Tôi thật ích kỷ, cho dù biết mình phải rời xa Văn Thư Mặc một khoảng thời gian rất dài, nhưng tôi vẫn không muốn để vụt mất anh mỗi một phút, một giây nào.
Cho nên tôi thuê người ở bên cạnh anh, mặc dù chỉ có thể âm thầm nhìn anh qua ảnh chụp, tôi cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Anh trở nên không hề thích cười, một chút tươi cười cũng là dùng để ứng phó với công việc.
Sau đó, người của tôi nói cho tôi biết, anh bị chứng trầm cảm cường độ thấp.
Tôi ra số tiền lớn mới Giáo sư Trần, nhưng tình trạng cũng không có cải thiện rõ ràng.
Tôi biết, tôi là tâm dược của anh, nhưng mà tôi thật sự không thể xuất hiện trước mặt anh được.
Nếu nhà họ Lâm là một cây đại thụ chọc trời, tôi là lá cây, ba tôi là thân cây, như vậy ông nội chính là rễ cây.
Lá rụng đều phải về cội, huống chi lá cây đối nghịch với rễ cây, nói dễ hơn làm?
Giáo sư Trần thuyết minh tỉ mỉ về tình trạng của Văn Thư Mặc với tôi, tôi xem đi xem lại rất nhiều lần.
Trong đêm dài tĩnh lặng, một mình tôi ngồi ở thư phòng, nhớ đến câu nói kia của Giáo sư Trần.
“ Cậu nên buông tay.”
Đúng rồi, người của tôi ngoài cung cấp tất cả tình trạng cuộc sống của Văn Thư Mặc, còn phụ trách xử lý tất cả những người muốn tiếp cận anh, kể cả trai lẫn gái.
Thư Mặc vĩ đại như vậy, sao có thể không có ai có ý với anh được?
……….. Tôi nên buông tay?
Tôi một lần lại một lần tự hỏi chính mình, Văn Thư Mặc tựa như một cây đinh, sớm đã đâm vào lòng tôi, dường như nhổ nó ra, máu của tôi sẽ chảy không ngừng, tôi sẽ chết đi.
Tôi còn không đối phó được ông nội, cũng không biết bao nhiêu năm nữa mới có vốn liếng để đối phó lại ông ấy.
Cho nên tôi mệnh lệnh cho Jelly, tìm đến Tề Đông.
Người này tốt nghiệp học viện hí kịch, trong nhà thiếu tiền, nếu chỉ nhìn xem bóng lưng, ngay cả tôi đều cảm thấy giống mình.
Tất cả mọi chuyện giữa anh ta và Văn Thư Mặc, đều là do một tay tôi thúc đẩy.
Sau một khoảng thời gian dài bọn họ gặp nhau, tôi đều không có đυ.ng vào báo cáo về cuộc sống của Văn Thư Mặc mà người dưới trướng gửi cho tôi.
Không cần nhìn tôi cũng biết, vẻ tối tăm trên mặt người tôi yêu dần dần phai nhạt, mà người làm cho anh vui vẻ không phải là tôi.
Tôi trải qua khoảng thời gian kia một cách vô vị, không dám dành cho mình một chút thời gian để nghỉ ngơi, bởi vì nếu tôi dừng lại, tôi sẽ bắt đầu cảm thấy mờ mịt, không biết bản thân vất vả như vậy còn có ý nghĩa gì?
Tôi thích đàn ông có thể nói là chuyện mà cả Bắc Kinh ai cũng biết, em trai họ vì lấy lòng tôi, vào lúc lòng tôi có chút dao động, lựa chọn một chàng trai trẻ tuổi tặng cho tôi.
Tôi còn nhớ rõ, đó là ở sinh nhật hai mươi sáu tuổi của tôi, người con trai trẻ tuổi kia cổ đeo nơ con bướm màu hồng nhạt, toàn thân lõα ɭồ mà nằm ở trên giường tôi.
