Edit: MichellevnToàn bộ chương trình do được ghi hình trong
một
lần, chỉ mất khoảng bốn mươi phút, khối lượng công việc
đã
giảm đáng kể cho khâu biên tập. Thời gian lúc này hẵng còn sớm, biết được hôm nay Trình Khiên Bắc
không
có sắp xếp gì khác, dĩ nhiên là Văn Hão và lão Vương phải thay mặt tổ chương trình mời
anh
ăn tối.
Chạng vạng sáu giờ tối, đoàn người làm xong công việc, lúc đến nhà hàng đặt trước
thì
Trình Khiên Bắc
đã
tới rồi,
đang
vui vẻ chuyện trò với người đầu tiên đến nhà hàng là Văn Hạo.
Ở
trên
đảo
thì
đương nhiên chính là ăn hải sản. Tổ chương trình hiếm khi
đi
công tác mà được ăn hoành tráng như vậy, thế nhưng Giang Mạn vừa trải qua
một
trận dời núi lấp biển, chỉ có thể trơ mắt nhìn những thức ăn muôn màu rực rỡ
trên
bàn kia, sau đó
thì
đau thương mà gọi
một
chén cháo củ từ.
Ngày hôm nay
cô
đã
ăn ba bữa cháo, lại còn toàn là cháo đơn giản nhất, buổi sáng rồi trưa
một
mình mình ăn,
thì
vẫn
không
cảm thấy gì, mà lúc này so với đại tiệc
trên
bàn, lúc ăn cháo chỉ cảm thấy, trong miệng gần như vô vị mẹ nó hết rồi, dạ dày
thì
tẻ nhạt đến tiết ra cả nước chua. Vì thế người cả bàn
nói
chuyện
trên
trời dưới đất,
cô
cũng chẳng có hứng thú gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để về nghỉ ngơi.
Hôm nay Trình Khiên Bắc là đại ân nhân của tổ chương trình, mọi người hận
không
thể cúng bái
anh
luôn, Văn Hão cùng lão Vương và cả đạo diễn, thay phiên mời
anh
uống rượu.
Có điều,
anh
uống được mấy ly
thì
khoát khoát tay, cười rằng:" Chút muộn tôi còn phải làm chút việc riêng nữa,
không
thể uống quá nhiều."
Văn Hão đùa vui
nói
:" Việc riêng buổi tối à? Hiểu hiểu. vậy
thì
ăn hải sản nhiều chút nhé, đàn ông làm việc riêng
thì
ăn hải sản là
không
có gì thích hợp hơn cả."
Có lẽ sau vài ly rượu có hơi bốc lên, cả người buông lỏng, trầm tĩnh tao nhã như Văn Hạo mà cũng
không
kìm được mà buông lời trêu chọc sắc tình.
Trình Khiên Bắc còn rất phối hợp, nhướng nhướng mày
nhẹ
nhàng bâng quơ nhìn Giang Mạn ở phía đối diện, mỉm cười:"
nói
chí phải.", sau đó liền
không
dấu giếm mà vươn tay cầm lấy hàu nướng, món thực phẩm tráng dương cao cấp.
Người cùng bàn đều mỉm cười đầy ý nhị. Đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại nhiều tiền, nếu
đã
ở lại vì kỳ nghỉ,
thì
cuộc sống về đêm nghĩ đến cũng là đặc sắc.
Giang Mạn liếc nhìn đôi mắt nhiễm chút men say của
anh, nét mặt tỉnh rụi mà hớp
một
muỗng cháo củ từ.
một
lát sau, điện thoại di động trong túi khẽ rung lên,
cô
thò tay lấy ra xem, là tin nhắn của Trình Khiên Bắc gửi tới.
- -- Hai ngày này ráng nhịn
một
chút, lúc nào bụng dạ tốt hẳn lên, tôi mời em ăn đại tiệc.
Cõi lòng Giang Mạn ấm áp,
không
kìm được ngước đầu nhìn
anh
một
chút, đúng lúc đυ.ng phải ánh mắt mắt cũng vừa ngẩng lên nhìn.
cô
nghĩ nghĩ, cúi xuống nhắn trả lời:Có thể nhìn mà
không
thể ăn, quả thực chính là
sự
tra tấn vô hình, khó chịu muốn khóc.
