Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Tình Không Lưu

Chương 23: Giống như trước

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có một hồ nước nhân tạo trong sân sau ở phía tây bắc của nhà họ Lâm, với bán kính trăm dặm, hòn đảo ở trung tâm hồ nằm biệt lập với thế giới.

“Thiếu gia, cái này là do quản gia gửi tới.” Người giúp việc đi tới, trên cái khay có đặt một ít sách bìa da dày.

Lâm Thâm để cốc cà phê trong tay xuống xoa xoa thái dương, cảm thấy vô lực: “Giống như hôm qua vậy nói đi.”

Cậu không còn nhớ đây là ngày thứ mấy bị giam lỏng, mỗi ngày quản gia sẽ gửi một xấp tài liệu xã giao, rõ ràng cậu đã cùng ông nội xé rách mặt, nhưng ông nội vẫn không cam lòng từ bỏ.

“Cái gì cũng giống ngày hôm qua.”

Một giọng nói già nua và mạnh mẽ vang lên từ cửa, người giúp việc nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lâm Thâm đứng dậy nhường chỗ ngồi: “Ông nội.”

“Còn biết tôi là ông nội của anh.” Lâm Quốc Hùng trừng mắt nhìn cậu rồi ngồi xuống, “Kết hôn với những người phụ nữ trong danh sách này sẽ không có hại gì cho nhà họ Lâm.”

“Cháu đã không liên quan gì đến nhà họ Lâm.” Lâm Thâm nói câu này trên mặt không chút biểu cảm.

“Chối bỏ quan hệ?” Lâm Quốc Hùng dùng nạng gõ mạnh xuống sàn nhà: “Tôi có cho phép anh không?”

Lâm Thâm nhìn thẳng vào mắt Lâm Quốc Hùng: “Ông nội, ngay từ đầu chúng ta đã nói nếu ông không đối phó với nhà họ Văn, con sẽ ở nhà họ Lâm.”

“Từ Chính có liên quan gì đến gia tộc họ Văn?” Lâm Quốc Hùng nheo mắt lại, xảo trá như hồ ly. “Mấy năm nay anh lợi dụng nhà họ Lâm để phát triển sự nghiệp bản thân, tôi có nói điều gì không?”

Gừng càng già càng cay, dù Lâm Thâm bí mật hành động như thế nào, Lâm Quốc Hùng cũng có thể biết được, may mà trong tay cậu vẫn còn con át chủ bài cuối cùng, “Ông nội, nếu con nói cho ông nội hai biết con trai ông ấy chết như thế nào, thì ông nói…”

“Không hổ là cháu trai của tôi.” Lâm Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng, “Biết cả uy hϊếp ông mình luôn đấy.”

“Như nhau thôi.” Lâm Thâm không cười.

Nhà họ Lâm Thâm sâu, cho dù ông nội có quyền lực đến đâu, cũng không thể làm sạch sẽ mọi chuyện, sẽ luôn luôn có chút manh mối bị sót lại. Hơn nữa, những người có quan hệ ruột thịt với ông nội đều là thuộc thế hệ trẻ hơn, vì vậy, cậu dễ dàng có thể thuyết phục được bọn họ, nếu cậu thoát ly quan hệ với nhà họ Lâm, như vậy thái tử gia nhà họ Lâm sẽ là cháu của ông nội hai, Lâm Ngạn Đông. Lâm Ngạn Đông là một người làm việc tàn nhẫn độc ác, không nhận người thân, làm sao anh ta có thể chịu khuất phục trước ông nội. Cậu và ông nội đều có nhược điểm riêng, nếu không thì làm sao có thể ra điều kiện với nhau.

“Thằng bé nhà nhà họ Văn rốt cuộc có điểm gì tốt.” Mấy năm nay, Lâm Quốc Hùng sớm đã chấp nhận việc cháu trai mình là người đồng tính luyến ái, nhưng ông trước sau vẫn đối với Văn Tuấn cảm thấy canh cánh trong lòng.

“Ba của cậu ấy là học trò yêu thích của ông?” Lâm Thâm ngồi xuống sô pha bên cạnh nhẹ giọng nói, “Ở trong mắt cháu, cậu ấy chỗ nào cũng tốt.”.

Đúng vậy, học trò tốt nhất của ông sẽ dạy dỗ đứa con trai kém sao? Vẻ mặt Lâm Quốc Hùng hơi hoãn lại, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha, “Nếu như lúc trước tôi không tin Văn Hoa, ta làm sao có thể gả cô của anh cho Văn Tuấn!”