Làn da cậu ta thực trắng, có chút giống Văn Thư Mặc, tóc mềm mại dán trên mặt, tôi vén tóc của cậu ta ra sau tai.
Vành tai cậu ta hơi ửng đỏ, ánh mắt vốn đang nhìn chằm chằm tôi cũng liếc sang chỗ khác. Tôi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ma sát môi cậu ta, lúc này, hai má cậu ta cũng đỏ lên.
Tôi khẽ cười một tiếng, cảm thán cậu ta thật ngượng ngùng, cúi người xuống, muốn hôn cậu ta.
Mà khi hai bờ môi rất gần, rất gần, cậu ta nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại, lông mi cọ trên mặt tôi, thật ngứa.
Cũng chính là vì động tác nhỏ này, tôi đột nhiên đẩy cậu ta ra.
Tôi thích đàn ông, chỉ là bởi vì Văn Thư Mặc là đàn ông mà thôi.
Người con trai trẻ tuổi này giống anh, nhưng rốt cuộc cũng không phải là Văn Thư Mặc.
Nếu là Văn Thư Mặc, anh nhất định sẽ dùng ánh mắt mang theo hận ý để nhìn tôi, mà không phải là nhắm hai mắt lại chờ tôi tới gần.
Đời này, tôi không phải anh thì không được, muốn tôi buông tay anh, tôi làm không được.
Nếu đấu chính diện với ông nội, tôi nhất định là đấu không lại, nhưng tôi nắm được một nhược điểm trọng yếu của ông ấy.
Năm đó ông nội vì để được ông nội hai hỗ trợ, gϊếŧ con trai của ông nội hai rồi giá hoạ cho ông nội ba.
Bí mật này, làm cho tôi có thể sớm xuất hiện trước mặt Văn Thư Mặc, thế nhưng về sau Tề Đông nói cho tôi biết, Văn Thư Mặc dường như muốn tiếp thu anh ta.
Vì thế, tôi sắp xếp tai nạn xe cộ.
Kế sách vẹn toàn nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng may Tề Đông chỉ bị một vết thương nhẹ, nằm viện một tháng là sẽ không có việc gì nữa.
Tôi giúp gia đình bọn họ trả hết nợ rồi lại cho anh ta một số tiền, làm cho anh ta về sau không được xuất hiện ở thành phố Sa.
Tề Đông theo đúng hẹn mà đi, nhưng tôi biết trong thâm tâm Văn Thư Mặc đang tự trách.
Chờ anh, từ từ rồi hãy xuất hiện trước mặt anh, tôi chờ nhiều năm như vậy, lại chờ thêm một năm nữa có là gì.
Không ai biết sau khi tôi sắp xếp việc anh tới phỏng vấn tôi, tôi đã mất ngủ hai đêm.
Đứng vậy, tâm tình kích động mà không ngủ được. Vì để cho bản thân trông có vẻ đặc biệt đẹp trai, mà không phải là bộ dạng ông chú già lôi thôi, tôi cố ý dậy từ sáng sớm, tìm stylist, chải chuốt bản thân một phen.
Kết quả cư nhiên là một cô gái trẻ đến đây???
Làm tôi tức giận đến mức không màng đến hình tượng thân sĩ ngày xưa kêu cô ta cút đi.
Mắt kính viền đen thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch thời còn đọc sách khi xưa đổi thành viền vàng, nút áo trên cùng của áo sơ mi cũng cài chặt, bảy năm không gặp, Thư Mặc của tôi càng ngày càng thêm cấm dục, cũng càng thêm mê người.
Cho nên, lần đó anh đi quán bar bị tôi bắt được tận tay, tôi vừa không nhịn được liền làm tàn nhẫn.
Ngày xưa hé ra khuôn mặt thanh cao nay được nhuộm bởi du͙© vọиɠ là mê người đến cỡ nào, thở gấp dưới thân tôi, đây là một Văn Thư Mặc chỉ thuộc về một mình tôi.
