Chương 16: Tuyệt vọng

Edit: Michellevn

Sau khi dứt khoát kết thúc mối quan hệ với Hứa Thận Hành, Giang Mạn giống như được thức tỉnh,



gần như có phần

không

dám tin, mình ngày trước vậy mà cũng vì cái gọi là tình

yêu, suýt nữa thì từ bỏ cả bản thân luôn.



phá vỡ kế hoạch đời mình, trong tình huống tất cả mọi thứ đều chưa biết, từ bỏ lý tưởng và tương lai của chính mình,

không

hề do dự mà lựa chọn ra nước ngoài cùng Hứa Thận Hành, từ đó gửi gắm cuộc đời mình vào một người đàn ông.

Lúc ấy chỉ cảm thấy tràn đầy khát khao, hiện giờ mới giật mình tỉnh ngộ nhận thấy rằng quyết

định lúc ấy có bao nhiêu đáng sợ.

May mắn thay, cuối cùng vẫn trở về đúng quỹ đạo. Mà về đúng quỹ đạo, thì phải lấy lại cuộc sống ban đầu của mình.



căn bản chẳng có mấy thời gian để đa sầu đa cảm, ngay hôm đó đã vội vã liên lạc với lão Vương, lãnh đạo thực tập ngày trước. Trong mấy tháng thực tập đó, lão Vương rất xem trọng

cô, tạ ơn giời,

không

có người mới nào đảm nhận vị trí của



trước khi



dự

định tuyên bố chính thức, lão Vương rất vui mừng với sự trở lại của

cô, đồng ý sẽ viết đơn lên lãnh đạo cho

cô, nếu

không

có gì ngoài ý muốn, thì chắc là rất nhanh



có thể quay trở lại chính thức làm thủ tục nhậm chức.

Bận rộn cả ngày đủ thứ việc, đã vơi bớt

đi

nỗi buồn thất tình, cũng khiến



tạm thời quên

đi

đêm qua, một đêm đáng xấu hổ và hỗn loạn đó--- Dẫu sao lần đầu làm chuyện ấy, nếu nói

không

quan tâm chút nào, thì đó chắc chắn là giả.

Thở phào nhẹ nhõm khi màn đêm buông xuống, lúc thu xếp hành lý chuẩn bị về nhà bố mẹ ở ngoại ô, Giang Mạn mới phát hiện ra, một phần tài liệu sáng hôm qua ở nội thành gửi cho công xưởng của bố mẹ xử lý, đã rơi mất lúc nào

không

biết nữa.



nhớ lại một chút, tối hôm qua thuê phòng khách sạn, thời điểm cùng Trình Khiên Bắc hôn hít ở ngay lối vào, túi xách rơi

trên

sàn, đồ bên trong rải rác khắp nơi, có lẽ sáng nay lúc ra cửa quên nhặt rồi. Như vậy thì xem ra, tám chín phần là đã rơi trong khách sạn.

Thật ra



không

muốn trở lại chốn cũ, song nghĩ tới mấy người kia chắc là đã

đi

lâu rồi, nên thấy cũng

không

hề gì.

Hơn tám giờ tối,



đi

vào khách sạn, báo số phòng tối hôm qua và hỏi lễ tân.



bé quầy lễ tân mở máy tính lên tra một lát, mỉm cười lễ phép nói:" Thưa

cô, vị khách tối qua làm thủ tục nhận phòng, vẫn chưa trả phòng đâu ạ,



có thể lên thẳng

trên

đó."

Giang Mạn nhíu mày nghi hoặc hỏi:" vẫn chưa trả phòng sao?"



gái lễ tân gật gật đầu:" Vị khách đó cảm thấy

không

khỏe, vẫn nghỉ ngơi ở trong phòng."

Giang Mạn nhớ lại sáng nay lúc ra cửa, dáng vẻ Trình Khiên Bắc vẫn ngủ mê man

trên

giường,

không

khỏi cau mày: Đây là sinh bệnh rồi sao? Bệnh mà

không

về nhà, cũng

không

đi

bệnh viện, chỉ nằm bò trong khách sạn như thế? Thật đúng là một người kỳ quái.



do dự một lát, vẫn quyết

định lên lầu xem thế nào, dù sao những tài liệu đó rất quan trọng.

