Thôn ngoài ngàn dặmEdit: Yunchan***Núi non được tắm qua cơn mưa mát lành, cỏ rêu mọc đầy trên con đường trơn trượt.
Hàn Ngâm lê theo tấm thân ướt nhẹp, trên đầu là con Thổ Linh trư nằm bẹp, trên vai vác cả đống trúc giản, tập tễnh bước xuống đường núi dốc trơn trượt.
Đừng hỏi tại sao cô lại ở đây, bởi chính cô cũng không hiểu tại sao, căn bản chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nhìn thấy miếng Tạo Hóa Kim Tiền đột nhiên hóa thành một con Thao Thiết mồm rộng, nuốt tọng toàn bộ vườn linh, bao gồm cả bầu trời, áng mây, mặt trời chói chang, và cả đồng cỏ xanh mướt ngút ngàn, nói chung nuốt chửng tất tần tật.
Nuốt xong nó lại biến về nguyên dạng, nằm yên trong lòng bàn tay cô, không cục cựa nữa, trông giống hệt vật chết. Trong khi đó cô lại đột nhiên phát hiện mình lại sa thân vào một gian thạch thất nhỏ hẹp chật chội, diện tích chưa đầy một trượng, thò tay là có thể chạm được đỉnh vách đá.
Trước sau thạch thất có hai cánh cửa, cửa sau là thông với thạch thất tĩnh lặng vắng tanh ban đầu, cửa trước đẩy ra thì chỉ thấy tối đen như mực, ngay cả Tụ Quang thuật cũng không thể soi sáng.
Cô không biết lúc đó mình nghĩ thế nào, có lẽ là không muốn đi ra bằng đường cũ, rồi va phải Tô Tinh Trầm lần nữa. Thế là cô đánh liều lần mò trong bóng tối, bước vào cánh cửa chưa biết dẫn tới đâu kia. Cô đi tới trước tầm nửa canh giờ, mãi đến khi bóng tối đặc quánh và im ắng tột độ suýt làm cho cô phát điên, lúc này cô mới nhìn thấy một tia sáng nhạt.
Cô co chân phóng về hướng tia sáng kia, kết quả thiếu chút nữa là rớt núi lần hai...
Ừ! Không sai, chính là vách núi, vì cửa ra của con đường tối này lại là một hang đá thiên nhiên nằm trên vách núi!
Chuyện này quá sức kỳ dị, rõ ràng con đường cô đi rất bằng phẳng, vậy mà cuối cùng lại từ dưới hồ sâu đi thẳng lên vách núi. Càng lạ lùng hơn là, vách núi này tuyệt đối không nằm trong núi Cửu Huyền, bốn phía không có chút dao động của kết giới nào, cũng không trông thấy bất cứ cảnh vật nào cô quen.
Cô gõ Tạo Hóa Kim Tiền, muốn hỏi nó cho rõ. Thế nhưng pháp bảo này lại chẳng màng đếm xỉa tới cô, chỉ nhả ra một lọ đan dược. Cô cầm lên nhìn thử, đây chẳng phải là Ích Cốc hoàn cô bị mất trước đây sao, hóa ra là bị nó nuốt trộm...
Nghĩ đến đây, Hàn Ngâm lại thở ra một hơi thật dài, nắm chặt trúc giản trên vai, rảo bước nhanh hơn. Cô phải kịp xuống núi trước khi trời tối, tìm xem quanh đây có dấu vết con người hay không, tiện thể nghe ngóng xem nơi đây là đâu.
Đi ước chừng gần nửa canh giờ, sau khi vòng qua một khúc quanh, cô nhìn thấy phía trước có một phụ nhân đang hái rau dại, bèn tức tốc chạy tới, cười khanh khách hỏi: "Vị đại thẩm này, ta bị lạc trong núi, muốn hỏi thăm một chút, ở đây là đâu thế?"
"Chỗ này là thôn Phượng Tuyền..." Phụ nhân kia đương nói giữa chừng, ngẩng đầu nhìn thấy cô, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bộ dạng cuống cuồng như nhìn thấy quỷ, đứng vụt lên bỏ chạy, còn bỏ luôn cái rổ.
Hàn Ngâm sững ra một giây, sau đó sực tỉnh ngộ, cười khổ sờ sờ mái tóc lòa xòa trên vai mình.
