- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thâm Tình Đến Muộn Không Bằng Cỏ Rác
- Chương 3
Thâm Tình Đến Muộn Không Bằng Cỏ Rác
Chương 3
3/
"Chi Tụng" thường hợp tác với các dự án bất động sản lớn, và chúng tôi luôn có kế hoạch tiếp thị và thành tích kinh doanh xuất sắc. Tuy nhiên, dự án thường được thảo luận và quyết định tại bàn nhậu.
Dự án bất động sản H mà nhóm tiếp thị số hai tiếp xúc gần đây là một dự án lớn, cả nhóm đã làm việc thâu đêm suốt sáng để có được một kế hoạch làm hài lòng chủ đầu tư.
Tô Bội chịu trách nhiệm thuyết trình kế hoạch, còn quản lý mới nhậm chức Sở Hàm chỉ có thể hỗ trợ bên cạnh, tôi nhìn thấy sự không cam lòng trong mắt cô ấy.
Sau khi ký kết hợp đồng, chúng tôi tổ chức bữa tiệc với chủ đầu tư. Lý tổng, một bậc tiền bối trong ngành bất động sản, luôn nhận được sự kính nể và săn đón trong suốt bữa ăn.
"Lý tổng, cảm ơn sự tin tưởng của ông, chúc dự án của chúng ta thành công tốt đẹp." Bùi Tụng giơ ly chúc mừng với Lý tổng.
"Thành công tốt đẹp, tôi đã từng nghe danh tiếng của Bùi tổng và Lâm tổng của 'Chi Tụng', lần hợp tác này hy vọng hai bên có nhiều giao lưu hơn."
"Chúng tôi cũng rất trông đợi sự giúp đỡ từ các tiền bối, cho phép tôi và Lâm tổng cùng nâng ly với Lý tổng".
"Được, tốt lắm." Sau khi chúng tôi ba người cùng nâng ly, nhân viên của cả hai bên cũng bắt đầu nâng ly chúc mừng lẫn nhau.
"Lý tổng, đây là quản lý Sở của chúng tôi, phần thực hiện dự án từ giờ sẽ do quản lý Sở phụ trách, mong Lý tổng quan tâm hơn nữa." Bùi Tụng rất giỏi nâng đỡ Sở Hàm. Đối tác cũng rất biết tôn trọng khi dành cho cô ấy nhiều lời khen ngợi.
Nhin Bùi Tụng dẫn dắt Sở Hàm thiết lập mối quan hệ với đối tác, nhìn anh ấy chắn rượu cho cô ấy, bao lâu rồi Bùi Tụng không chắn rượu cho tôi nhỉ.
Bố của Bùi Tụng gặp nạn dưới mỏ vào năm anh ấy lớp 10, mẹ anh không chịu nổi cú sốc và cũng bệnh nặng. Cậu bé cường đại của ngày xưa đã bắt đầu làm chủ gia đình sau những trận náo loạn.
Tôi đã ở bên cạnh anh ấy lo liệu chôn cất cha anh, điều phối tiền bồi thường, và còn phải chăm sóc cho mẹ anh.
Trong thời gian đó tôi sống tại nhà anh, dù bố mẹ tôi đánh mắng cũng không thể đưa tôi đi, họ tức giận đến mức tuyên bố không còn muốn có một cô con gái như tôi.
Nhớ lại những khoảnh khắc tăm tối ấy, không biết làm thế nào mà chúng tôi đã vượt qua, ở tuổi 15, 16, tôi chỉ biết rằng mình cần phải đứng bên cạnh anh, nếu không anh sẽ không thể đứng vững.
Số tiền bồi thường không nhiều, nhưng đủ để anh ấy trang trải cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Tôi đã giữ anh ấy lại khi anh muốn bỏ học, theo dõi anh mỗi ngày đến trường, cho đến khi tốt nghiệp lớp 12, mẹ anh bệnh nặng hơn và phải được đưa đến viện dưỡng lão, chi phí cao ngất ngưởng và số tiền bồi thường không còn đủ.
Năm đó, học phí đại học của anh là do chúng tôi cùng nhau làm thêm kiếm được, tôi vẫn nhớ ngày chúng tôi đủ học phí, anh đã ôm tôi và khóc nói lời cảm ơn.
Tôi cười rất hạnh phúc, vì tôi đã cứu lấy chàng trai bé bỏng của mình. Bố mẹ tôi vừa mắng vừa đưa tiền học phí cho tôi, tôi cũng hạnh phúc, họ mắng những gì ư? Ồ, có một câu là "con làm nhiều thế đừng để lợi ích rơi vào tay người khác".
Khi mới vào học, sự thiếu thốn của chúng tôi không hòa nhập được với thành phố lớn, nhưng tôi muốn có một ngôi nhà ở đây. Trường của chúng tôi không xa nhau, đều ở khu đại học, tôi thường xuyên đến tìm anh, cùng anh làm thêm để kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí.
Một ngày gần cuối năm thứ hai đại học, anh gọi điện nhờ tôi đến KTV đón anh, bạn cùng phòng của anh đã đi hết, anh ngồi trên sofa, ngày hôm đó anh sau khi uống rượu khiến tôi nhớ đến cái gọi là vẻ đẹp tan vỡ đang thịnh hành hiện nay,
Anh luôn không có thời gian tham gia các buổi gặp mặt với bạn bè, không biết tại sao hôm nay lại uống say như vậy.
Tôi gọi nhẹ để đánh thức anh, người say rượu, và bất ngờ được anh ôm chặt vào lòng. Đầu anh chôn vào vai tôi. "Lâm Chi, chúng ta hãy ở bên nhau đi."
Đôi tay mạnh mẽ ôm chặt cho thấy anh đang cảm thấy lo lắng. Không hiểu anh lo lắng về điều gì, tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh để an ủi, bên trong lòng tôi đầy niềm vui, tôi yêu anh nhưng chưa bao giờ nói ra.
"Được thôi, chúng ta sẽ ở bên nhau." Lời tôi nói chứa đựng niềm vui không kìm nén được. Từ năm đó, chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, trong kế hoạch của anh có tôi.
Tôi đã đợi được chàng trai của mình, trông đợi thứ tương lai mà anh ấy thường xuyên nói đến.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thâm Tình Đến Muộn Không Bằng Cỏ Rác
- Chương 3