Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người ngồi đối diện nhau, quầy bar mở đèn tối lại, nhạc nền cũng đã đổi thành thể loại trữ tình, như mật ngọt vang bên tai, quay lại nhìn đã thấy xung quanh nam nữ kề sát bên nhau. Cuộc đối thoại của hai người trong sáng quá, hoàn toàn không hòa nhập với khung cảnh ở đây.

“Được thôi.”

Diệp Mông cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, như kiểu đang đi tìm hoan lạc sau đó chàng trai này đồng ý qua đêm với cô vậy.

Mà Lý Cận Dữ cũng không thèm ngẩng đầu lên, biểu cảm thản nhiên, đôi mắt và cả tay đều dán vào điện thoại, đồng ý một cách tùy tiện, rất ra dáng một tay ăn chơi, không từ chối một ai.

Lý Cận Dữ thuộc kiểu ngoại hình càng nhìn càng thấy đẹp. Lúc đầu Diệp Mông còn không thấy có gì đặc biệt, cũng không biết là do nhìn không thuận mắt hay vì định kiến với anh mà cô chưa từng nhìn anh quá kỹ. Cô phát hiện, anh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai kém tuổi trong tưởng tượng của mình. Như thể anh là bức họa mà cô vẽ lên từ hình mẫu trong đáy lòng vậy, nét nào ra nét ấy, không lệch chút nào. Vẻ đẹp này, dù có đi phẫu thuật thẩm mỹ cũng không ai đạt đến độ hoàn hảo như anh.

Nhưng tính cách này, cô lại không hề thích, còn cần phải dạy dỗ lại. Có điều Phương Nhã Ân nói cũng đúng, cô có thể dạy được. Dù gì tướng mạo hay ngũ quan đều là hàng cực phẩm có một không hai.

Những nơi như quán bar này đúng là dễ kí©h thí©ɧ hóc môn, bên tai thì cứ ong ong.

Do đó cô lại tiếp tục hỏi người đang vô cảm kia: “Hay là, cậu thích kết hôn luôn không?”

Lý Cận Dữ ngây người, bắt đầu ngạc nhiên nhưng hai giây sau đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cười cười: “Mấy người các chị đều rất gấp muốn được gả đi nhỉ?”

Diệp Mông bị tiếng chị này đả động, những câu tiếp theo định nói nháy mắt đã tan thành mây khói, chỉ hỏi: “Hóa ra cậu nhỏ hơn tôi thật?”

“Tôi 93, tôi biết chị 91.”

“Phương Nhã Ân nói với cậu?”

Diệp Mông cảm thấy chắc chắn là có liên quan đến bạn mình.

Lý Cận Dữ lại tiếp tục vùi đầu vào game, lơ đễnh nói: “Hôm đó chị thay chị ấy nộp viện phí có lấy chứng minh thư ra nhưng lấy nhầm khiến y tá phải nhập hai lần, lúc đó tôi đứng ngay sau chị.”

Diệp Mông nhớ kỹ lại, hôm đó hình như anh đứng sau thật: “Nhưng mà, trước đó một đêm không phải cậu đi nộp phí rồi sao? Cái hôm ở thang máy, tôi nói chuyện Giang Lộ Chi với cậu ấy.”

“Sao? Chị nghi ngờ tôi có ý với chị chắc?” Lý Cận Dữ ra vẻ cạn lời: “Bệnh viện thay thuốc mới cho bà tôi, tôi chỉ đi hỏi xem có dùng bảo hiểm y tế được không thôi.”

Diệp Mông nhìn anh không chớp mắt, hình như anh thấy phiền khi bị hỏi nên mày nhăn lại thành hình chữ Xuyên (川) giữa trán.

Quán bar người đến người đi nhưng lâu lâu lại có người đến tiếp cận anh, Lý Cận Dữ ngồi ghế cao, chân dài chạm đất, anh tắt điện thoại bỏ lên bàn, không còn hứng chơi nữa, ngẩng đầu xoay cổ cho đỡ mỏi, nói: “Tôi không kết hôn đâu, nếu chị thích lấy chồng như vậy thì cứ ra cửa rẽ trái, bên đó có trung tâm mai mối. Tôi không có hứng thú với mấy bà chị, tôi thích người nhỏ tuổi hơn, tốt nhất là vừa ngoan vừa dễ lừa, vừa dễ có được, về nhà còn có thể làm ấm giường, hiểu không?”

“Lý Cận Dữ.” Diệp Mông như bừng tỉnh, làm như không nghe thấy, chỉ hỏi một câu không liên quan: “Đêm nay, là cậu cố ý đúng không?”

“Hửm?” Anh vừa đưa ly rượu đến trước mặt, hơi nhăn mày.

“Đêm nay cậu bày ra trò như thế, là cố ý chứ gì? Rõ ràng cậu biết cái trấn này rất nhỏ, đặt điều đồn thổi là rất nhiều, cậu làm như thế, đừng nói là kết hôn, sau này muốn tìm một người bạn gái bình thường e là rất khó.” Diệp Mông đẩy tờ giấy viết đầy số wechat cùng những lời lẽ thô tục qua cho anh, nhìn anh chằm chằm: “Chúng ta là quan hệ thế nào chứ? Tôi không tin cậu làm thế là vì tôi. Chắc chắn là cậu cố ý.”

