🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MichellevnGiang Mạn
đã
từng nhìn thấy
một
bức ảnh chụp toàn gia đình trong căn hộ của Trình Khiên Bắc, là ảnh chụp từ rất lâu rồi.Khi đó
anh
chỉ mới năm hoặc sáu tuổi, dung mạo thơ trẻ
đã
có đường nét sau khi trưởng thành, nhưng nhiều hơn là vẻ dễ thương khiến người ta
yêu
thích.
Người phụ nữ trong ảnh trông còn rất trẻ, làn da trắng ngần, đường nét khuôn mặt vô cùng xinh đẹp với
sự
dịu dàng tự nhiên. Người đàn ông bên cạnh
cô
ấy trông rất bình thường, là kiểu điển hình của đàn ông chợ búa thành thị. Nhưng
sự
khác biệt về ngoại hình
không
ảnh hưởng đến cảm giác hài hòa giữa hai người có thể được toát ra từ bức ảnh. Đó là
một
cặp vợ chồng hạnh phúc.
cô
nghĩ, thời điểm đó, gia đình ba người này chắc hẳn cũng vui vẻ hạnh phúc.
một
tuần sau,
cô
và Trình Khiên Bắc
đi
đến
một
nơi mà
cô
chưa từng nghe qua cái tên, trấn
nhỏ
Tương Nam.
Dù
hiện
giờ giao thông
đã
rất phát triển, nhưng từ Giang Thành cũng gian truân đến trấn
nhỏ,
đi
máy bay buổi sáng, sau đó chuyển hai lần xe, từ nội thành đến huyện thành rồi mới đến trấn
nhỏ, cũng mất hết
một
ngày.
Đặt chân lên khách sạn đặt trước ở trấn
nhỏ
đã
là thời điểm khói bếp lượn lờ lúc sẩm tối.
Đây là
một
thị trấn cổ theo phong cách Minh Thanh,
ẩn
mình trong những ngọn núi xanh biếc và làn nước trong mát. Phong cách được bảo tồn rất tốt, ngói xanh tường trắng, con đường phủ đá rêu xanh. Tuy
đã
khai phá cho ngành du lịch, nhưng hơi thở của sinh hoạt xưa cũ vẫn còn đó những vẹn nguyên giản dị.
Tân Lan, cũng chính là mẹ ruột của Trình Khiên Bắc, là
cô
gái
bị cha mẹ bỏ rơi, được nuôi dưỡng bởi ông bà ngoại
không
có quan hệ huyết thống. Ban đầu hẳn là
cô
giống như tất cả các thiếu nữ thời đó ở trong trấn
nhỏ, tới tuổi rồi
thì
chọn kết hôn với
một
nhà gần đó, sau đó sống
một
cuộc sống an ổn trong trấn
nhỏ. Thế nhưng, năm
cô
mười tám tuổi,
đã
gặp số kiếp sinh mệnh của đời mình - Diệp Kính Văn.
Bởi vì trấn
nhỏ
có lịch sử lâu đời, thỉnh thoảng
sẽ
có những nhóm nghệ thuật gia đến đây sưu tầm dân ca. Diệp Kính Văn là
một
trong số đó.
Đàn ông thành thị đẹp trai và tao nhã lịch
sự, có học vấn biết vẽ tranh, thậm chí khoe khoang cũng là mang theo tình thơ ý họa. Vài lời
nói
ngon ngọt, mấy bức vẽ chân dung, trái tim thiếu nữ mười tám tuổi
đã
hoàn toàn rơi vào trong tay người đàn ông này, tưởng rằng đây chính là đấng phu quân
đã
được định trước của đời mình, cam tâm tình nguyện mà giao thân thể cho
anh
ta.
cô
không
biết rằng " Chờ
anh
trở lại " của đàn ông chẳng qua chỉ là câu
nói
đùa nơi cửa miệng mà thôi.
Diệp Kính Văn
một
đi
không
trở lại, mà thiếu nữ mười tám tuổi
thì
bụng ngày
một
lớn lên.
cô
gái
chưa chồng bụng
đã
to,
thì
chắc chắn
sẽ
không
thể ở lại trong trấn
nhỏ
được nữa.
cô
gái
khờ dại vẫn chưa tin là mình bị vứt bỏ, sau khi từ biệt ông bà ngoại, với
một
số tiền
nhỏ
bé cùng đứa bé trong bụng
không
đúng lúc kia, bước lên
một
chiếc xe đường dài.
Đó là lần đầu tiên Tân Lan xa nhà, theo những tin tức và lời
nói
để lại của Diệp Kính Văn,
đi
tới Giang Thành. Hai tháng sau, mới gian truân tìm được người
cô
yêu.
Cho đến lúc này,
cô
mới biết,
thì
ra tất cả đều là dối trá. Diệp Kính Văn
đã
kết hôn và có con, mà
cô
chẳng qua chỉ là
một
sự
gặp gỡ ướŧ áŧ lúc
anh
ta ra ngoài trăng gió mà thôi.
Đứa bé trong bụng
đã
thành hình, trong những ngày này,
cô
đã
hình thành tình cảm với sinh mệnh
nhỏ
chưa được sinh ra này. Sau khi từ chỗ Diệp Kính Văn rời
đi, Tân Lan
không
đi
tìm
anh
ta nữa, thậm chí cũng
không
nhận mấy tờ tiền mà
anh
ta lén vợ lặng lẽ chạy theo sau nhồi nhét cho
cô.
Vào thời điểm đó, thành phố
đang
thay đổi từng ngày, hàng loạt người đổ về đây bắt đầu kiếm tiền. Nhưng là
một
cô
gái
bụng mang dạ chửa, muốn tìm
một
công việc, quả thực là quá khó khăn. May là
cô
đã
gặp được người chồng sau này, Trình Kiến Cương. Giống như tên của
anh, đây là người đàn ông
không
có gì thu hút thuộc tầng lớp thấp nhất ở thành thị,
không
có công việc và thu nhập chính thức, dựa vào công việc lặt vặt để sống qua ngày, và tiến kiếm được
thì
dùng để mua rượu và thuốc lá.
một
cô
gái
mang bầu bị người ta vứt bỏ,
một
kẻ đầu đường xó chợ, sau khi dựa dẫm vào nhau, ấy vậy mà cuộc sống cũng miễn cưỡng trôi qua. Tân Lan có chỗ dựa duy nhất trong thành phố này, mà Trình Kiến Cương
đã
có người để
anh
ta quan tâm chăm sóc. Hai người mở
một
quán
nhỏ
trên
phố Hạ Đường, tuy rằng vất vả, nhưng trải qua cuộc sống cũng
không
tệ.
Cuối cùng cuộc sống xem như an ổn, lúcTân Lan muốn đưa chồng con quay về trấn
nhỏ
thì
mới biết ông bà ngoại
đã
lần lượt mất
đi
sau khi
cô
đi
được vài năm. Sau đó nữa, người chồng bất ngờ qua đời, người phụ nữ
một
mình mang theo con
nhỏ
sinh sống
trên
phố Hạ Đường, cuộc sống lại trở nên khó khăn, kế hoạch quay về trấn
nhỏ
đã
bị trì hoãn, mãi cho đến khi sinh bệnh qua đời vẫn chưa từng trở lại.
Trình Khiên Bắc nhớ hồi còn
nhỏ, lúc cha
anh
vẫn còn, vẫn luôn
nói
với mẹ
anh, để sau khi thằng bé
đi
làm, ông
sẽ
cùng bà quay về trấn
nhỏ
hưởng tuổi già. Già rồi
thì
chôn cất cùng bà ở quê nhà. Nguyện vọng quay về trấn
nhỏ
dưỡng lão, rốt cuộc
không
thể thực
hiện
được.
hiện
giờ,
anh
làm con trai duy nhất, chính là đưa tro cốt của hai người cùng trở về an táng bên nhau.
Mấy năm trước Trình Khiên Bắc
đã
trở về
một
lần, ông bà ngoại
không
có con cái, sau khi qua đời mộ phần cũng chỉ là vị trí hoang vắng
không
người quan tâm,
anh
đã
bỏ tiền ra kêu người cải thiện lại toàn bộ, cũng xây luôn mộ của ba mẹ ở bên cạnh.
hiện
giờ mang tro cốt trở về, có nghĩa là để cha mẹ được yên nghỉ.
Cũng có nghĩa là cuối cùng
anh
cũng chia tay được chuyện cũ và bắt đầu cuộc sống của chính mình.
Vì lúc đến trấn
nhỏ
đã
quá muộn, nên việc an táng tro cốt đành phải để đến ngày mai. Trình Khiên Bắc và Giang Mạn ở trong
một
quán trọ, tối đến có thể
đi
dạo phố ở trấn cổ.
Mặc dù là cuối tuần, nhưng do
không
phải mùa du lịch cao điểm, nên trấn
nhỏ
chỉ có lác đác vài khách du lịch, sau sáu hoặc bảy giờ, quán
nhỏ
bên đường vẫn khá là nhàn rỗi, có người đùa nghịch với mèo ở cửa, có người bày bàn chơi mạt chược, bầu
không
khí rất chi là nhàn tản và dễ chịu.
