Lâm Thâm nói được thì làm được. Trong suốt nửa học kỳ tiếp theo, cậu luôn đến nhà Văn Thư Mặc vào mỗi buổi tối để giúp anh học bổ túc. Cậu thường xuyên tiện đường mang theo một phần bánh mousse lại đây. Văn Thư Mặc ăn rất ngon lành, nhưng qua một thời gian anh lại bắt đầu có chút lo lắng cho vóc dáng của mình.
“Cậu không biết rằng ăn đồ ngọt mỗi tối sẽ làm tăng cân hả?”
Lâm Thâm vốn đang dạy anh làm bài, tay cầm bút đang viết chợt khựng lại một chút, sau đó cậu đặt bút xuống, với tay kéo Văn Thư Mặc vào trong lòng mình. Cậu đưa tay sờ nơi này một chút rồi lại sờ nơi kia một chút: “Tôi thấy người cậu chỉ còn da bọc xương, một chút thịt cũng không có nữa là. Thế mà cậu còn sợ mình béo lên?”
Cái tay đó dường như còn sờ chưa đã ghiền nên đi xuống một chút, cuối cùng dừng lại ở mông anh, cậu lập tức bóp một cái, nói với vẻ hài lòng: “Nhưng mà chỗ này tạm xem như là có chút thịt.”
Văn Thư Mặc giống như bị con mèo bị giẫm phải đuôi, ngay lập tức nhảy ra xa ôm lấy mông của mình, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Cậu vừa làm gì đó?”
Khóe miệng của Lâm Thâm nhếch lên cao: “Cũng có phải con gái đâu, cậu thẹn thùng làm gì? Hơn nữa, Thư Mặc à, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau bơi lội, cũng đã từng tắm cho nhau. Có chỗ nào trên người cậu mà tôi chưa thấy, chưa sờ qua chưa?”
“…” Thư Mặc không còn lời nào để đáp trả lại. Nhưng khi còn bé anh không có tư tâm nhiều như vậy, bây giờ cả hai đều đã lớn và hiểu chuyện rồi, Lâm Thâm cứ như thế này… làm sao anh có thể không nghĩ lung tung cơ chứ?
Những nơi mà Lâm Thâm vừa chạm qua trên cơ thể anh , đều nóng hổi cả rồi.
Với sự giúp đỡ của Lâm Thâm, thành tích của Văn Thư Mặc dần dần có sự tiến bộ/ Văn Hoa và Giang Hân càng ngày càng thích Lâm Thâm. Hôm nào Lâm Thâm không đến nhà thì hai người họ sẽ gọi điện thoại kêu Lâm Thâm đến.
Thời gian chậm rãi trôi qua, điểm số của kỳ thi tuyển sinh trung học đã có, Văn Thư Mặc thành công được nhận vào trường thực nghiệm Đức Trung.
Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Lâm Thâm đã đến Đức Trung trước, còn Văn Thư Mặc thì đến gần ngày khai giảng mới bắt tàu lửa đi.
Anh không nói cho Lâm Thâm biết, ai ngờ rằng khi anh vừa đến đến nhà ga thì đã nhìn thấy Lâm Thâm đứng ở phía xa xa giơ một tấm bảng lên thật cao. Văn Thư Mặc kéo vali đi tới, vừa ngạc nhiên vừa thích thú hỏi: “Sao cậu biết hôm nay tôi tới đây?”
“Dì nói với tôi. Tôi sợ cậu không quen với ở đây, sẽ bị người ta lừa gạt, bắt đi mất. Lúc trước tôi kêu cậu đi cùng với tôi thì cậu không chịu, lại muốn đi chen chúc trên xe lửa. Cậu không biết nhà ga bây giờ phức tạp lắm sao? Cậu đi một mình rất nguy hiểm, đặc biệt là đối với những học sinh trung học như cậu.”
Văn Thư Mặc suy nghĩ, chẳng phải Lâm Thâm cũng là học sinh trung học hay sao? Lâm Thâm cũng một mình đến nhà ga đó thôi?
“Lâm Thâm, vì sao cậu càng ngày càng giống mẹ của mình vậy?”
Câu nói này làm cho mặt liệt mặt lại biến trở về mặt liệt một lần nữa. Lâm Thâm mặt không đổi sắc cầm lấy hành lý của Thư Mặc, nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến trường học.”
Đầu tiên bọn họ đến văn phòng trường để làm thủ tục nhập học, sau đó Lâm Thâm dẫn anh đến ký túc xá.
Văn Thư Mặc không ngờ anh có thể ở chung phòng ký túc xá với Lâm Thâm!
Buổi tối lúc đã nằm trên giường, anh càng suy nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, anh hỏi Lâm Thâm: “Nói thật đi, có phải là cậu giở trò không?”
“Gì cơ?”
“Chuyện về ký túc xá nè.”