Lý Cận Dữ lạnh mặt, uể oải nói: “Chị đang qua sông rút ván đấy à? Nếu đã thế, gửi tiền cho tôi đi.”

“Tiền tôi sẽ chuyển cho em cậu, nhưng bây giờ tôi đã biết một chuyện. Cậu làm thế này là muốn chọc tức bà cậu, hay là chọc tức ai? Cậu đang giận dỗi ai vậy chứ? Cậu cho rằng người đó sẽ quan tâm sao....”

“Liên quan gì đến chị?” Lý Cận Dữ nhìn cô, lạnh lùng nói, như thể bị người ta nắm thóp. Dù bề ngoài tỏ ra lãnh đạm đến mấy, trước mặt cô gái này hình như đều vô tác dụng, cô có thể thấy được sự bất an và vùng vẫy trong anh.

Diệp Mông bất chợt cười, ánh mắt cô bỗng nhiên dịu dàng lại, nhẹ giọng nói, như đang hỏi, mà cũng giống như đang cho ý kiến: “Lý Cận Dữ, cậu có từng đến tìm bác sĩ tâm lý chưa?”

Cả người Lý Cận Dữ cứng đờ, khiến đường cong trên cơ thể càng rõ ràng, mi mắt trầm xuống, ánh mắt còn âm u hơn đèn mờ trong bar. Hồ nước bất an trong đáy mắt kia, dường như đang bị cô khuấy động.

Diệp Mông lấy một tờ danh thϊếp từ trong túi ra, lúc này, trong mắt cô chỉ có chàng trai này: “Cậu có từng nghe qua một câu nói? Vực sâu không đáy, cứ đi xuống, cũng sẽ là tiền đồ rộng mở. Tôi nói thẳng luôn, không cần biết trước đây cậu từng bị tổn thương bởi người phụ nữ nào, nhưng với tôi, tôi sẽ luôn xem cậu là bảo bối. Cậu nghĩ kỹ rồi thì đến tìm tôi, tôi có thể giúp cậu. Bất kể cậu đã từng trải qua cái gì.”

*

Diệp Mông lớn lên trong một gia đình đặc biệt, ba người cô đều không sinh được, cả nhà chỉ có cô là bảo bối độc nhất, cho nên từ nhỏ đã được nuông chiều quá độ. Cô thích chia sẻ, nếu yêu đương cô sẽ là người bỏ ra nhiều hơn. Cô thích chăm sóc người khác, không thích bị người ta chăm sóc, đương nhiên cũng không thích dính lấy người khác thái quá. Lúc cô nói lời yêu thì ngọt ngào sâu đậm, nhưng khi đá ai thì cũng rất vô tình.

Cho nên lúc Phương Nhã Ân nghe chuyện, cả người run lên, rớt cả đũa, cô vội lấy khăn lau sạch sẽ, hỏi: “Cậu cứ nhất định phải chọn lúc tớ ăn cơm báo tin trọng đại này sao?”

“Là tranh thủ lúc bà nội đi xét nghiệm đấy chứ.” Diệp Mông ngồi trên ghế, buồn chán chơi tung hứng táo.

“Cậu cũng tự tát vào mặt nhanh thật đấy, hôm qua ai nói không thể thích bạn trai cũ của Giang Lộ Chi.”

Diệp Mông cắn một ngụm táo, chậm rãi nói: “Đúng là có nói thế thật, lúc đó khác bây giờ khác, con người không thể bất biến được. Bình thường không nhìn kỹ cậu ta, tối qua ngồi trong bar nhìn kỹ mới thấy, ngoại hình đúng với tiêu chuẩn của tớ. Chưa từng thấy ai khớp với hình mẫu lý tưởng của tớ đến vậy, vừa ngoan vừa đẹp. Cực phẩm như này mà bỏ qua tớ còn là con gái chắc? Hơn nữa nghĩ ở một góc độ khác, Tiểu Giang áp bức tớ nhiều năm vậy, tớ lấy được bạn trai cũ của cô ta, không phải cũng là đảo ngược tình thế sao? Dù gì tớ cũng thích khuôn mặt cậu ta mà.... chiếm chút lời từ Giang Lộ Chi, không biết hai người đó hôn chưa nữa.”

Phương Nhã Ân rất không hiểu nổi tư duy của Diệp Ân, cô thuộc kiểu một mình một suy nghĩ, cách tốt nhất để chơi với cô là duy trì tỉnh táo, nếu không sẽ bị cô dỗ đến không biết trời cao đất dày rồi ngã trầy da tróc thịt. Phương Nhã Ân nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Tốt nhất là cậu đừng có bày mấy chiêu linh tinh ra.”

“Có thể có chiêu linh tinh gì chứ. À đúng rồi, chuyện Trịnh Khai Nhiên làm sao đây?”