Chỉ thuộc về tôi.
Hơn hai nghìn ngày ngày đêm đêm cùng anh ly biệt, ở lại Bắc Kinh, cả ngày chỉ đối mặt với tranh đấu.
Tôi hao hết tất cả tâm tư, nỗ lực chỉ là vì cùng anh ở bên nhau.
Thế nhưng tại vì sao, Thư Mặc, chúng ta gặp lại nhau, anh lại lặp đi lặp lại nhiều lần từ chối tôi?
Tôi cảm thấy thật bất lực, anh không phải là không hề yêu tôi.
Không, tôi không cần.
Trừ bỏ một lần lại một lần hung hăng xâm phạm anh, cảm nhận được anh đang thực sự tồn tại, mà không phải giấc mộng tỉnh lại giữa đêm khuya, trước mắt là một mảnh bóng đêm tối tăm vô tận, tôi thật sự không biết nên làm gì lúc này.
Tôi tìm không thấy một Văn Thư Mặc lúc xưa khi nhìn tôi, thâm tình trong mắt giống như biển, muốn nhấn chìm cả người tôi.
Ông nội cố ý đả thương Từ Chính để lấy làm cảnh cáo, đối mặt với sự chất vấn của Văn Thư Mặc, tôi dù có trăm miệng cũng khó có thể biện hộ.
Mấy ngày bị giam lỏng kia, cảm giác vô lực trước nay chưa từng có từ đáy lòng mạnh mẽ tràn ra, từ từ tiến đến tuyệt vọng.
Nhưng mà tôi thật không ngờ anh sẽ không màng nguy hiểm lẻ loi một mình tới gặp tôi, thậm chí ở lúc ông nội dò xét, không chút sợ hãi che trước người tôi.
Tôi không phải cho rằng anh còn yêu tôi?
Đủ rồi, đủ rồi.
Thật sự đủ rồi, anh chịu bước ra từng bước như vậy, tôi cũng rất thoả mãn.
Sau ngày hôm đó, tôi và anh dính lấy nhau, cho dù là làm gì, chỉ cần anh ở bên cạnh, tôi cũng rất vui vẻ.
Giấc mộng luôn có lúc phải tỉnh lại.
Tôi cầu hôn anh, anh cự tuyệt.
Lý do là không có thời gian. Tôi nghĩ cũng đúng, dù sao người cũng là của tôi, không gấp trong chốc lát, còn cho là tình thú giữa hai người.
Nhưng mà tôi không nghĩ đến, Tề Đông lại xuất hiện ở thành phố Sa, còn bị Văn Thư Mặc nhìn thấy.
Anh ta tìm tới tôi, nói cho tôi biết chỉ là vô tình tham gia bữa tiệc đó, anh ta cũng không biết Hồ Kiều Kiều là em gái tôi, dù sao chúng tôi một người họ Lâm, một người họ Hồ.
Tôi vốn thật tức giận, nhưng nghĩ kĩ lại, sự xuất hiện của anh ta làm tôi biết được nguyên nhân Văn Thư Mặc cự tuyệt mình.
Tôi bảo anh ta dùng lý do muốn nổi tiếng để nhờ vả Văn Thư Mặc, bởi vì trong những người bên cạnh Văn Thư Mặc, chỉ có tôi mới có thể làm được, như vậy, Văn Thư Mặc sẽ đến nhờ tôi.
Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi.
Nhìn đến dáng vẻ đau lòng trong đáy mắt Văn Thư Mặc, trong lòng tôi nửa là đau lòng nửa là vui sướиɠ.
Ai cho lòng anh quan tâm đến Tề Đông, người anh quan tâm chỉ có thể là tôi.
