Sáng hôm sau, cô đã cố tình dậy từ sớm, nhưng thật kì lạ người đàn ông kia đã không thấy rồi, cô nhanh chóng đi tìm nhưng cũng không thấy đâu. Cô thầm nghĩ:
-Tự hiểu thôi. Cứ coi như chưa có gì xảy ra đi.
Cô cũng đã quay lại cuộc sống bình thường tấp bật, vẫn vùi đầu vào học hành để thi vào đại học Thanh Hoa. Đó là môi trường mơ ước của cô. Nhưng cũng khó trôn vùi kí ức đó.
Còn anh, anh vẫn luôn nhớ đến đêm hôm ấy mình đã làm chuyện có lỗi với Hạ Nhược Tâm, thật đồϊ ҍạϊ mà.
Họ cứ nói giữa anh và cô bạn gái kia là thực lòng nhưng mà đâu ai biết mối quan hệ của họ cùng lắm là lợi dụng.
Còn việc anh đi uống rượu là vì cùng mấy ông bạn “tồi” tụ họp .
Anh luôn coi Hạ Nhược Tâm là em gái mà nâng niu, thời gian anh không có ở đây thế mà cô đã lớn như vậy, dù đi du học 5 năm, nhưng sau khi về, anh bận tiếp quản công ty họ Cố , có nhiều đợt về nhà Nhược Tâm nhưng mà lại chẳng gặp cô bao giờ.
Chỉ nhìn qua ảnh nhưng cũng có cảm giác lạ lẫm, nó không phải chỉ đơn thuần là anh em nhưng rồi anh nhanh chóng gạt bỏ . Anh thực sự cần thời gian để chắc chắn.
Còn với cô, có lẽ cũng chỉ những cảm giác nhất thời, dù sao họ cũng sống chung với nhau 1 năm từ lúc cô 10 tuổi, lúc cô 11 tuổi, thì anh đi du học Anh. Kể từ đó, họ cũng chẳng gặp nhau, thực ra là có một lần anh về giữa chừng nhưng cũng chỉ là gặp nhau ngượng ngùng
Sau 5 năm anh về, thì mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, Hạ Nhược Tâm ban đầu chỉ là ngưỡng mộ rồi dần dần chẳng thể hiểu được cảm giác của mình với Cố Nam Hàn là hâm mộ hay là thích một người khác giới.
Nay cô đã gần 18 rồi, không, chỉ vài ngày nữa thôi là đủ 18 tuổi rồi. Nhược Tâm cũng dần nghiêm túc với tình cảm của mình, có lẽ bản thân vẫn luôn thích anh, vẫn luôn theo dõi anh từ xa, chầm chậm thích anh, nhưng chỉ là cố dối trá chính mình. Giờ cô đã xác định rõ nên cũng đã chuẩn bị sẵn mọi kế hoạch ngăn chặn việc này lại vì cô biết là khó có thể xảy ra. Thân phận này giữa họ không cho phép.
Đến hôm sinh nhật 18 của Hạ Nhược Tâm, một buổi tiệc long trọng, rất nhiều các thương nhân , chủ công ty lớn, địa vị hai nhà họ Cố và Hạ thì khỏi bàn, chẳng ai không biết ở cái đất Thượng Hải,nhà họ Cố bao đời nay có quan to chức lớn rồi lấn sang kinh doanh, họ Hạ thì từ trước tới giờ vẫn luôn khẳng định vị thế của mình trong dịch vụ khách sạn. Thực ra bữa tiệc sinh nhật này có chút tư lợi.
Nhược Tâm từ trước tới nay lại không được người cùng giới thích lắm vì họ luôn ghen tị, cô xinh đẹp, da lại trắng, cao đến 1m68, khuôn mặt thanh tú dù không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng tổng thể lại rất dễ nhìn.