“Cái tên óc heo ấy thì có thể làm gì, dù sao mấy ngày này cậu cũng đừng ra ngoài nhiều, cứ ở nguyên trong nhà. Đợi tớ ra viện rồi tìm hắn nói chuyện.”

“Được.”

Sau đó Diệp Mông biến mất mấy ngày, cả bệnh viện cũng có vài ngày không đến.

Phương Nhã Ân gửi wechat, nửa ngày sau mới thấy trả lời. Hỏi cô đang làm gì, cô chỉ ngượng nghịu trả lời: Bám theo Trịnh Khai Nhiên.

Phương Nhã Ân nổi khùng: “Cậu điên rồi? Không phải đã bảo đợi tớ xuất viện rồi tính sao?!”

Diệp Mông đi theo Trịnh Khai Nhiên mấy ngày, nắm được thời gian ăn uống đi làm của hắn, lúc này, hắn đang ở quán game. Vì thế lúc này, Diệp Mông đang ăn mặc kín kẽ, chán nản dựa vào cột đèn trên lầu năm để theo dõi hắn. Bên trong là mũ lưỡi trai, bên ngoài còn đội thêm mũ áo khoác, lơ đễnh nói: “Không phải chồng cậu đã nói không thích cậu qua lại với bọn chúng sao? Lỡ bị mẹ chồng cậu biết thì làm sao, tớ đã quyết định sẽ ở lại trấn, thì không thể cứ trốn hắn mãi được. Trịnh Khai Nhiên đã muốn xử lý tớ, không sao, chuyện này cứ để tớ tự nghĩ cách.”

Trịnh Khai Nhiên nghĩ lên nghĩ xuống, cũng không nghĩ đến chuyện Diệp Mông tự tìm tới đến mình.

Tầng ba của khu giải trí là phòng game, cuối tuần nên người đông nghẹt, đa số đều mang đồng phục học sinh, buôn bán rất được. Bên chỗ nhảy cũng có đến ba vòng học sinh vây lấy hò hét cổ vũ. Ở giữa là một cô gái đội mũ lưỡi trai, áo khoác trắng, động tác tiêu sái, tự nhiên, nhảy cũng rất chuẩn. Bên cạnh là những tiếng hò hét chói tai, khiến Trịnh Khai Nhiên có cảm giác trong nháy mắt thấy Diệp Mông của những năm cấp ba.

Nhảy xong bài, cô gái xuống trong sự reo hò của mọi người, cả trán đầy mồ hôi, vừa ngước mắt lên đã thấy Trịnh Khai Nhiên đứng sau đám người, ánh mắt say mê.

Diệp Mông tỏ vẻ tự nhiên đến chào hỏi hắn, còn làm như là trùng hợp: “Khai Khai, trùng hợp quá vậy.”

Cô cố ý gọi hắn như vậy, Trịnh Khai Nhiên quả nhiên run lên, như nhớ lại thời cấp ba năm xưa, những ngày ba người bọn họ cùng chơi game, cùng lên mạng, buổi đêm còn rong ruổi bắt ếch bên hồ.

Trịnh Khai Nhiên cảm thấy cô dường như chưa từng thay đổi, vẫn là cô gái năm đó không sợ trời không sợ đất, không để ý đến xung quanh. Thần hồn hắn như bay lên không trung, nhưng ánh mắt vẫn sống chết nhìn cô chằm chằm, sợ chỉ chớp mắt thôi cô cũng sẽ biến mất, nhưng cổ họng lại như mắc nghẹn, không thốt nên lời. Hắn hoài nghi mình năm đó nhìn nhầm rồi, cô thực ra không hề tuyệt giao với hắn.

Diệp Mông huơ huơ tay trước mặt hắn: “Trịnh Khai Nhiên?”

Mãi đến khi Lý Cận Dữ vỗ lên vai Trịnh Khai Nhiên, hắn mới hoàn hồn: “À, Diệp Mông.”

Diệp Mông không ngờ Lý Cận Dữ có ở đây, từ sau đêm đó, hai người cũng chưa gặp lại, lúc này bên cạnh anh còn có một cô gái vừa ngoan vừa dễ lừa, hình như là đang cấp ba. Thế thì đúng là dễ lừa thật.

Ánh mắt Diệp Mông cũng không dừng lại trên người anh, chỉ nhìn chằm chằm Trịnh Khai Nhiên, cười cười: “Tôi về lâu như vậy rồi, Phương Nhã Ân cứ giục tôi mời cậu ăn cơm, vừa hay gặp ở đây, hôm nay có thời gian không?”

Cô cười đến rạng rỡ, đến vô tội. Trịnh Khải Nhiên như ma xui quỷ khiến nói: “Có.”

Địa điểm Diệp Mông cũng đã chọn trước rồi, Trịnh Khai Nhiên đề nghị đến quán rượu của hắn nhưng cô từ chối. Cô gửi định vị cho tài xế, Lý Cận Dữ ngồi ở ghế phó lái, liếc qua.

Khách sạn Tử Kinh Hoa.

Cách đồn công an 200 mét.

Lý Cận Dữ bất chợt cúi đầu cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »