Chương 30

Mưa xuân gột rửa mùa đông nặng nề, những cánh hoa tàn rơi trên đất cuối cùng cũng được mưa cuốn trôi, cây lại đâm chồi, nở hoa mới, sắc hồng sắc vàng nổi bật giữa không gian màu trắng, sạch sẽ trong sáng đến lạ.

Ngày đi làm đầu tiên nhưng Diệp Mông lại suýt đến muộn. Cô còn chưa kịp đến xem phòng mới thuê, vốn định ngủ dậy sớm rồi lái xe đến thành phố luôn, vì từ Ninh Tuy vào thành cũng chỉ có 40 phút. Trong trấn cũng có rất nhiều người đi làm ở thành phố như cô, chỉ có điều hơi tốn xăng mà thôi.

Hôm trước cô ngồi ở nhà Lý Cận Dữ đến tận 11 giờ, di động cũng hết pin, vừa về nhà đã mệt mỏi nằm xuống giường ngủ thẳng, quên cả sạc pin. Buổi sớm chuông báo thức không kêu, nếu không phải do tiếng đánh răng rửa mặt của bố cô quá lớn e là cô vẫn còn say trong giấc nồng.

Diệp Mông chơi bời lêu lổng mấy tháng nay, mỗi ngày đều ngủ đến tận trưa, lâu lâu lại ra ngoài hẹn hò với em trai. Bố Diệp cũng không quản cô, dù gì nhà này cũng không cần cô phải gánh kinh tế, sự trông đợi duy nhất của bà nội dành cho cô cũng là chuyện cô nhanh chóng tìm chồng, kết hôn. Hôm nay thấy cô dậy sớm như vậy, còn trang điểm rất nghiêm túc, ăn mặc chỉnh tề, bố Diệp vừa đeo caravat trước gương vừa tò mò hỏi: “Đại tiểu thư đổi tính đổi nết rồi? Dậy sớm vậy?”

Diệp Mông soi gương nhíu mày, lúc này mới chợt nhớ ra mình còn chưa thông báo cho người nhà: “À, con đi làm.”

Bố Diệp chấn kinh một hồi, mặc áo vest lên, hỏi: “Con tìm được việc rồi?”

Diệp Mông vào WC soi gương, tô son, hài lòng bặm môi lại, đột nhiên muốn hôn Lý Cận Dữ một cái, yêu đương đúng là khiến lòng người rộn ràng như mùa xuân, nghĩ đến chuyện thời gian này không thể gặp nhau, bỗng thấy lạc lõng hẳn. Cô nói vọng ra với bố Diệp ở bên ngoài: “Vâng, ở trong thành phố. Chắc thời gian này con sẽ chuyển vào thành phố sống, bố có nguồn nhà nào tốt không? Nếu không thì con tự tìm cũng được.”

Bố Diệp vốn đã quen với tính cách hùng hổ của con gái mình. Lúc thì cô lười đi làm, nhưng lúc đã hạ quyết tâm rồi, thì dứt khoát nắm bắt bằng được cơ hội. Tính cách này giống bà nội cô đến 8, 9 phần. Tuy nói vậy nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy trống rỗng, vừa mang giày vừa nói: “Không ở lại nhà mình được sao?”

Ở nhà thì cô làm sao hẹn hò với Lý Cận Dữ được chứ. Hai thanh niên sức sống dồi dào không thể cứ ở mãi trong khu toàn người già này được. Lý Cận Dữ có thể không để ý, nhưng cô thì không thể chịu nổi những ánh mắt kia. Hơn nữa, đến lúc bà nội Lý Cận Dữ xuất viện, thì hai người sẽ không còn chỗ để về nữa mất.

“Sao, bố không nỡ xa con à?” Diệp Mông trang điểm xong nhưng vẫn chưa chỉnh lại trang phục, dựa vào cửa WC, cười tủm tỉm nói với bố mình: “Con đang hẹn hò mà, cũng phải có không gian riêng tư một chút chứ.”

Bố Diệp không dám tin: “Thật sao?”

Diệp Mông đi về phòng: “Là vậy đấy ạ, bố kêu bà đừng có giới thiệu cậu em trẻ tuổi nào cho con nữa. Lần trước con còn phải mời Tiểu Cao ăn một bữa ở Đới Ký, tốn 1000 tệ lận. Con đi làm đây, nhớ hỏi phòng cho con nhé, trưởng phòng Diệp.”

Bố cô làm trưởng phòng ở một ngân hàng nhỏ trong trấn, nghe thì oai phong vậy thôi nhưng thật ra không có quyền hành gì. Trừ chuyện có thể chỉ đạo một vài cấp dưới trong công ty thì ra ngoài cũng chẳng có mấy ai công nhận hay nể phục ông. Bố Diệp còn là người đàn ông dịu dàng, nho nhã, khác hẳn với tính cách của Diệp Mông. Ông là điển hình của phái bình thường không có gì đặc biệt, không dám đắc tội với ai, cũng vì thế mà ông không được lãnh đạo, cấp trên coi trọng. Cứ trầm trầm làm trong chi nhánh nhỏ đến tận 30 năm mới ngoi lên được chức trưởng phòng. Chuyện lớn thì không thể trông vào ông, mà chuyện nhỏ thì không cần tìm đến ông. Do đó ở nhà họ Diệp, ông còn không hữu dụng bằng cô hai của Diệp Mông, người ít ra còn làm bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện huyện, nếu người trong nhà có bệnh ít nhất còn nhờ vào cô.

Cho nên Diệp Mông bình thường cũng không quen bàn bạc chuyện gì với ông. Có điều nhìn bộ dáng cô đơn của bố Diệp lúc ra khỏi nhà khiến Diệp Mông không cầm lòng được, lao một mạch đến công ty, dừng xe xong cô lập tức cầm điện thoại nhắn tin.

[Lão Diệp, đừng có buồn, con vẫn yêu bố mà. Con cũng chỉ chuyển ra ngoài mấy ngày thôi, lỡ như công việc không ổn, hoặc là sếp không có tình người làm ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của con, con lập tức cút về nhà tìm bố. Dù sao lúc mẹ đi cũng dặn con phải quan tâm chăm sóc bố. Bố cũng là ngọn đèn sáng trong lòng con, dù sao bố cũng giúp con đưa ra quyết định mà, để mỗi con đường con đi, chỉ cần con né ra thì sẽ không bao giờ bị ngã dập đầu. Con có thể có được thành công như hôm nay, cũng không thể không tính đến những lời dạy bảo của bố *heart*]

Nói ra cũng thật kỳ lạ, cô có thể thoải mái bộc lộ, bày tỏ với Lý Cận Dữ. Nhưng với bố Diệp cứ thấy mấy lời này thật sến súa, không cách nào nói ra được. Cho nên cứ đến đoạn cuối là cô lại nhịn không được gõ thêm hai câu châm chọc.

Quả nhiên, bố Diệp giận dữ nhắn lại một chữ ‘cút’.

Diệp Mông ngồi ở ghế lái, cười lớn, tâm tình tốt hẳn lên, lại gửi tin nhắn wechat cho Lý Cận Dữ.

[Mông: Bảo bối, thành công đáp đích. Mua cho anh một chiếc điện thoại mới, hai ngày nữa là đến, chú ý nhận điện thoại bên giao hàng.]

Lúc này, Lý Cận Dữ đang dựa ở cửa phòng bệnh, giám sát bà nội tập bài tập buổi sáng. Anh vẫn còn mặc chiếc áo nỉ hôm qua, khoác thêm áo thể thao bên ngoài, kéo áo khoác lên đến tận cằm, che nửa khuôn mặt, còn đeo thêm khẩu trang.

Bà cụ rất không tình nguyện đưa tay, đưa chân lên, ánh mắt như kẻ trộm lén lút nhìn cậu, nhân lúc cậu không chú ý liền nằm xuống. Lý Cận Dữ bình thản nhìn bà: “Còn ba cái nữa.”

Bà cụ hỏi: “Đeo khẩu trang làm gì?”

Di động trong túi reo lên, Lý Cận Dữ vừa lấy xem vừa nói: “Diệp Mông nói ở bệnh viện nhiều virus, rất dễ bị lây.”

Bà cụ tuy rất sốt sắng muốn hai người kết hôn, nhưng nhìn hai người này hẹn hò, lạ là bà lại thấy hơi ghen, hừ một tiếng, vừa bóc chuối vừa nói: “Hồi trước kêu cháu đeo, cháu không đeo, bạn gái nói đeo, cháu liền đeo, chậc chậc.”

Lý Cận Dữ đút một tay vào túi, dựa vào thành cửa, cúi đầu nhìn tin nhắn của Diệp Mông, nghe bà nói vậy, quay lại nhìn bà, bật cười nói: “Không phải bà kêu cháu hẹn hò đi sao? Giờ hẹn hò rồi, bà lại ghen với cô ấy?”

[LCD: Không cần mua điện thoại cho anh, anh có tiền, chỉ là lười thay thôi.]

Tiền để mua một cái điện thoại thì đương nhiên anh không thiếu, chỉ là thay một cái mới thì phải tải lại cả ảnh, danh bạ lẫn ghi chép thuốc thang của bà, anh thấy phiền quá mà thôi.

“Bà chỉ nói cho có vậy thôi,” Bà cụ đối đáp rất nhanh, cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào, hẹn hò vui không? Khi nào thì sinh con?”

“...............”

Lý Cận Dữ gửi tin nhắn xong thì cất điện thoại lại vào túi, ánh mắt bình thản: “Bà hỏi Dương Thiên Vỹ xem nó có sinh cháu cho bà bế bây giờ được không, còn cháu, bà đừng có ngóng nữa.”

“Tại sao, Diệp Mông tốt như thế, cháu đùa giỡn con bé à?” Bà cụ thần kinh có chập mạch đi nữa cũng nghe ra được sự lạ lùng trong câu nói này, liền bắt đầu mở lời dạy dỗ: “Ba Đậu, cháu không được học theo mấy tên xấu xa ngoài kia.”

Diệp Mông rất nhanh đã nhắn tin lại.

[Mông: Em chẳng có sở thích gì, chỉ thích vung tiền cho bạn trai, đến cái sở thích nhỏ này của em mà anh cũng nỡ tước đi sao? Hửm? Tàn nhẫn vậy sao, bảo bối?]

[Mông: Nếu anh không thích, thì cứ trả lại, em tìm một bạn trai khác bằng lòng để em tiêu tiền, để em cưng chiều.]

Mà vừa gửi xong tin nhắn trên, Diệp Mông liền vội vàng thu hồi lại, Lý Cận Dữ nhịn không được cong khóe môi, đáp lời bà cụ: “Cháu không giỡn, chỉ là chưa nghĩ đến chuyện kết hôn rồi sinh con, cho nên bà đừng ôm ấp hy vọng đó với cháu nữa, nếu Dương Thiên Vỹ chịu sinh thì cháu sẽ gửi nó tiền trợ cấp nuôi con.”

*

Công ty mà Diệp Mông vào làm cũng rất thoải mái, vừa sáng đã có người dẫn cô đi xem từng bộ phận trong công ty, thời gian còn lại cô cứ ngồi ngây ra ở bàn làm việc của mình. Đây là công ty kế hoạch quảng cáo, nhận làm lễ tuyên bố, lễ ra mắt, hội nghị cuối năm các thứ. Mỗi người đều có hạng mục của riêng mình, Diệp Mông vừa nhận việc nên bộ phận nhân sự liền xếp cho cô một nhóm, nhưng người ta vừa nghe nói cô từng làm việc ở Bắc Kinh thì sợ cô giành việc của mình, không bằng lòng chỉ dẫn cô, chỉ tùy tiện đưa cho cô một tập danh sách khách hàng của công ty từ mấy năm nay, kêu cô tập hợp, chỉnh lý lại.

Cô nhanh chóng chỉnh lại danh sách, còn phân loại vô cùng rõ ràng, thậm chí phân tích trọng điểm những yêu cầu chủ yếu của từng đối tượng khách hàng. Hiệu suất công việc cao nên thời gian bị dư ra, cô cảm thấy thật vô vị.

àm Powerpoint, sửa nội dung phương án,... cũng đều để cô bé kia làm.

So với người rảnh rỗi cả buổi chiều chỉ biết nhìn chằm chằm vào bảng biểu Excel như cô thì cô bé kia tốt hơn nhiều. Hơn nữa mấy em trai trong công ty đều tranh nhau add wechat của cô bé kia. Hồi cô mới vào làm việc ở Bắc Kinh cũng từng được người ta vây lấy như cô bé kia, mấy đồng nghiệp nam, dù là ở tuổi nào đều sẽ rất muốn che chở, quan tâm mấy cô bé mới đầu 20. Diệp Mông ngồi trên bàn làm việc, thở dài, thế giới này đúng là không đối xử tốt với những cô gái sắp 30 gì cả.

Do đó Diệp Mông ngồi chống cằm, nhịn không được đăng một trạng thái cảm khái lên wechat. Lúc này, Lý Cận Dữ mới nhắn tin lại khiến răng cô muốn tê cả lại.

[LCD: Sợ cái gì? Đừng có thu hồi chứ.]

Tin nhắn ngay sau đó có lẽ là lúc anh nhìn thấy được dòng trạng thái của cô [LCD: Sao thế giới lại không đối xử tốt với em rồi?]

Diệp Mông tập hợp mọi chuyện hôm nay ở công ty thành một đoạn văn, gửi cho Lý Cận Dữ. Bên anh không biết bận cái gì, rất lâu sau vẫn không thấy nhắn lại. Diệp Mông cảm thấy càng tệ hơn, đến cả bạn trai cũng lạnh nhạt với cô như vậy.

Cô nửa đùa nửa thật nhắn thêm một tin [Mông: Bảo bối, đến anh cũng bắt nạt em?]

Rất lâu sau, vẫn không nhắn lại, cô thấy lo lắng rồi [Mông: Lý Cận Dữ, anh cứng cáp rồi muốn xa em chứ gì?]

Lý Cận Dữ lúc này cạn lời, đứng trong WC của bệnh viện. Điện thoại vừa rút trong túi ra bỗng trượt tay rơi vào trong bồn cầu. Màn hình phát ra ánh sáng mờ đến thê thảm, hơn nữa anh còn có thể nhìn thấy tin nhắn lộ vẻ lo âu của Diệp Mông.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Diệp Mông cũng nhận được tin nhắn của Lý Cận Dữ.

[LCD: Đâu dám, cũng không dám bắt nạt em, điện thoại bị rớt trong WC rồi.]

[Mông: Á? Thế phải làm sao?]

[LCD: Nhặt rồi.]

[Mông: Tay không? Anh bị bệnh sạch sẽ mà?]

[LCD: Cao Minh đưa cho anh một đôi đũa.]

[Mông: Cảm ơn y tá Tiểu Cao đã tiếp viện kịp thời cho bạn trai em.]

[LCD: Ồ. Mời cậu ta bữa cơm đi. Ở Đới Ký ấy.]

[Mông: Bảo bối, sao anh lại có thể đáng yêu đến vậy chứ, muốn hôn anh.]

[LCD:...........Bớt bớt đi.]

Trang wechat của Diệp Mông lúc này đang chuyển hình phố Anh Hoa của Thanh Đảo, cô chuyển qua cho Lý Cận Dữ.

[Mông: Tháng 4 chúng ta đi Thanh Đảo ngắm hoa anh đào đi. Anh tìm người chăm sóc bà, rồi đi ba ngày có được không, em muốn hôn anh dưới gốc hoa anh đào.]

[LCD: Ừ.]

[Mông: Nhớ em không?]

[LCD:............Em không làm việc à?]

[Mông: Dù sao cũng không có ai muốn em làm, em an tâm chơi điện thoại thôi. À, trên wechat của em có người đăng ảnh cá heo hồng của Khanom đấy, muốn dẫn bảo bối đi Khanom, muốn để bảo bối nhìn thấy cá heo hồng, nghe nói nhìn thấy cá heo hồng là sẽ gặp may mắn đó.]

Khanom là một làng chài nhỏ ở nam Thái Lan, cũng giống với đảo Koh samui, nằm ngoài biên giới. Có một năm vào đợt Tết, Lý Lăng Bạch thuê một khách sạn ở Thái Lan để nghỉ dưỡng, bọn họ đến Khanom ngắm cá heo hồng, thực ra cũng bình thường. Chắc vì anh là đàn ông, không có quá nhiều cảm xúc với những thứ như thế, nhưng có lẽ Diệp Mông sẽ thích.

[LCD: Em có hộ chiếu à?]

[Mông: Chưa có, còn chưa ra nước ngoài lần nào. Mấy ngày nữa em đi làm, anh có rồi đúng không?]

[LCD: Ừm.] Cũng được đóng dấu đầy cả cuốn rồi, có điều bây giờ đã phủ đầy bụi.

[Mông: Nhớ em không? Lý Cận Dữ, tuần này em không về đâu.]

[LCD: Thế em ngủ ở đâu?]

[Mông: Công ty có ký túc xá tạm thời. Cuối tuần em đi tìm phòng, nên nói đúng ra là đến cuối tuần sau em mới có thể gặp anh.]

Cái người nói cả tuần không về kia, buổi tối hôm đó đã xuất hiện ngay trước nhà Lý Cận Dữ, nghe tiếng gõ cửa dồn dập, anh còn tưởng là chỗ nào đó bị cháy. Anh vừa tắm rửa xong, đầu còn ướt sũng, thậm chí còn chưa kịp sấy, chỉ có thể cầm theo khăn lau ra mở cửa.

Diệp Mông ăn mặc chỉnh tề, xương quai xanh cũng bị áo sơ mi che khuất, chỉ lộ cặp đùi trắng nõn. Cô gầy, xinh đẹp động lòng người, thành thục mà bốc lửa, như đóa hoa mềm mại giữa mưa xuân. Cả người cô thấm đẫm mưa gió, mệt mỏi đứng trước cửa nhà anh. Như là thần linh bất chợt gửi xuống một đóa hoa, không cẩn thận rớt trước cửa nhà anh, lại giống như là vì yêu mà đến, muốn ở bên anh.

Cô cười hì hì nhào vào l*иg ngực anh, hai cơ thể nóng nhiệt dán chặt vào nhau.

Cửa còn chưa kịp đóng, không khác gì để người ngoài nhìn vào thưởng thức, Lý Cận Dữ lấy lưng chắn khung cửa lại, cúi đầu nhìn người con gái kiều diễm trong lòng: “Không phải nói tuần sau à?”

Diệp Mông ôm anh, lòng kiên định lên hẳn, sau đó ngẩng đầu, vùi cằm vào trong l*иg ngực rắn chắc của anh, ánh mắt như thấm nước mưa mùa xuân, ươn ướt nhìn anh thật lâu, như đang đè nén sự tức giận vốn có rồi nói lời dịu dàng, chân thành nhất: “Nhớ anh rồi. Sao mới đi làm một ngày mà em đã muốn nghỉ việc rồi nhỉ. Là vì em lâu quá rồi chưa yêu ai sao? Tại sao sức hấp dẫn của anh với em lại lớn đến vậy chứ?”

Lý Cận Dữ cười đến không nói được gì, khăn vẫn vắt trên cổ, lười biếng dựa vào tường, hai tay đút trong túi, cúi đầu nhìn cô hồi lâu, nghe cô dốc hết nỗi lòng, sau đó đưa tay trái ra, miết cằm cô, nghiêng qua nghiêng lại đùa: “Ngày mai làm sao mà đi làm? Hửm?”

Diệp Mông bị giữ cằm, chu môi, để mặc anh giữ, nhỏ giọng than thở: “Ngày mai em dậy sớm hơn một tiếng là được, 8 giờ là bấm thẻ. Em có thể ngủ ở đây không? Em thề, em không làm gì khác đâu.”