“Ông nội.” Lâm Thâm nghĩ về điều đó, cuối cùng nói một điều công bằng mà chưa ai nói trong những năm này: “Bình tĩnh mà xem xét, đứng ở góc độ trung lập, Văn Tuấn có thể đem cô và chú đùa bỡn trong lòng bàn tay, hai người họ cũng là không hề phản đối. ”

“Cháu còn có phải là người nhà họ Lâm nữa không!” Lâm Quốc Hùng thiếu chút nữa phun một bãi nước miếng vào mặt Lâm Thâm, nhưng trong mắt không có một tia tức giận, “Nếu chọc giận chúng tôi thì phải gánh chịu hậu quả.”

Lâm Thâm bất đắc dĩ mà lắc đầu, tình tình hiện của ông nội, có thể dùng hai chữ ngạo kiều để hình dung.

“Thằng bé nhà họ Văn sáng sớm hôm nay tới nhà tìm tôi.” Lâm Quốc Hùng liếc mắt nhìn thoáng qua lỗ tai dựng thẳng của Lâm Thâm, “Tôi nói không gặp, đoán chừng lúc này còn bị an ninh ngăn lại.”

“Ông nội …” Mày Lâm Thâm nhíu chặt, có chút sốt ruột: “Mặc Thư bị đau dạ dày, bây giờ đã là buổi trưa.”

Khi còn nhỏ, Văn Thư Mặc luôn bị Văn Hoa phạt nhịn cơm, dạ dày vì vậy không tốt, mỗi ngày cần phải ăn ba bữa đúng giờ.

Lâm Quốc Hùng trầm mặt, trầm giọng nói: “Anh có một điểm yếu trí mạng, làm sao có thể làm nên chuyện lớn.”

Lúc này cửa được mở ra, hai tên vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm đem Văn Thư Mặc trong tình trạng hôn mê đi vào, ném lên trên thảm.

Lâm Thâm vội vàng chạy tới, ôm lấy Văn Thư Mặc nằm trên mặt đất vào trong ngực, cơ thể anh vẫn còn ấm, vẫn còn thở, dường như chỉ là đang ngủ say.

” Văn Thư, tỉnh tỉnh.”

Cậu vỗ nhẹ vào mặt Văn Thư Mặc, một lúc sau thì Văn Thư Mặc mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Lâm Thâm!”

Văn Thư Mặc dùng sức mở to hai mắt, vì sợ bản thân nhìn lầm, anh đến nhà họ Lâm nhưng chưa từng nghĩ rằng mình có thể thực sự nhìn thấy Lâm Thâm.

“Là tôi.”

Nhìn thấy bộ dáng không thể tin vô cùng đáng yêu của anh, Lâm Thâm không nhịn được cúi xuống liếʍ vành tai cậu, “Bây giờ thì tin rồi chứ.”

“Đông -”

Tiếng quải trượng đập mạnh xuống sàn nhà vang lên.

Lâm Thâm đỡ Văn Thư Mặc đứng dậy, lúc này Văn Thư Mặc mới nhìn thấy Lâm Quốc Hùng đang ngồi ở trên ghế sô pha ở giữa phòng.

Rõ ràng tóc bên thái dương đã bạc trắng, ông lão hơn tám mươi tuổi, ánh mắt vẫn sắc bén giống như loài sói, Văn Thư Mặc bị nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, đẩy đẩy mắt kính, dùng kính ngăn cản tầm nhìn nên cảm giác thoải mái hơn nhiều.

“Chào ông, cháu là Văn Thư Mặc.” Văn Thư Mặc cúi đầu.

Lâm Quốc Hùng nhìn từ trên xuống dưới Văn Thư Mặc một lần, cực kỳ giống Văn Hoa, cử chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh[1], dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh

[1] không kiêu ngạo không siểm nịnh: Nghĩa là gặp người khác không tỏ ra thái độ kiêu ngạo xem một là nhất cũng không nịnh nọt lấy lòng

“Tìm tôi có chuyện gì sao?”

Văn Thư Mặc không ngờ Lâm Quốc Hùng lại hỏi thẳng như vậy, anh có hơi ngạc nhiên, nhanh chóng nói: “Nếu cháu đắc tội với ông, xin ông hãy chỉ nhắm vào cháu, xin hãy đừng làm tổn thương những người xung quanh cháu.”

“Nhằm vào cậu?” Lâm Quốc Hùng cười, “Cậu cho rằng cậu có năng lực như thế nào?”

Lâm Thâm nắm tay Văn Thư Mặc, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi, cậu sợ rằng Văn Thư Mặc quá nóng nảy sẽ xảy ra với tranh chấp ông nội, mọi việc cậu làm trước đó đều như kiếm củi ba năm thiêu một giờ [2], chỉ có thể cùng ông nội cá chết lưới rách.



[2] Kiếm củi ba năm thiêu một giờ Chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề. Cũng có ý giống như câu: “Khôn ba năm thiêu một giờ”



“Chuyện của con gái và con trai tôi vẫn chưa được giải quyết với nhà họ Văn.” Lâm Quốc Hùng đứng dậy, lấy ra một khẩu súng từ ngăn kéo bên cạnh TV.

Đồng tử Lâm Thâm co rút một lại, ở bên trong căn phòng này mấy ngày cũng không tìm thấy một vũ khí gì uy hϊếp nhân viên bảo vệ để bỏ trốn, khẩu súng đó làm sao lại xuất hiện …

Lâm Quốc Hùng một tay cầm súng, một tay sờ sờ vào nóng súng ngắn, dường như thở dài: “Khi còn trẻ, tôi đã tham gia nhiều một trận chiến, những người trong doanh đều khen ngợi tôi là một tay súng thiện xạ.”

Văn Thư Mặc kéo Lâm Thâm đang che chắn trước người mình ra, lưng thẳng tắp, anh nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn lại một lần nữa để anh bảo vệ.”

Lâm Thâm đã vì anh làm quá nhiều việc, nếu tính mạng của anh có thể đổi lấy sự an ổn của nhà họ Văn và sự tự do của Lâm Thâm thì cũng xứng đáng. Đàn ông nhà họ Văn là người thư sinh không sai, nhưng cốt khí của bọn họ so với những người đàn ông mạnh mẽ không hề thua kém.

Chỉ là họng súng … nhắm vào Lâm Thâm.

Khoảnh khắc ngón trỏ của Lâm Quốc Hùng bóp cò súng, Lâm Thâm đứng ở nơi đó, ngây người nhìn, không có một phản ứng nào. Đại não Văn Thư Mặc trống rỗng, nhưng thân thể lại không tự giác lao về phía Lâm Thâm.

Văn Thư Mặc nhắm mắt lại …

Không có tiếng súng và không có cảm giác đau đớn trên cơ thể.

“Súng không có đạn.”

Lâm Quốc Hùng đặt súng trở về, ánh mắt nhìn hai người trên mặt đất hòa hoãn đi rất nhiều, ít nhất điều đó chứng minh thằng bé nhà họ Văn đối với Lâm Thâm không phải hư tình giả ý [3].

[3] Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy. Theo mình tra trên mạng thì nó được hiểu theo nghĩa: Giả dối, không có ý tốt, thành ngữ này tương đương: Khẩu phật tâm xà. Thành ngữ này hay được sử dụng trong các truyện ngôn tình thường có nghĩa là lừa gạt tình cảm của một người này đối với người kia để chiếm lợi ích gì đó hoặc đạt được mục đích nào khác. Em cứ hiểu đại khái nghĩa của thành ngữ này là như vậy

“Ngày mai cháu đem cậu ta ra ngoài đi.”

Lâm Quốc Hùng thở dài, chống quải trượng bước đi, bóng dáng vừa cô độc lại có vẻ già nua. Một Văn Thư Mặc coi trọng tình trọng nghĩa, không sợ chết mới chính là người nhà họ Văn, người yêu mà ông muốn tìm cho đứa con gái nhỏ của mình …

Rốt cuộc ông đã già rồi, nên để bọn họ đi thôi.

“Anh tránh ra … Ừm…”

Lâm Thâm đè Văn Thư Mặc xuống dưới thân, điên cuồng hôn, muốn hấp thu nhiệt độ từ đôi môi ấm áp của anh để chứng minh giờ phút này là chân thật. Khoảnh khắc Văn Thư Mặc chạy tới, tim cậu như muốn ngừng đập, bảo bố quý giá nhất của cậu thế nhưng muốn dùng thân mình đỡ đạn cho cậu, vậy còn không bằng trực tiếp gϊếŧ chết cậu.

Một mặt là đau lòng, một mặt lại tức giận? Chẳng may trong súng của ông nội có đạn, chẳng may viên đạn bắn trúng anh, chẳng may … Càng nghĩ càng thấy sợ, nụ hôn cũng trở nên thô bạo, mang theo ý trừng phạt, mà cắn phá môi của Văn Thư Mặc.

Sau khi Lâm Thâm nếm đến mùi máu tươi, động tác trở nên ôn nhu hơn, nhẹ nhàng hôn lên vết máu trên môi Văn Thư Mặc, giọng nói khàn khàn.

” Mặc Thư, đủ rồi … đủ rồi …”

Lâm Thâm vùi mặt vào cần cổ Mặc Thư Mặc, những giọt nước mắt nóng hổi như muốn làm bỏng làn da mịn màng của anh.

Anh không màng nguy hiểm đi đến nhà họ Lâm, vậy là đủ rồi.

Tác giả có điều muốn nói:

Thâm bảo bảo thực sự rất cứng đầu, khi tình cảm bộc phát cũng không quan tâm đến sự hiện diện của ông nội.
« Chương TrướcChương Tiếp »