Giang Mạn
đã
đi
đến nhiều trấn cổ, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhận thấy hơi thở cuộc sống vẫn nồng đậm thế này, cảm giác rất bất ngờ.
Hai người nắm tay nhau
đi
một
hồi, Giang Mạn trêu chọc
nói
:" Em lại rất thích nơi này, hay là sau này chúng ta già rồi
thì
lại đến đây dưỡng lão nhé!"
Trình Khiên Bắc cười:"
không
phải em
nói
thích hải đảo sao?"
" Hải đảo cũng thích,mà
anh
nói
vậy làm em có chút khó khăn trong việc lựa chọn rồi nè."
" Vậy
thì
nửa thời gian ở hải đảo, còn nửa
thì
ở đây."
Giang Mạn quay sang nhìn
anh, đầu mày khóe mắt đều là ý cười, lại
không
nói
gì.
Trình Khiên Bắc nhướng chân mày:" Sao vậy?"
Giang Mạn cười, bảo:"
hiện
giờ hai ta vẫn chưa kết hôn đâu đấy?
đã
nghĩ đến dưỡng lão rồi, có phải
đã
vượt mức quy định lắm rồi hay
không
?"
Trình Khiên Bắc gật đầu:" Hình như là...... Ể,", đến đó
thì
cong môi cười cố ý," Cũng
không
biết sau này cùng
anh
đi
dưỡng lão là ai nhỉ?"
"Cũng
không
biết à?Em cũng
không
biết tương lai lão nhà em là ai đâu? Hy vọng là lão già có khí chất, con người em vẫn nhan khống lắm?"
(*)nhan khống:
yêu
cái đẹp.
Trình Khiên Bắc làm ra dáng vẻ tất nhiên là thế, mỉm cười:"
anh
cũng vậy, bà lão của
anh
cũng phải có khí chất tuyệt vời. Hơn hết là
anh
có tiền mà, chắc chắn phu nhân
sẽ
không
kém chỗ nào đâu."
Giang Mạn
không
đếm xỉa, nhe răng trợn mắt lên:" Có tiền ngon quá ha?"
" Thường thôi, dù sao
thì
người ta cũng
nói
rồi, lớn tuổi rồi mà có thể giữ được khí chất tao nhã, đó đều là nhờ vào tiền bạc đắp lên cả thôi."
Giang Mạn xì
một
tiếng:" Hèn chi mà
anh
tự
nói
mình trong xương có chút nhà giàu mới nổi, tự mình định vị còn rất chuẩn đấy!nói
cho cùng, đối với tri thức như chúng ta, giữ được khí chất tao nhã, đều là dựa vào phúc có thi thư khí tự hoa(*)."
(*)phúc có thi thư khí tự hoa: Bụng chứa sách vở khí chất tự tỏa sáng.
Trình Khiên Bắc cau mày chậc
một
tiếng, nghiêng đầu bảo:" Sao
anh
không
phát
hiện
da mày em dày thế nhỉ! Tốt xấu gì
anh
cũng là thạc sĩ,
một
con bé chính quy như em thế mà cũng dám xưng tri thức trước mặt
anh, là ai
cho em can đảm thế hả?"
Giang Mạn lời lẽ chính nghĩa(*):" Lương Tịnh Như "
(*)Gốc 义正言辞(nghĩa chính ngôn từ) đây là
một
cách dùng từ sai đặc biệt điển hình, chính xác phải là nghĩa chính từ nghiêm 义正辞严 ý là lời lẽ nghiêm túc, chính nghĩa.
Trình Khiên Bắc bật cười, kéo tay
cô
:" Được, người tri thức, chúng ta
đi
phía trước xem
một
chút nào."
Lúc đầu là liên quan tới dưỡng lão, Giang Mạn cũng chỉ là buột miệng trêu đùa,
nói
rồi mới nhận ra, hình như trong khoảng thời gian này, hai người
không
còn thảo luận về chuyện kết hôn nữa.
Dĩ nhiên là
cô
không
nóng lòng kết hôn, bởi vì trạng thái
hiện
giờ của hai người
không
có gì tốt hơn nữa. Mặc dù
không
phải kiểu
yêu
đương nồng nhiệt bắn ra bốn phía của
cô
bé cậu bé, nhưng mối quan hệ thẳng thắn thành khẩn và thoải mái dễ chịu này, khiến
cô
cảm thấy yên tâm hơn bất kỳ tình cảm mãnh liệt nào.
cô
cũng
không
biết suy nghĩa của Trình Khiên Bắc, thậm chí cũng
không
mấy nguyện ý phá vỡ loại trạng thái này.
Chỉ là, nam nữ
yêu
đương, đặc biệt là họ còn trải qua
một
lần hôn nhân hoang đường, cho nên chuyện kết hôn lần này dù sao vẫn phải được cân nhắc.
Suy nghĩ
một
lúc,
cô
ghị ghị cánh tay
đang
kéo tay mình.
" Sao vậy?" Trình Khiên Bắc quay lại nhìn
cô
.
Dưới ánh đèn đêm của trấn cổ, khuôn mặt tuấn tú của
anh, cùng với bức tranh cảnh sắc nơi đây, tạo cho người ta cảm giác bổ sung cho nhau thêm sức mạnh.
Nhất thời Giang Mạn có chút ngây ngẩn.
Quả nhiên
cô
là cái đồ nhan khống.
" Chúng ta......." Nhất thời quên luôn định
nói
gì.
" Chúng ta làm sao?" Trình Khiên Bắc
không
hiểu gì cả.
Giang Mạn đần mặt giây lát, rồi lắc đầu cười bảo:"
không
có gì."
hiện
giờ rất tốt
không
phải sao?
Tất cả rồi cũng
sẽ
nước chảy thành sông.
cô
tin tưởng
anh
đã
quyết tâm với mối quan hệ này, giống như
cô
tin tưởng chính mình.
Ngoài họ ra,
sẽ
không
còn có ai nữa.
cô
tiến lên
một
bước, rút bàn tay ra vắt lên cánh tay
anh, rồi rúc vào bờ vai
anh
:" Bà lão
nhỏ
có hơi lạnh rồi."
Trình Khiên Bắc sờ sờ lớp quần áo mỏng manh của
cô
:" Ra ngoài mặc ít vậy? Muốn quay về thêm quần áo sao?"
Lúc này
đã
chớm hè, tuy trời đêm ở trấn
nhỏ
mát hơn nhiều so với thành thị, nhưng cũng
không
lạnh.
Giang Mạn lắc đầu, cười bảo:" Mượn chút nhiệt độ cơ thể của ông lão
nhỏ
là được rồi.
Trình Khiên Bắc khẽ cười, tay kia
thì
siết
cô
vào người:"
không
thành vấn đề."
Mọi thứ xung quanh trở nên
không
mấy chân
thật. Tiếng mạt chược đập
trên
bàn, ông lão dùng đàn nhị kéo dài
một
đoạn nhạc cổ, tiếng cười của nam nữ, tiếng khóc của trẻ con, là tất cả những gì
đang
diễn ra về cuộc sống của trấn
nhỏ
này.
Có lẽ trước đó
không
lâu có
một
trận mưa, dưới chân là con đường trải đá xanh, tỏa ra mùi rong rêu, với hơi thở như vậy, chầm chậm lan ra về phía trước, trong cảnh sắc đêm tối, dường như
không
thể nhìn ra được điểm bắt đầu.
Hai người rúc vào nhau, chậm rãi bước về phía trước.
Qua cả lúc lâu như vậy, cũng
không
ai
nói
gì, tựa như đều
đang
tận hưởng
sự
an bình nơi trấn
nhỏ
xa lạ này.
Cũng
không
biết bao lâu, cuối cùng Giang Mạn cũng lên tiếng,
cô
tựa vào bờ vai Trình Khiên Bắc,
không
quay đầu lại, đôi mắt vẫn nhìn về con đường trong bóng đêm phía trước.
Giọng điệu phát ra lại bâng quơ
nhẹ
nhàng, như là
đang
nói
" Cảnh sắc đêm nay
thật
tuyệt".
cô
nói
:" Trình Khiên Bắc, em
yêu
anh."
Cơ thể Trình Khiên Bắc hơi cứng lại, nhưng thả lỏng ngay sau đó,
nhẹ
cười cúi xuống hôn lên vầng trán
cô
:"
anh
cũng vậy."
"
anh
cũng là gì chứ?"
"
anh
cũng
yêu
em."
Giang Mạn mỉm cười dụi dụi bờ vai
anh, rúc sát hơn nữa.
"
anh
nói
chúng ta có thể đầu bạc răng long
không
?"
Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát rồi cười bảo:" Cũng
không
ai biết điều gì
sẽ
xảy ra trong tương lai, cuộc đời quá nhiều biến cố, sinh lão bệnh tử
không
từ
một
ai, Nhưng
anh
sẽ
cố hết sức."
Như cha và mẹ
anh, họ cũng từng suy nghĩ về răng long đầu bạc, thế nhưng lại chỉ
đi
được nửa chặng đường.
Giang Mạn cũng cười, gật gật đầu:" Vậy
thì
em cũng cố gắng."