“Không có. Phòng là do thầy cô giáo ở văn phòng trường sắp xếp.” Văn Thư Mặc đang định nói sao mà xếp khéo quá vậy, Lâm Thâm đã nói thêm một câu, “Trước đó ba tôi đã gọi điện xin trước.”
Hơi thở bất ngờ bị dừng lại. Hay đấy! Có quan hệ rất tốt!
Trong buổi lễ khai giảng chào mừng các em học sinh lớp 10 lúc nào cũng có những tiết mục văn nghệ, cũng chỉ là múa hát vài bài, thực ra chẳng có gì để xem. Đèn sân khấu mờ ảo, Văn Thư Mặc đang muốn ngủ gật nhưng đột nhiên anh nghe thấy tên người đó trong lời nói của người dẫn chương trình.
“Sau đây, xin mời bạn Lâm Thâm của lớp mười ban một đem đến cho mọi người một tiết mục đọc diễn cảm thơ ca. Mọi người cổ vũ cho bạn ấy nào!”
Cùng với những tràng pháo tay nồng nhiệt, Lâm Thâm mặc bộ lễ phục màu đen từ từ bước đến trung tâm của sân khấu.
Ánh đèn xung quanh tối đi, chỉ có nơi anh đang đứng là có một chùm ánh sáng màu trắng chiếu vào.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, nhẹ nhàng và chậm rãi như một tiếng dòng suối chảy róc rách.
Lâm Thâm đứng yên trên sân khấu, sống lưng thẳng tắp, cầm micro lên và chậm rãi đọc.
“Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư;
Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư.
Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư;
Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư.” [1]
[1]Đây là bài thơ Hán Quảng 1 – bản dịch của Tạ Quang Phát –Dịch nghĩa: Núi nam có cây cao mà trụi cành, cho nên không có bóng mát,Khiến không thể nghỉ ngơi ở dưới đấy được.Sông Hán có những người con gái đi dạo chơi,Mà không thể cầu mong gì được.Sông Hán rộng vậy!]Phải công nhận rằng giọng của Lâm Thâm rất hay, không phải giọng khàn khàn của đại đa số con trai, cũng không giống giọng trong trẻo của con gái, mà là một giọng vừa xen kẽ giữa khàn khàn và trong trẻo. Cộng thêm vẻ ngoài điển trai và dáng người cao ráo thì việc cậu mê hoặc hàng nghìn chàng trai cô gái là không thành vấn đề.
Văn Thư Mặc cũng là một trong số đó. Anh có một chút tức giận, cũng có một chút si mê. Tức giận là vì Lâm Thâm không nói trước với anh là cậu ấy sẽ biểu diễn đọc diễn cảm thơ. Nhưng nhìn Lâm Thâm như thế này, nhìn Lâm Thâm mặc chính trang biểu diễn trên sân khấu, tim đập của anh đập thật nhanh, ánh mắt càng không thể dứt ra khỏi bóng hình ấy.
Lâm Thâm nhìn bóng tối phía trước mặt, trong tiếng nhạc du dương u nhã, Lâm Thâm từ từ mỉm cười, là cái loại tươi cười trìu mến khi nhìn người mình yêu, vừa chân thành vừa yêu thương.
Anh tiếp tục ngâm đoạn thơ ca tiếp theo.
“Kiều kiều thác tân, ngôn nghệ kỳ sở;
Chi tử vu quy, ngôn mạt kỳ mã.
Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư;
Giang chi viễn hĩ, bất khả phương tư.” [2]
…
[2] Đây là bài thơ Hán Quảng 2Dịch nghĩa
Trong bụi cây lộn xộn tươi tốt,Thì tôi cắt lấy cây sở, thuộc loại cây kinh.Nàng ấy đi lấy chồng,Thì tôi cho ngựa nàng ăn để nuôi giùm nàng, cũng là toại nguyện.Sông Hán rộng vậy!Cho nên không thể lặn qua được.“Cảm ơn mọi người!”
Mãi đến khi đèn trên sân khấu thay đổi, đến khi người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục tiếp theo thì khán giả mới lấy lại tinh thần, thế là tiếng vỗ tay bỗng nhiên vang lên như sấm.
Lúc này Lâm Thâm đã đi xuống từ lâu.
Văn Thư Mặc cũng sững người một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, hai cô gái ngồi ở hàng ghế sau thì thầm với nhau.
“Đàn em năm nay đẹp trai quá thế!”
“Đừng nói nhảm nữa, chỉ có Thâm Thâm nhà tôi là đẹp trai thôi! Những người khác đều xấu.”
“Đáng ghét thế, cậu là người nhà nào của Thâm Thâm?”
“Cút đi, không cần cậu lo! Tớ theo đuổi em ấy, cậu nghĩ có khả năng không?”
“Cậu đang nằm mơ đó hả?”