Cô đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn từ người khác giới, dù cô có hơi gầy nhưng chỗ cần thì vẫn rất đầy đủ, dù là xinh đẹp thông minh như vậy nhưng cô lại khá trầm tính hướng nội nên rất ít tiếp xúc với người khác, chỉ có duy nhất Lâm Tâm Như và Cao Thành là bạn thân. Họ đã thân nhau vài năm rồi.
Suốt buổi sinh nhật, chỉ có những người ngoài kia là bàn bạc chuyện làm ăn, còn cô thì lại nói chuyện cùng với hai người anh em chí cốt của mình. Sự giới thiệu mở màn bữa tiệc, các nghi thức khai phóng Hạ gia chỉ là một cách xem mặt tập thể công khai, là Hạ gia có con gái, cô thật chán ghét, dù bố mẹ cô luôn luôn yêu thương hai chị em cô nhưng máu doanh nhân trong người thì khó bỏ được.
Cô đã sớm tiễn bạn về nhà, chỉ còn mình cô, nhắc đến thằng em trai, nó tặng quà cho cô xong thì chạy đi tán gái rồi, em trai cô kém cô 2 tuổi đang tuổi ngỗ nghịch, lúc nào hai chị em cô tặng quà nhau thì đủ hiểu, không cần mở cũng biết nó là thứ gì. Không sao, họ đã quá quen rồi, đó là một cách thể hiện tình cảm.
Một mình cô hóng gió trên sân thượng, yên bình biết bao.
Cả bữa tiệc cô có gặp Cố Nam Hàn vài lần nhưng chỉ là lướt qua. Họ vẫn ngầm coi như lần trước là không có gì. Hạ Nhược Tâm lại nhớ đến Cố Nam Hàn rồi, mấy hôm nay đã cố kiềm chế rồi mà không sao ngừng được. Từ hôm ấy, mọi thứ đã ăn sâu vào trong tâm trí , hình ảnh của anh, hành động của anh cứ lùa về, khiến cô có chút bất lực .
Khi cô quay lại chuẩn bị trở lại bữa tiệc, bông thấy một dáng người , khá quen thuộc nhưng do thiếu ánh sáng nên hơi khó nhìn. Bản tính tò mò trỗi dậy, lại gần hơn thì ra là Cố Nam Hàn. Anh đang hút thuốc sao?
-Đừng hút thuốc. Không tốt đâu. Em xuống trước đây.
Cô nói với anh vẫn với giọng điệu như trước.
Anh cũng nhanh chóng dập thuốc, mũi giày da cao cấp dí điếu thuốc dưới chân vài cái, khiến đôi chân dài của anh lộ ra một cách hoàn hảo. Anh cao lắm phải đến 1m90. Anh vẫn tiếp tục dựa vào lan can mà nói:
-Em lo lắng cho tôi sao? Ở lại nói chuyện chút đi.
-Em có việc liền mạo phạm đi trước.
-Em ghét tôi?
-Không có.
-Sao em tránh tôi?
-Là do anh tự nghĩ?
- Không, Hạ Nhược Tâm, em đã thay đổi.
Nói đến đây anh lại nghĩ đến cảm giác đặt tay lên ngực cô, nó vẫn còn đọng lại cho tới bây giờ khiến anh chột dạ. Anh nói tiếp:
-Có phải là càng ngày anh càng già phải không?
Nhưng sao anh lại nhắc đến vẫn đề tuổi tác?
-Anh không già đâu.
-Cảm ơn em, nghe thấy vậy, tôi nghe như miễn cưỡng.
-Thực ra…. tầm tuổi anh, em có thể gọi là chú.
-Chú?
Anh bất ngờ, bật dậy tiến gần tới cô, anh nghĩ thực sự già vậy sao?
-Em xuống trước đây.
Anh không nói gì nữa. Lời nói của cô khiến anh dừng lại.
Còn bản thân Hạ Nhược Tâm vẫn suy nghĩ không ngừng.
Sao anh có thể coi như không có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Thôi kệ, do anh say mèm mà. Cô cũng không buồn nghĩ nữa.