Lại nhìn Nguyên Kinh, hàng mi tựa cánh bướm buông xuống, hình như đang ngủ.
Chờ sau khi hơi thở ổn định lại, Hà Yến đứng dậy mặc quần áo.
Nguyên Kinh bỗng nhiên trở mình, nhìn chằm chằm Hà Yến không rời mắt.
“Phải đi?”
Cuối xuân đêm dài.
Ánh nến chiếu khuôn mặt người nọ, đặc biệt trầm tĩnh bình thản.
Hà Yến nghĩ một chút, lại lắc đầu.
Mồ hôi trên người đã khô từ lâu, Nguyên Kinh giơ tay kéo chăn gấm bên trong mà không còn sức.
Hà Yến thắt xong nút cuối cùng, kéo chăn đắp cho y.
Nguyên Kinh nhích vào trong nhường một chỗ.
Thấy Hà Yến không có ý định tới, liền mở miệng hỏi: “Phải đi?”
Hà Yến cắn răng, quay đầu lại cố cười, “… Không phải nói rồi à, không đi.”
Nguyên Kinh giọng lạnh nhạt, “Vừa rồi ngươi chỉ lắc đầu thôi, ai biết được ngươi không đi hay không ở.”
Hà Yến thấy khuôn mặt y lạnh tanh, mắt phượng hơi trầm xuống, dáng vẻ như giận như không, rất là vừa ý, không tự chủ được nói: “Dĩ nhiên là không nỡ đi.”
Nguyên Kinh nhíu đôi mày rậm, sinh ra chút khí thế không nổi giận mà tự có uy, “Nói dối, nếu thật muốn ở lại, thì ngươi còn mặc quần áo làm gì?”
Hà Yến thấy y nói chuyện như trẻ con giận lẫy, bất đắc dĩ cười nói: “… Chẳng phải ta chỉ mới mặc trung y thôi sao, ngươi không thể bắt ta ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chứ.”
Nguyên Kinh lập tức ngồi dậy, “Thế trẫm cũng muốn mặc.”
Nói xong muốn với lấy xiêm y ném trên mép giường, nhưng vừa giơ tay đã bị đè về.
Hà Yến nói: “Ta cởi là được.”
Tiếp đó nhanh nhẹn cởi xiêm y, vén chăn nằm xuống, “Dịch vào trong.”
Nguyên Kinh lại nhích vào, “Thế này được chưa?”
Hà Yến nói: “Ngươi né xa quá, tới một chút đi.”
Nguyên Kinh lần thứ hai dịch người, “Lần này thì sao?”
Hà Yến nói: “Lại hơi chật.”
Nguyên Kinh lạnh giọng nói: “Đi xuống!”
Hà Yến nghe vậy nói: “Lần này vừa vặn rồi.”
Đoạn nhìn Nguyên Kinh, bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.
Tầm một chén trà, hai người đều không lên tiếng, ôm tâm tư riêng, lại là tình thâm nhập cốt giấu không được.
Da Nguyên Kinh đã hết đỏ, lại trắng đến trong suốt, rèm mi dài và dày còn ướt, thần thái đặc biệt dịu dàng, “Ngươi ở bên ngoài có ổn không?”
Hà Yến im lặng rất lâu, chầm chậm nói: “Ừm.”
Nguyên Kinh nói: “Thế tại sao lại bị bệnh?”
Hà Yến khựng lại, “Ai mà biết được.”
Nguyên Kinh nói: “Ta cảm thấy ngươi không giống với vài ngày trước lắm.”
Hà Yến gượng cười, “Không có mà.”
Nguyên Kinh quở mắng: “Không được cười giả.”
Hà Yến nhìn thẳng y không e dè, “… Là thật.”
***
Canh hai, trăng như liềm ngọc.
Phó phủ.
Điền Sùng Quang đã đi lâu rồi.
Phó Tuyết Xuyên ngồi ngay ngắn trong sảnh đường, rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Chỉ nghĩ đến nụ cười thâm trầm của Điền Sùng Quang ban nãy, “Đã là loại quan hệ đó, thì vào cung diện thánh sẽ thành một chuyện cực tốt.”
“Sao ngài lại nói vậy?”
“Phó đại nhân à… Tục ngữ nói ‘nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản’, một khi nhiễm thứ vô dụng kia, người này sẽ trì độn hơn bình nhật rất nhiều.”
“Ý ngài, là kêu Hà Yến…”
“Làm rối tâm trí y, ám độ Trần Thương.”
Phó Tuyết Xuyên hơi gật đầu, “Hay… hay cho ám độ Trần Thương…”
***
Tiểu thái giám quỳ sau rèm đã sớm buồn ngủ díp mắt lại, ngủ gục đi.
Người trên giường nhìn nhau trò chuyện suốt nửa đêm, mà vẫn như không đủ, thấp tiếng mềm giọng, tươi cười thuần túy.
Hà Yến hơi say, hoàn toàn không còn tâm tư ủ dột lúc ban đầu, nghe Nguyên Kinh kể chuyện vui về đại thần trên triều đình, cũng không khỏi nhoẻn miệng cười, “Thế Hoàng thượng nhất định là buồn cười chết rồi?”
Nguyên Kinh nói: “Không có, hắn một bầu trung huyết, dù lời nói ngu dốt, cũng không nên làm mất mặt hắn trước văn võ bá quan, trẫm chỉ an ủi hắn một câu, tiện thể cười trộm trong bụng thôi.”
Tiếp tục: “Trái lại Hỉ Liên, nhịn đến đỏ bừng mặt lên, y như ngâm máu vậy.”
Hà Yến như cười như không, “Nói vậy, Hoàng thượng là minh quân?”
Nguyên Kinh khựng lại, không hề có ý cười, “Không phải.”
Hà Yến yên lặng giây lát, “Ta lại cảm thấy Hoàng thượng giống.”
Nguyên Kinh lập tức phủ nhận, “Không phải!”
Nói xong nhíu đôi mày bén như đao, trong mắt người đối diện, lại tự dưng sinh ra chút đáng thương.
Hà Yến rung động trong lòng, không nhịn được tới gần, cắn nhẹ đôi môi mỏng nhạt màu kia.
Hắc mâu hơi kinh ngạc, Nguyên Kinh cụp mi mắt quay người đi, im lặng từ chối.
Thấy Nguyên Kinh vai hao lưng gầy, trong lòng Hà Yến trỗi lên tình cảm lạ lùng, liền ra sức in một chuỗi dấu hôn như son trên sống lưng kia.
Nguyên Kinh cảm thấy người phía sau thở dốc và khô nóng: “… Đừng… chân đau.”
Hà Yến véo cái eo nhỏ dẻo dai, ôm y vào lòng, “Không nên thế… chỉ chân đau thôi?”
Nguyên Kinh nóng bừng mặt, “Ngươi…”
Hà Yến hơi nhếch môi, ngón tay dài nhỏ lần xuống theo khe mông, ấn vào chỗ u mật kia.
“Chỗ này đã không việc gì, chi bằng làm một lần nữa đi?”
Nguyên Kinh giận dữ mắng: “Cút!”
Tiểu thái giám ngủ gật bị tiếng quát này của Hoàng thượng đánh thức.
Còn nghĩ mình hầu hạ không chu đáo, vội vàng quỳ ngay ngắn, ra sức dập đầu, đang định nói một tiếng “nô tài đáng chết”, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Hoàng thượng mới mắng một câu, trong nội điện lập tức chỉ còn tiếng môi lưỡi quấn vào nhau, thỏa sức giao hoan.
Tiểu thái giám thở dài, ngẩng đầu nhìn ra ngoại điện, cung nhân đã lui gần hết, chỉ còn vài kẻ trực đêm.
Thầm nghĩ Hoàng thượng cũng nên quý trọng thân thể mình, sắp sửa lâm triều rồi mà còn ở nơi này tuyên da^ʍ suốt đêm, mệt chết chính mình không nói, còn hại người khác ngay cả ngủ yên cũng không thể.
Bên ngoài ngự thư phòng, Hỉ Liên ôm vai, khuôn mặt nhợt nhạt.
Thuận Thuận trái lại biết tốt xấu, thấy vào đêm hắn còn chưa ra liền về Vị Ương cung ngủ.
Chỉ đáng thương mình thủ bên ngoài cả đêm cũng không thấy Hoàng thượng nguôi giận.
***
Đợi đến canh năm gà gáy, phương đông ló ra sắc trắng bạc, bấy giờ mới có người gọi Hỉ Liên vào.
Khom lưng vào điện, Hỉ Liên vành mắt thâm quầng, trực tiếp quỳ xuống đất, “Hoàng thượng bớt giận, nô tài đáng chết.”
Nguyên Kinh lúc này đang được mấy cung nhân hầu hạ, kim quan long bào đã chỉnh tề.
“Đứng lên đi.”
Hỉ Liên dập đầu hai cái thật vang, “Tạ Hoàng thượng.”
Tiếp đó đứng dậy, cung kính theo sau Nguyên Kinh, chậm rãi ra khỏi điện.
Người trên giường cựa mình, mở mắt ra.
Chắc là còn chưa ngủ say, Hà Yến tỉnh dậy thì không muốn ở lại nữa.
Cung nữ thái giám bên cạnh thấy hắn dậy, cũng không dám chậm trễ, cung kính tiến lên hầu hạ.
Chờ rửa mặt chải răng xong, Thuận Thuận cũng tới ngoài điện rồi.
Nhân lúc để người ta hầu hạ mặc quần áo, Hà Yến ngẩng lên nhìn tấu chương chất trên long án.
Đêm qua mặc dù Nguyên Kinh có kể vài chuyện trên triều đình, song đều là râu ria, chẳng có lấy mảy may tác dụng.
Cung nữ trước mặt thắt đai ngọc cho Hà Yến, khom lưng thưa, “Chủ tử, xong rồi ạ.”
Hà Yến giống như không nghe thấy, cầm tấu chương lên xem.
Cung nhân thấy hắn không nói năng gì, cũng không đứng đó chờ nữa, mà đi làm việc của mình.
Thuận Thuận chờ bên ngoài tầm một nén nhang.
Đang suy nghĩ Hà Yến lề mề gì bên trong, ngẩng lên lại thấy Hỉ Liên đến, vẻ mặt mệt mỏi, hình như thức suốt đêm.
Hỉ Liên thấy Thuận Thuận liền rảo vài bước tới, “Ta đang định tìm ngươi đây.”
Thuận Thuận cung kính gật đầu, “Không biết Hỉ công công tìm nô tài sớm như vậy là vì việc gì?”
Hỉ Liên lấy mấy tấm yêu bài trong tay áo, “Cất cho chủ tử nhà ngươi, để ngừa vạn nhất.”
Thuận Thuận gật đầu nhận yêu bài, “Nô tài biết rồi.”
Hỉ Liên hơi nghiêng đầu, nhìn vào trong điện, “Người vẫn chưa dậy à?”
Thuận Thuận lắc đầu, đang định phủ nhận, thì nghe phía sau âm thanh hờ hững. Quay đầu lại, chỉ thấy Hà Yến mặt mày lạnh lẽo.
“Thuận Thuận, hồi phủ.”
***
Phúc Thọ điện.
Đông Nam cấp báo, Ninh Nguyệt Quan khổ thủ thành trì, sắp sửa tên tận lương tuyệt.
Trên triều đình cãi vã không ngừng.
“Hoàng thượng, chỉ thủ không công, chờ hao hết lương thảo chính là lúc lưu tặc phá thành. Theo thần thấy, trước mắt chỉ có thể điều tướng bắc về nam, mà Bắc Cương Lâm tổng đốc thân kinh bách chiến, nhất định có thể đuổi giặc.”
“Tuyệt đối không thể thưa Hoàng thượng, điều tướng bắc về nam không khác gì uống rượu độc giải khát, man di thế như hổ lang, hai ngày trước còn công thành mà không được, nếu thực sự điều Tổng đốc Bắc Cương đi, hậu quả khó mà lường nổi!”
“Cổ hủ! Nếu thực sự khoanh tay ngồi nhìn, việc tổn thất Ninh Nguyệt Quan nhỏ, mất nửa giang sơn Đại Bình mới là lớn!”
“Triệu đại nhân nói thế sai rồi, kinh thành cách Bắc Cương không quá ngàn dặm, nếu thực mất biên thành, thì giữa Đại Bình với man di không còn chướng ngại, đến lúc đó man di xâm phạm khiến kinh thành thất thủ, thiên tử hổ thẹn, tội danh này Triệu đại nhân có gánh nổi không?”
Người nọ tức giận, môi run run, “Ngài…”
Nguyên Kinh phiền vô cùng, trên mặt đầy lệ khí, “Đám các ngươi, quốc nạn trước mặt không một kẻ có thể vì nước tuyển tài hoặc thanh binh xuất chiến, chỉ biết trốn tránh cãi nhau, thật là đáng chết!”
Lời này vừa nói ra, chúng thần tử mới còn cãi nhau om sòm lập tức im bặt như ve sầu mùa đông.
Nguyên Kinh mắt tựa hàn đàm, nhìn đại thần bào đỏ đai ngọc đứng dưới ghế cửu long sơn vàng, “Điền Sùng Quang.”
Điền Sùng Quang run sợ trong lòng, “Có vi thần.”
“Ngươi thấy thế nào?”
Điền Sùng Quang dừng một chút, “Thần cho rằng, Đô thống kinh thành Triệu Lập Triệu đại nhân có thể gánh trọng trách này.”
Câu này vừa nói ra, cả triều ồ lên.
Nguyên Kinh hồi lâu không nói gì.
Điền Sùng Quang cúi đầu, trán rịn mồ hôi.
Ban nãy lúc mọi người tranh luận, Điền Sùng Quang đã trù tính dưới đáy lòng rất lâu.
Đông Nam chiến sự nguy cấp, tin tức này với mình lại là nửa mừng nửa lo.
Mừng là, trước mắt ngoại trừ Triệu Lập, triều đình không còn ai khả dụng, nếu hắn ta thật sự đi rồi, đối với mình là trăm lợi mà không một hại; lo là kỳ thực Triệu Lập này cũng không phải sự lựa chọn thích hợp, Đại Bình tương lai rất đáng lo. Vả lại, Hoàng thượng đã sớm sinh lòng nghi ngờ mình, chưa chắc sẽ đồng ý.
Nguyên Kinh suy nghĩ lại là một chuyện khác.
Suy tư giây lát, liền quyết định, “Chuẩn-“
Điền Sùng Quang mừng thầm, đang định tạ ơn, thì lại nghe giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đầu, “Điền ái khanh hành động và suy nghĩ cẩn thận, là rường cột nước nhà, không bằng ngươi làm đốc quân, cùng về phương nam đi.”
Điền Sùng Quang sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt âm lệ của Nguyên Kinh, “Phái năm vạn kinh sư đi theo các ngươi.”
Điền Sùng Quang không giấu được sự kinh hãi.
Hoàng thượng dùng dao sắc chặt đay rối, có thể nói là tàn nhẫn tuyệt nhiên.
Mà khoan nói Hoàng thượng tin ai hay không, lần này ai cũng khỏi cần ở lại kinh thành, mấy vạn bắc kỵ mình phí hết tâm huyết xếp vào, xem ra cũng khó trốn lệnh điều động.
Kiếm củi ba năm đốt một giờ, thật sự nằm ngoài dự liệu.
Nhưng Điền Sùng Quang cũng không thể nói gì, dù sao chăng nữa thánh mệnh khó trái.
Chỉ đành quỳ xuống nói một câu, “… Thần tuân chỉ.”
***
Cuối xuân, phồn hoa tan hết.
Gió nhẹ thổi rơi cánh hoa đào trắng tinh như tuyết, rơi vào đồ rửa bút bằng sứ trắng Thanh Hoa trên bàn, thong thả xoay vòng.
Bút lông dê trên giá bút, là cây lúc trước Nguyên Kinh tặng Hà Yến.
Hà Yến gấp thư ngay ngắn, đưa cho Thuận Thuận.
“Đến Điền phủ chờ.”
Thuận Thuận đáp nhỏ một tiếng, cất thư đi, quay người ra ngoài.
Hà Yến chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài hoa rơi rực rỡ, xuân sắc đẹp tươi.
Khuôn mặt lại như trời đông giá rét, lạnh lẽo tựa băng.
Trong mấy bản tấu sáng nay giở trên long án, bản cuối cùng là mật tấu của Triệu Lập.