Gửi tin nhắn
đi
rồi mới nhận thấy mình giống như
đang
làm nũng, rò ràng
không
uống rượu mà sao lại cảm thấy lỗ tai có hơi nóng lên, cũng ngượng ngùng nhìn người đàn ông ở đối diện.
Trình Khiên Bắc cúi xuống đọc tin nhắn, môi cong lên khe khẽ cười, chợt ngẩng đầu lên và
nói
:"
anh
Văn, Vương tổng, đạo diễn Trương, đột nhiên tôi có chút việc xin cáo từ trước, cảm ơn mọi người tối nay
đã
chiêu đãi."
Đại ân nhân người ta
đã
dành cả buổi chiều như vậy cho họ, lúc này rời tiệc trước nhất, đương nhiên mọi người đều cảm thấy chẳng có gì là bất lịch
sự
cả, Văn Hạo cười bảo:" Cậu có việc bận
thì
cứ
đi
trước thôi, hôm nay
thật
sự
cảm ơn cậu rất nhiều. Hôm nào đó chúng ta lại tụ tập."
" Được!"
Trình Khiên Bắc đứng lên phất phất tay vời người cùng bàn, lúc tầm nhìn giao nhau với ánh mắt nghi hoặc của Giang Mạn,
thì
chân mày khẽ nhướng lên.
Giang Mạn:"............"
anh
đang
làm gì thế nhỉ, mới ăn được
một
nửa mà
đã
đi
là sao? Nhưng
anh
vừa
đi,cũng dễ cho mình lấy cớ chuồn luôn, người khác ăn đại tiệc còn
cô
chỉ húp cháo
thật
sự
là
không
dễ chịu.
Còn chưa mở miệng, lão Vương
đã
kịp thời phản ứng, chậc
một
tiếng, bảo:"
đã
quên mất em viêm dạ dày, để em nhìn chúng tôi ăn đại tiệc, vô nhân đạo
thật
đấy. Hơn nữa xem như em cũng
đã
xách thương ra trận, bận rộn hơn nửa ngày trời, nhanh về nghỉ ngơi trước
đi
thôi!"
Giang Mạn như được đại xa, cười hì hì nịnh nọt lão Vương, xách túi chuồn luôn.
Nào biết
đi
ra khỏi phòng bao, mới vừa tới chỗ khúc cua,
đã
thấy Trình Khiên Bắc
một
tay đút túi quần,một
tay lướt điện thoại, biếng nhác tựa người bên cạnh cửa thang máy, ánh mắt hơi có chút men say nhìn về phía
cô.
" Ủa? Sao
anh
chưa
đi
?"
"Đợi em."
anh
đứng thẳng người lên,
nói
lời giản dị.
Giang Mạn hỏi:" Sao
anh
biết tôi
sẽ
ra?"
Trình Khiên Bắc cúi đầu khe khẽ mỉm cười:" Nhìn cái kiểu ăn cháo hận đời bi thương của em, vai chính tôi đây
đi
rồi, khẳng định em
sẽ
tìm cớ chuồn
đi
luôn."
Giang Mạn đần thối ra, kế tiếp cũng cười lên:" Vì để tôi có thể tìm cớ rời
đi,
anh
mới rời tiệc trước hả?"
Suy cho cùng, chốn quan trường, nếu khách quý là
anh
còn chưa rời
đi, mà
cô
lại
đi
trước
thì
về tình về lý đều
không
thích hợp.
Trình Khiên Bắc nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, xoay người nhấn mở cửa thang máy:"
đi
nào, tới chỗ của tôi."
Giang Mạn nhìn đồng hồ:" Sớm vậy, vẫn chưa tới bảy giờ đó!"
Trình Khiên Bắc
nói
:" Ngủ sớm dậy sớm."
Sau khi vào thang máy, Giang Mạn cười nhìn
anh
:" Xác định có thể nghủ sớm sao?"
Tính ra cũng
đã
hơn nửa tháng hai người
không
tiếp xúc thân mật rồi.
