Tiêu Cẩn nhốt ta trong một nơi tối tăm mờ mịt.
Hắn tự tay móc mắt ta.
Hắn nói đôi mắt ta rất tốt, thích hợp để tặng cho Tuyết Nhu.
Lại là Tuyết Nhu, ta không biết nàng ta là ai.
Ý thức của ta mơ hồ.
Tác dụng của thuốc gây mê dường như không thể chống lại loại đau đớn này.
Ta cắn chặt răng.
Tiêu Cẩn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của ta.
Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như cũng nhưng tàn nhẫn tới cực điểm.
"Đừng cắn bản thân mình, cắn ta là được rồi."
Ta cắn mạnh vào cánh tay hắn, sau đó đau tới mức ngất đi.
Có lẽ là hắn đã mời đại phu qua đây.
Chưa tới hai ngày mà ta đã không còn đau nữa rồi.
Chỉ là ta không còn đôi mắt nữa.
Mà hắn, có lẽ đã hiến đôi mắt của ta cho vị cô nương kia.
Ta đột nhiên lại rơi vào một cái ôm vừa ấm áp vừa xa lạ.
Người đó nói: "Ta đã đến chậm rồi, Uyển Uyển."
Hắn còn nói: "Ta sẽ trả lại cho nàng đôi mắt này."
Ta thật sự không biết hắn là ai.
Hắn nói hắn sẽ cứu ta rời khỏi nhà giam này.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Cẩn đi đến đây.
Giọng nói của gã vẫn luôn dịu dàng, trước sau như một.
Đôi mắt ta được che bằng một tấm vải trắng mỏng, giọng nói khàn khàn: "Tiêu Cẩn, những lời ngươi nói trong thời gian qua là giả hay sao?"
Gã chỉ cười.
Ta lại hỏi: "Nếu là giả, vậy vì sao phải nói thích ta?"
Gã nói: "Chẳng qua là thấy ngươi có chút thú vị nên trêu chọc ngươi chút thôi."
Ta siết chặt tay.
Chốc lát sau, ta cảm thấy đầu óc mình mơ hồ.
Gã cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết đâu, lúc này ta còn cần phải chứng thực một chuyện."
Ta không quan tâm những thứ này.
Gã lại tới gần ta, nắm chặt cằm của ta.
Toàn thân ta vô cùng lạnh.
Cảm thấy gã tiếp sát vào người ta, ta rất muốn kháng cự, muốn lui về phía sau.
Thế nhưng đầu bị một tay giữ lại.
Gã cúi đầu.
Đôi môi ấm áp áp vào môi ta.
Gã tựa như người bị nghiện vậy, ta phản kháng tới mức ngửa cả người ra sau.
Thật lâu sau, gã mới bỏ ta ra.
"Uyển Uyển, đừng sợ ta, sau này có ta bảo vệ nàng."
Nhưng mà....
"Người tổn thương ta nặng nhất chính là ngươi..."
Tay gã cứng đờ.
Không lâu sau, gã khẽ nói: "Uyển Uyển, tất cả mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta còn rất nhiều thời gian ở cùng nhau, ta sẽ đối xử tốt với nàng."
Ta lại đột nhiên hỏi: "Tiêu Sách là ai?"
Gã ta hít một hơi thật sâu, sau đó mới lạnh lùng nói: "Tại sao nàng biết được hắn?"
Ta im lặng không nói.
Đây là bởi vì mùi hương trên người nam nhân kia đã gợi lên hồi ức hỗn độn của ta, ta dựa theo từng mảnh nhỏ trong kí ức mà tìm thấy một cái tên.
Gã bỗng nhiên bật cười: "Hắn là ai không quan trọng, không lâu sau trên thế gian này sẽ không còn hắn nữa. Ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết, khiến hắn không dám mơ ước nàng nữa."
Ta siết chặt tay, không hiểu sau ngực lại đau đớn vô cùng.
Tiêu Cẩn, quả nhiên gã biết Tiêu sách.
Thế nhưng ta hoàn toàn không có chút kí ức gì về hắn cả.