đi

thang máy lên lầu và bước đến cánh cửa phòng đêm qua. Giang Mạn ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, hít một hơi thật sâu và đưa tay gõ cửa.

Phải nói rằng,



thấy mình can đảm đến

không

ngờ, cả Trình Khiên Bắc danh tiếng lẫy lừng của học viện quản lý tài chính mà



cũng ngủ luôn rồi, nếu để người khác biết được,

không

biết sẽ biên soạn ra đủ loại tình tiết li kỳ cẩu huyết gì nữa đây. Song có thể chắc chắn một điều, vai diễn của bản thân trong câu chuyện này nhất

định là

không

được dễ chịu cho lắm, suy cho cùng, đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi đầy hứa hẹn như Trình Khiên Bắc này, thì sự tiếp cận của bất kỳ người phụ nữ nào ít nhiều đều bị coi là giở trò tâm cơ.

Gõ gõ lên cánh cửa, sau khi xác

định người bên trong chắc chắn có thể nghe được, Giang Mạn hạ tay xuống, kiên nhẫn chờ ở cửa.

Chờ đợi này mất ít nhất hai phút đồng hồ, cánh cửa trước mặt mới được người bên trong chậm rãi mở ra. Trình Khiên Bắc chắc là đã nhìn thấy



qua mắt mèo, cho nên biểu tình

không

có gì là bất ngờ.

Sắc mặt

anh

quả nhiên

không

tốt lắm, đến cả bờ môi cũng

không

thấy huyết sắc, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi và suy yếu.

Dường như

anh

không

muốn bị người khác nhìn đến dáng vẻ này, sau khi mở cửa ra, liền hơi nghiêng người, cúi thấp đầu, giơ tay xoa mi tâm, hỏi bằng giọng khàn khàn:" Sao em lại quay lại?"

Vì dáng vẻ này của

anh, khiến cho sự xấu hổ vốn có giảm bớt

đi

phần nào, đối diện với người đàn ông vừa xảy ra quan hệ thân mật, Giang Mạn

cố gắng làm ra vẻ bình tỉnh:" Khả năng em làm rơi chút đồ ở chỗ này."

Trình Khiên Bắc gật gật đầu,

đi

vào trong, cầm lên mấy tờ giấy mỏng và đưa cho



:" Phải cái này

không

?"

Giang Mạn nhận lấy:" Đúng rồi ạ!"

Trình Khiên Bắc nghiêng người, ngẩng đầu nhìn



:" Em muốn vào trong ngồi một lát

không

?"

Giang Mạn lắc đầu:"

không

cần đâu ạ." Đối diện với tầm nhìn của

anh, dừng dừng lại rồi hỏi," Sư huynh, hình như

anh

không

khỏe lắm, cần

đi

bệnh viện

không

ạ?"

Trình Khiên Bắc cười nhẹ, lắc đầu:" Chỉ là tôi

không

nghỉ ngơi tốt thôi, ngủ một chút nữa là tốt ngay thôi."

không

nghỉ ngơi tốt? Đêm qua sao?Thế nhưng xem biểu hiện của

anh

đêm qua, cũng

không

giống yếu ớt như thế mà?

Nhưng điều này cũng chẳng có liên quan gì tới



hết,



chỉ muốn thoát khỏi sự mất tự nhiên này ngay lập tức. Vì vậy



làm bộ

không

để ý lắm mà gật gật đầu:" Vậy em

đi

nhé,

anh

nghỉ ngơi cho tốt ạ."

Nói xong, quay người rời

đi.

đi

được vài bước, bỗng dưng lại nghe thấy Trình Khiên Bắc gọi tên



:" Giang Mạn!"

Giang Mạn kiên trì quay đầu lại:" Còn có chuyện sao ạ? Sư huynh."

Trình Khiên Bắc dáng vẻ uể oải tựa người lên khung cửa,xoa xoa trán, thấp giọng nói:" Đêm qua......"

Còn chưa nói hết, đã bị Giang Mạn ngắt lời,



làm ra vẻ mỉm cười thoải mái:" Cái đó ạ....... chúng ta cứ xem như chưa có gì xảy ra hết, em sẽ

không

tìm

anh

gây phiền phức đâu ạ."

Lông mày Trình Khiên Bắc nhíu chặt lại, sắc mặt càng thêm u ám nhợt nhạt.