Trình Khiên Bắc đáp: "Nếu em
không
muốn ngủ sớm, tôi vẫn có thể thoả mãn em."
Giang Mạn khẽ cười lúc lắc cái đầu:" Thôi
đi, ngày mai tôi vẫn phải làm việc đấy, cũng
không
có cách nào cùng
anh
lăn lộn nhiều đâu." Dừng
một
chút rồi
nói
tiếp:"
đã
vậy hôm nay ba bữa chỉ có húp cháo, cả người đều èo uột."
Trình Khiên Bắc cười
nhẹ
nhàng, bất chợt
nói
bằng giọng bâng quơ:" Nếu vậy hai chúng
đi
dạo bờ biển
một
chút nhé?"
" Được nha!" Đối với đề nghị
không
hề có chút nào cầm thú này, Giang Mạn vui vẻ đáp ứng.
Hơn bảy giờ tối cảnh trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng dẫu sao
không
phải nhân vật của công chúng, đồng nghiệp của Giang Mạn lại đều
đang
ở khách sạn, cũng
không
lo bị người ta chạm mặt. Hơn nữa tuy rằng hai người ngoài mặt là sánh vai nhau cùng
đi, nhưng cũng
không
có cử chỉ gì là quá thân mật,
nói
là cặp đôi
yêu
nhau
thì
hơi quá, mà
nói
nam nữ bình thường
thì
cũng
không
vấn đề gì.
trên
đảo ban ngày nóng bức, cũng chỉ vào lúc này, mặt trời
đã
lặn, khi có gió biển thổi, là thoải mái nhất.
Hai người
không
xuống bãi biển, chỉ
đi
trên
hành lang dọc bờ biển,
đi
được
một
lát, liền ngồi xuống ghế dài bên đường. Đỉnh đầu là cây dừa, trước mặt là biển rộng, cả ánh tà dương đỏ rực, bọt nước trắng xóa, làm cho tinh thần người ta thanh thản.
Trong khoảnh khắc này Giang Mạn và Trình Khiên Bắc đều lười biếng nhắm mắt lại cảm thụ gió biển mà
không
nói
năng gì.
Cũng
không
biết qua bao lâu, Giang Mạn chậm rãi mở mắt ra, có lẽ vì
đã
uống rượu, Trình Khiên Bắc ở bên cạnh vậy mà ngủ luôn rồi. Phần gáy
anh
gác lên ghế dài, có vẻ
không
dễ chịu lắm.
Giang Mạn nghĩ nghĩ, khe khẽ ấp đầu
anh
xuống và đặt lên đùi mình.
Trình Khiên Bắc
không
tỉnh lại vì động tác này, chỉ thoáng cựa quậy, rầm rì
một
tiếng, rồi lại ngủ tiếp.
Giang Mạn cúi xuống nhìn
một
bên sườn mặt của
anh, bỗng dưng
cô
nhận thấy, vào lúc này người đàn ông dường như
đã
cởi bỏ lớp bọc cứng rắn bên ngoài, nếu có chút dịu dàng
thì
đều
đã
bộc lộ hết ra ngoài, đến nỗi có phần yếu đuối
không
chịu nổi, vì thế
cô
không
kìm được mà đưa tay sờ sờ gương mặt
anh.
Còn chưa kịp thu tay lại, bất chợt bị Trình Khiên Bắc túm lấy.
Đôi mắt người đàn ông chậm rại mở ra, con mắt đen sâu thăm thẳm, vẻ mặt khó đoán nhìn
cô
từ dưới lên.
" Đừng đối xử tốt với tôi." Đột nhiên
anh
nói
.
" Hả?" Giang Mạn
không
hiểu vì sao
anh
lại
nói
như vậy, thậm chí còn hoài nghi có phải
anh
đang
nói
mê hay
không
.
Trình Khiên Bắc thấy
cô
không
nói
gì, sau
một
lát, ngồi bật dậy, nhìn ra biển cả trước mặt mà
không
nói
lời nào.
Nếu đối tốt với tôi, tôi
sẽ
không
nhịn được mà túm lấy em
không
buông.