy phải xin lỗi

anh, cho nên lần này nhất định

không

được để lại bất cứ

sự

đáng tiếc và sai sót nào.

Cuối cùng

thì

trang điểm ăn mặc cũng xong, Giang Mạn nhìn người phụ nữ rạng rỡ trong gương, cong môi với vẻ hài lòng, rồi quay sang nhìn Trình Khiên Bắc:" Thấy sao?"

Trình Khiên Bắc huýt sáo, cười bảo:" Sau này em đừng ăn mặc như vậy nữa."

" Sao vậy?

không

đẹp à?" Giang Mạn chớp chớp mắt.

Trình Khiên Bắc

nói

:" Đẹp mà! Chính là đẹp quá,

anh

sợ em

không

cẩn thận chút là bay lên trời luôn."

Giang Mạn cười vui vẻ:" Sao giờ em mới nhận ra miệng

anh

còn biết

nói

những lời rất ngọt ngào nữa đấy."

Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày:" Chứ sao."

Giang Mạn xuy

một

tiếng:" Sao trước đây chưa từng nghe

nói

nhỉ?"

Trình Khiên Bắc

nói

:" Dù sao

thì

dáng dấp

anh

đẹp trai như này,

không

cần phải dùng tài nghệ này để lấy lòng phụ nữ."

Giang Mạn cười khan ha ha:" Thế ư?" Cũng

không

biết ai hao hết tâm tư mới theo đuổi được em đấy nhỉ?"

Trình Khiên Bắc cười:" Ai ta?

anh

không

biết à."

Giang Mạn cười cấu

anh

một

cái:"

anh

đắc ý vừa thôi, em

nói

anh

biết, ngày nào em cũng phải ăn mặc tỉ mỉ như vậy, những chiếc xe hào phú chờ người ở cổng đài truyền hình của chúng em,

đã

không

còn là chỉ chờ những mỹ nữ MC kia nữa, nhất định cũng có

một

phần của em,

nói

sao

thì

tổ chuyên mục của em mỗi ngày đều tiếp xúc với giới tinh

anh

tài giỏi. "

Trình Khiên Bắc cau mày lại, mím môi nghĩ nghĩ:" Thực ra

thì.....

anh

cảm thấy em là

gái

có chồng liền giờ á,

thì

có thể cân nhắc xin chuyển bộ phận, tổ chuyên mục

hiện

giờ của tụi em nồng mùi tiền tài quá, quá nhiều cám dỗ."

Giang Mạn vốn chỉ là đùa

một

chút, nhưng lại thấy giọng điệu

anh

nghiêm túc, như

thật

sự

đã



một

chuyện,

không

khỏi phá ra cười:"

không

phải

anh

chứ? Còn sợ em cắm sừng cho

anh

sao? Em đây ba năm công tác cũng chẳng gặp được mấy đóa hoa đào à!"

Trình Khiên Bắc lừ mắt nhìn

cô, hỏi bằng giọng quái gở:" Chẳng gặp được mấy đóa

không

có nghĩa là

không

gặp được, trước kia

không

phải tổng giám của công ty tài chính gì gì đó từng hẹn em sao?Rồi giảng viên tài chính kinh tế gì gì nữa cũng mấy lần liền tặng quà cho em? Và còn cả Văn đại MC của các em nữa,

anh

cứ luôn cảm thấy đối xử với em có chút quan tâm quá độ rồi."

Giang Mạn

nói

:" Tổng giám kia

đã

kết hôn rồi được chưa hả? Giảng viên tài chính kinh tế kia

thì

hơn bốn mươi rồi. Ủa mà sao

anh

biết vậy?"

nói

xong, nhìn

anh

hầm hừ,"

anh

theo dõi em hử?"

Trình Khiên Bắc có chút chột dạ né tránh ánh mắt



:"

anh

chính là có chút quan tâm đến tình hình công việc."

Thực ra Giang Mạn cũng biết trước kia tính cách của

anh

thối nát(*) thế nào, cho nên

không

tiếp tục hỏi tới nữa, chỉ cười và bảo:"Thực tế tổ chuyên mục của tụi em tốt lắm á,

anh

xem em gây ra biết bao nhiêu là ồn ào thị phi, mà

hiện

giờ vẫn rất vui vẻ. Nếu

thật

sự

chuyển

đi

bộ phận khác,

không

biết phải đối mặt với bao nhiều lời đồn đãi nhảm nhí đâu!

anh

Văn quả thực là quan tâm đến những lớp người trẻ tuổi tụi em, nếu

anh

ấy

thật

sự

có suy nghĩ với em, còn có chuyện của

anh

à?"

(*)Niệu tính (尿性):

một

loại nhạo báng thiện ý, ý chỉ

một

người rất giỏi trong phương diện nào đó


Trình Khiên Bắc vốn

đang

có chút chột dạ, vì câu cuối này mà nét mặt xa sầm, chỉ xém chút là bùng nổ.

Giang Mạn thấy vậy vội vàng vuốt giận, cười bảo:" Dĩ nhiên là dù

anh

Văn rất xuất sắc, nhưng vẫn kém

anh

một

chút,

không

nói

cái khác, nhìn tuổi sắp bốn mươi của

anh

ấy, em cũng chỉ có thể xem như bậc cha chú mà thôi!

anh

xem

anh

kìa, vừa trẻ tuổi, vừa đẹp trai lại biết kiếm tiền, trước kia bảng xếp hạng kim cương vương lão ngũ

trên

mạng, mấy lần

anh

đứng top rồi đấy! Chắc

anh

không

biết có bao nhiêu



bé gọi

anh

là ông xã đâu nhỉ."



hơi dừng lại, "

nói

chứ, em được gả cho

anh, thực

sự

là phúc khí tích góp từ kiếp trước."

Nét mặt Trình Khiên Bắc thoáng nguôi ngoai, hất đầu vênh váo:" Biết là được à."

Giang Mạn cũng cố ý nghiêm mặt lại, làm ra vẻ nghiêm túc:" Có điều

anh

chỉ có thể là ông xã của

một

mình em, lát nữa

anh

phải đăng lên mạng thanh minh

đi, nhấn mạnh thân phận kết hôn của mình, để nhóm bạn

gái

trên

mạng

không

được gọi bậy nữa."

Trình Khiên Bắc thích nhìn dáng vẻ ghen tỵ

nhỏ

nhen này của

cô, liền cười gật đầu và bảo:" Giờ

anh

đăng liền nè."

anh

đang

định rút điện thoại di động ra để soạn lời thanh minh, Giang Mạn chợt như nhớ tới gì đó, vỗ đầu

một

cái, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ:" Trời ạ! Sao chúng ta lề mề đến giờ này rồi? Chín giờ đến nơi rồi nè!"

Trình Khiên Bắc cũng định thần lại, vội vàng cất di động

đi, kéo lấy tay

cô, thuận tiện lấy chiếc túi

đã

sắp xếp sẵn các giấy tờ, phi nhanh về phía Cục Dân Chính.
« Chương TrướcChương Tiếp »