Giang Mạn phất phất tay với

anh, nở nụ cười:" Sư huynh,

anh

chú ý giữ gìn sức khỏe."

Trình Khiên Bắc

không

nói gì, chỉ gật gật đầu nét mặt khó hiểu.

Mà Giang Mạn thì xoay người rời

đi

không

hề quay đầu lại.

***

Mấy ngày sau đó, Giang Mạn đến ở tạm nhà một người bạn,



biết Hứa Thận Hành vẫn luôn

đang

tìm

cô, còn nhờ cả bố mẹ và bạn học chuyển lời cho

cô.



hiểu rất rõ,nếu như

không

có một đêm kia,

không

chừng mình sẽ lại do dự lưỡng lự. Thế nhưng đêm hỗn loạn đó, đã hoàn toàn cắt đứt đường lui của



.

Bằng suy nghĩ này,



lại có phần cảm tạ sự kích động của đêm đó. Bởi vì



sẽ

không

bao giờ mong muốn chịu đựng những rối rắm và buồn bã trước kia nữa.

Mãi cho đến hôm Hứa Thận Hành xuất ngoại,



mới quay về nhà.

Ngày này vốn cũng là ngày



rồi

đi, song hiện giờ đã

không

phải nữa rồi.

không

ngờ, thời điểm về đến dưới tòa nhà, lại gặp một người khiến



có phần ngạc nhiên.

Có lẽ Ninh Nhiễm đã đợi



lâu rồi, trông thấy



xuất hiện, thở nhẹ ra rõ ràng, giống như sợ



đột nhiên biến mất, bước nhanh

đi

đến trước mặt



nói:" Giang Mạn, chúng ta nói chuyện một lát được

không

?"

Đối với Ninh Nhiễm, tâm lý của Giang Mạn vẫn luôn có phần phức tạp, cả hâm mộ, đố kỵ cũng có, rõ ràng là một ngọn núi

không

thể vượt qua giữa



và Hứa Thận Hành, nhưng lại

không

tìm ra lý do gì để bực bội, chỉ bởi vì trước đó



đã biết mối quan hệ của Hứa Thận Hành và



ấy.

Mà hiện giờ, vì mình và Trình Khiên Bắc đã trải qua một đêm, cho dù hai người có chia tay hay

không, lúc này lại đối mặt với Ninh Nhiễm, tâm trạng lại càng phức tạp hơn.



trầm mặc một lát, trả lời:" Sư tỷ, nếu chị vì chuyện của em và Hứa Thận Hành, thì

không

cần đâu ạ, nếu em đã quyết

định, thì chắc chắn sẽ

không

thay đổi."

Ninh Nhiễm nhẹ giọng hỏi:" Là bởi vì có liên quan đến chị sao?"

Giang Mạn im lặng.

Ninh Nhiễm mỉm cười bất đắc dĩ:" Chị

không

biết phải nói sao nữa, điều duy nhất có thể nói cho em là, Hứa Thận Hành đối với em là thật tình. Chị và cậu ấy cùng nhau lớn lên, chị rất hiểu cậu ấy. Con người cậu ấy đó mà, nếu

không

phải bởi vì thích em, thì sẽ

không

cùng em qua lại, lại càng

không

thể đặt em vào trong tương lai của cậu ấy."

Giang Mạn nhã nhặn bình tĩnh nói:" Em chưa từng nghi ngờ tình

yêu

của

anh

ấy."

Ninh Nhiễm nói:" Nhưng em cảm thấy cậu ấy thích chị nhiều hơn em, đúng

không?"

Giang Mạn im lặng.

Ninh Nhiễm mỉm cười:"

trên

thực tế, người ta sao có thể cùng lúc

yêu

hai người chứ? Chúng tôi đã quen biết nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện đều đã trở thành quán tính. Cậu ấy quan tâm chị chẳng qua cũng chỉ là thói quen mà thôi."



ấy dừng một chút, " Nói thế nào nhỉ? Cậu ấy thích chị rất nhiều năm, hoặc là nói cậu ấy tự cho rằng bản thân đã thích chị nhiều năm. Chị rất hiểu tâm trạng của cậu ấy, chính là cảm thấy nếuu cậu ấy hạnh phúc mà chị

không

hạnh phúc, thì sẽ có một loại cảm giác áy náy."