“Không tin thì chờ xem.”
Đột nhiên có người vỗ vỗ lên vai anh, Văn Thư Mặc quay đầu lại, là một trong hai cô gái vừa mới xì xầm: “Bạn học, bạn và Lâm Thâm học cùng trường trung học cơ sở, thế hai người có quen biết nhau không?”
Văn Thư Mặc lắc đầu: “Không quen biết.” Sau đó anh xoay người lại, hai cô gái phía sau lại bắt đầu nói chuyện.
“Nhìn đi, tớ đã nói là bọn họ không biết nhau mà. Còn muốn xin cách liên lạc nữa không? Cậu đây là trâu già gặm cỏ non đó!”
“Bây giờ đang thịnh vụ tình yêu chị em. Cậu thì biết cái gì?”
“…”
Buổi tối lúc đi ngủ, Văn Thư Mặc lại mơ thấy cảnh Lâm Thâm đang ngâm thơ ban sáng. Cậu mặc lễ phục đứng trên sân khấu, môi mỉm cười, ánh mắt chứa chan tình yêu, chùm ánh sáng chiếu vào đỉnh đầu và những lọn tóc bướng bỉnh của anh.
Sau khi anh tỉnh dậy, qυầи ɭóŧ thế mà đã ẩm ướt. Sau khi tham gia lớp học sinh lý, anh tự nhiên biết đây là gì.
Chỉ là không ngờ người đầu tiên xuất hiện trong mộng tinh của anh lại là Lâm Thâm?
Anh thực sự không biết nên than thở rằng cuối cùng mình cũng có mộng tinh hay than thở rằng anh ngày càng thích Lâm Thâm hơn rồi.
Họ đều là học sinh mới, bởi vì buổi biểu diễn văn nghệ vừa rồi mà mọi người đều biết đến Lâm Thâm. Các cô gái càng là có tư tâm của thiếu nữ, ào ào đưa đồ ăn vặt và socola cho Lâm Thâm. Nếu chỉ vì tiết mục đọc diễn cảm thơ kia, chẳng phải chỉ cần gửi một ngày là đủ rồi sao? Nhưng cố tình là các cô gái ngày nào cũng gửi, không hề ngừng nghỉ. Điều đáng giận là Lâm Thâm không bao giờ từ chối người nào hết, cho dù là cô gái nào, cho dù mấy cô gái đó đưa cái gì, cậu cũng sẽ nhận hết.
Văn Thư Mặc cảm thấy cực kỳ khó chịu mỗi khi thấy Lâm Thâm ăn quà vặt của các cô gái cho.
Điều này diễn ra liên tục trong vài ngày và cuối cùng anh đã hạ quyết tâm. Thừa dịp Lâm Thâm đi vệ sinh, cậu len lén chạy đến chỗ ngồi của anh, mở liên tục vài túi đồ ăn vặt ra và ăn từng miếng từng miếng lớn.
Các bạn học ngồi xung quanh Lâm Thâm kinh hãi nhìn anh.
Văn Thư Mặc giải thích: “Tôi là bạn của Lâm Thâm.”
“Lâm Thâm có bạn sao?” Ai đó hỏi.
Có người phụ họa: “Đúng vậy, một người như Lâm Thâm làm sao có bạn được? Bạn học này, cậu cứ bịa đi.”
Lúc này Lâm Thâm đã trở lại, đám người đang bàn tán phát ra hai tiếng “khụ khụ”, ào ào quay về chỗ ngồi của mình để đọc sách.
Văn Thư Mặc ngồi không nhúc nhích, trong miệng không ngừng nhai đồ ăn vặt.
Anh nhìn thấy Lâm Thâm đang chậm rãi đi tới. Cậu kéo một cái ghế lại ngồi bên cạnh Văn Thư Mặc, vừa mở vài bịch đồ ăn vặt ra, vừa hỏi: “Đủ chưa? Nếu không đủ thì tôi đi mua thêm.”
“Khụ khụ khụ khụ!”
Văn Thư Mặc không bị nghẹn bởi những chiếc bánh quy, mà bị nghẹn bởi ánh mắt của những người bạn cùng lớp đang ngồi xung quanh. Bộ anh đáng sợ đến vậy à? Sao những người bạn cùng lớp này lại nhìn anh với ánh mắt như nhìn thấy quỷ vậy.
Thấy anh bị sặc, Lâm Thâm nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cho anh, sau đó đưa một chai nước qua: “Uống từ từ thôi.”
Văn Thư Mặc uống mấy ngụm nước, cuối cùng cũng trở lại bình thường: “Tôi ăn nhiều như vậy, cậu không tức giận hả?”
“Vốn dĩ mấy thứ này đều là để dành cho cậu.”
Lâm Thâm bình tĩnh nói chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến việc những người xung quanh đang hít vào một hơi thật sâu.