Nhưng mà tên tiểu tử Tề Đông này, muốn nổi tiếng đến điên rồi, lòng tham không đáy, công ty giải trí của tôi vừa mới khởi bước, để cho anh ta đi làm diễn viên, quả thật chính là tự đập nát bảng hiệu. Tôi cho anh ta vài cái quảng cáo cho nhãn hàng làm bồi thường, anh ta thế mà lại không biết đủ, còn tới chỗ Thư Mặc kiện cáo!
Nói cho Văn Thư Mặc chân tướng, anh sẽ đối với tôi như thế nào? Nhất định là trốn đi thật xa.
Tề Đông chính là đe dọa tôi như vậy.
Mà tôi đâu, mỗi khi dùng việc phong sát Tề Đông để bức bách Văn Thư Mặc.
Trong mắt sớm đã là một mảnh màu đỏ.
Ở trong lòng anh, thì ra, Tề Đông so với tôi càng quan trọng.
Tôi biết nụ hôn kia của Tề Đông là cố ý làm cho tôi xem, nhưng mà biết là một chuyện, trong lòng khó chịu là một chuyện khác.
Cho dù biết Tề Đông bị tai nạn xe cộ chỉ là ngoài ý muốn, Văn Thư Mặc vẫn muốn trách tôi.
Trước mặt tôi làm trò cùng người đàn ông khác hôn môi.
……………
Tôi đã dùng mọi thủ đoạn, vẫn không chiếm được anh.
Tôi thật sự sắp nổi điên.
Trong mắt của tôi đã sớm không nhìn rõ mọi thứ, trong đầu tôi quanh quẩn ba chữ giữ lấy anh, giữ lấy anh.
Tôi trói anh, đưa miệng cho tôi.
Nhìn thấy Văn Thư Mặc lộ ra vẻ yếu ớt, muốn cầu xin tha thứ, tôi cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.
Tôi phải làm cho anh hiểu rõ, chính mình rốt cuộc là ai.
Trong đầu một khi bị ác ma khống chế, làm ra chuyện, ngay cả bản thân cũng không thể tưởng tượng ra được.
“ Lâm Thâm, thả tôi đi.”
Nhìn đến sự quyết tuyệt trong đáy mắt anh.
Tôi cũng đã hiểu rõ, lần này, anh sẽ không lại tha thứ cho tôi.
Người mà tôi đem lòng yêu, dùng ánh mắt bi thương như vậy mà nhìn tôi, thậm chí còn mang theo sự khẩn cầu. Tôi có thể không đồng ý sao?
Đây là gieo gió gặt bão đi.
Mặc, tôi yêu anh yêu đến mức không biết phải làm sao, thật xin lỗi.
Có lẽ bảy năm trước tôi nên buông tay.
Sau đó tôi mới biết được, tôi bị Tề Đông tính kế, anh ta đem chân tướng nói cho Văn Thư Mặc, nhưng không nói toàn bộ, chỉ nói tai nạn xe cộ là do tôi sắp xếp, nhưng không nói đó là phát sinh ngoài ý muốn.
Nếu chỉ là hiểu lầm, có lẽ tôi còn có cơ hội.
Tôi liền đánh cược, Văn Thư Mặc sẽ không nhẫn tâm mặc kệ tôi. Vì thế tôi tuyệt thực, xuất huyết dạ dày, dùng khổ nhục kế bức Văn Thư Mặc tới gặp tôi.
Trăm triệu lần không nghĩ đến, bị em gái tôi ngăn cản.
Xem như Kiều Kiều một lời nói làm tỉnh người trong mộng đi.
Nóng vội ăn không hết đậu hũ nóng, tôi cũng nên tiếp thu bài học, tỉnh lại thật nhiều ngày, trong lòng cũng bình thường trở lại một chút.
Thư Mặc, tôi thật xin lỗi vì từ khi gặp lại liên tục tạo thành tổn thương cho anh.
Hy vọng lần tiếp theo gặp nhau, liền vĩnh viễn không chia lìa.
Cho dù lần sau gặp nhau, lại là một lần bảy năm nữa, tôi cũng chờ.