Giang Mạn ngẩng đầu bình tĩnh nhìn



ấy, lặng yên một hồi, bỗng nhiên đổi đề tài:" Chị và Trình sư huynh thế nào rồi ạ?"

Có lẽ là đã cùng Trình Khiên Bắc trải qua một đêm, đối mặt với Ninh Nhiễm thì ít nhiều có loại hổ thẹn và chột dạ,



vậy mà lại quan tâm chuyện của



ấy và Trình Khiên Bắc, hơn cả tình trạng hiện nay của Hứa Thận Hành.

Ninh Nhiễm hơi hơi ngây người, mỉm cười bất đắc dĩ, nói:" Đã chia tay rồi đó!"

" Vì sao ạ? Trước đó

không

phải rất tốt sao?" Giang Mạn cũng

không

biết vì sao mà mình lại tò mò chuyện này như thế, có lẽ là vì



biết nếu lần đó Ninh Nhiễm và Trình Khiên Bắc

không

xảy ra chuyện, thì có lẽ hôm nay



và Hứa Thận Hành đã

đi

cùng nhau rồi.

Ninh Nhiễm nói:" Em cũng biết, từ bắt đầu vào đại học chị đã thích

anh

ấy, nhiều năm như vậy, chị chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào thân thiết với

anh

ấy, ngay cả lúc vừa cùng

anh

ấy qua lại,

anh

ấy vẫn luôn có ít tin đồn truyền ra, nhưng chị biết đó chỉ là vui chơi qua đường. Chị cho rằng

anh

ấy chính là kiểu đàn ông chỉ chú trọng sự nghiệp và

không

có hứng thú nói về tình

yêu. Sau đó

anh

ấy đối với chị tốt lắm, thậm chí còn cho thấy ý

định kết hôn với chị trong tương lai, chị vô cùng hạnh phúc, cảm thấy mình đưa tay rẽ mây thấy được ánh trăng.Dù

anh

ấy

yêu

chị

không

bằng chị

yêu

anh

ấy cũng

không

sao, chỉ cần

anh

ấy

không

yêu

người khác là được. Thế nhưng..........."

Giang Mạn cau mày nhìn



ấy.

Dường như Ninh Nhiễm nghĩ đến chuyện gì đó rất đau lòng, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.



ấy nhẹ giọng nói:" Trước đó mấy ngày,

anh

ấy đã

đi

chùa Hồng Vân, nói là muốn một mình ở bên đó mấy ngày, kêu chị

không

cần

đi

tìm

anh

ấy. Nhưng cuối cùng chị

không

kìm được, thời điểm ngày thứ bảy, vẫn đến chùa Hồng Vân xem

anh

ấy." Nói tới đây,



ấy nhìn Giang Mạn, mỉm cười với đôi mắt đỏ," Em đã trải qua cái gì gọi là tuyệt vọng chưa?"

Giang Mạn nghĩ, mình trải qua tuyệt vọng chưa? Có lẽ Hứa Thận Hành cũng được xem như, nhưng có lẽ cũng

không

phải, suy cho cùng

anh

ấy cũng thích

cô, chỉ là bản thân mình

không

muốn tiếp tục đánh cược nữa.

Ninh Nhiễm nói tiếp:" Ngày đó, lần đầu tiên chị cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng. Lúc chị

đi

đến chùa Hồng Vân,

anh

ấy

đang

nghe cao tăng tụng kinh trong chùa. Chị ngại quấy rầy

anh

ấy, bèn kéo một tiểu hòa thượng lại hỏi tình hình. Chị vốn cho rằng

anh

ấy ở chùa là ăn chay tu thân dưỡng tính, nhưng em có biết tiểu hòa thượng đã nói gì với chị

không

?"

Giang Mạn vô thức lắc đầu.

Ninh Nhiễm nói:" Tiểu hòa thượng nói, liên tiếp bảy ngày này trong chùa,

anh

ấy, ban ngày nghe tăng nhân tụng kinh, ban đêm thì quỳ gối cầu nguyện trước tượng phật, vì thỉnh cầu cho người trong lòng của

anh

ấy sắp

đi

xa, hy vọng



ấy ở nơi phương xa bình an hạnh phúc."