Suýt nữa quên mất, khăn vải cô dùng để trùm đầu, trong lúc bỏ chạy chẳng biết đã rơi mất đằng nào. Lúc này đầu tóc rối bù như cỏ xanh, đỉnh đầu còn nằm mọp một con heo đen cánh dài, cả người nhớp bùn, nom nhếch nhác kinh khủng. Bộ dạng này vào mắt người bình thường, tất nhiên giống hệt quỷ.
Cô đành phải xé nửa miếng vải trên áo để quấn tóc lại, rồi nhét Thổ Linh trư vào cái rổ mà phụ nhân bỏ lại, xách lên đi tiếp. Chạy tới dưới chân núi, tìm người hỏi thăm, cô mới biết nơi này là thôn Phượng Tuyền ở vùng Lễ Nguyên, cách núi Cửu Huyền vùng Lạc Nguyên chừng ngàn dặm.
Miệng Hàn Ngâm co quắp: "Lễ... Lễ Nguyên..."
Cô nhớ kỹ mình đi hết con đường tối chỉ tốn nửa canh giờ, làm sao có thể vượt qua ngàn dặm!
Ông lão bị cô hỏi đường thấy nét mặt khϊếp sợ của cô thì lo lắng hỏi: "Vị tiểu ca này, cậu không có việc gì chứ?"
Ông lão tuổi cao hoa mắt, chỉ nhìn thấy người trước mặt này mình mẩy bẩn thỉu, chứ không ngờ đây là một cô gái.
"A! Không, không có việc gì." Hàn Ngâm bình tâm lại: "Xin hỏi đại gia, quanh đây có nhà trống nào cho thuê không?"
Ông lão hơi híp mắt lại, chỉ chần chừ chốc lát rồi đáp: "Không có, nhưng mà đầu thôn có một nhà khách điếm nhỏ, cậu có thể tới đó."
Ở lại khách điếm không tiện tu luyện, hơn nữa nhìn vẻ mặt ông lão này hình như đang giấu giếm chuyện gì. Cô gặng hỏi thêm vài lần, cuối cùng hỏi ra hơn hai mươi năm trước, trong thôn này có một vị địa chủ, sau khi phát tài bèn mua mảnh đất tốt nhất trong thôn, định xây đại trạch. Thế nhưng trong lúc tranh giành đất đã xảy ra chút sự cố, làm hai người chết, do đó sau khi xây lên, tòa trạch này lúc nào cũng không yên ổn, quấy phá đến nỗi cả nhà địa chủ phải sợ mất mật, dọn tới trấn trên, còn tòa trạch cũng bị bỏ hoang từ đó.
Hàn Ngâm nghe mà tim đập thình thịch: "Tòa trạch này có cho thuê không, cháu muốn ở."
Ánh mắt ông lão nhìn cô ra chiều kỳ quái: "Chỗ đó vào ban ngày cũng nồng nặc âm khí, người trong thôn có đi ngang qua cũng phải đánh đường vòng, một mình cậu ở đó không sợ sao?"
"Không sợ không sợ, cháu gan lớn từ nhỏ mà."
Nói toạc ra đây không phải là quỷ trạch sao, dựa theo kinh nghiệm phiêu bạt lâu năm của cô, thì phần lớn quỷ ốc trên đời này đều là đồn nhảm. Huống hồ dù có quỷ thật, thì cô với con quỷ kia không thù không oán, chắc gì sẽ quấy rầy cô. Còn nữa, chân cô dài mà, nếu thấy sợ thì cứ việc quay đầu bỏ chạy.
Ông lão khuyên cô dăm câu, thấy cô đã quyết ý, bèn chỉ cô đi tìm chưởng quỹ quản lý trạch viện.
Tiền thuê rất rẻ, cô nộp bừa một xâu tiền cũng đủ ở ba tháng. Sau đó tiện đường chạy tới tiệm tạp hóa ở thôn trên, mua ít đồ lặt vặt, rồi vào ở.
Còn chưa nói, trong tòa trạch này trồng rất nhiều cây, lại thêm nhiều năm không ai chăm sóc, khiến cỏ hoang mọc um tùm, trông vào có vẻ rờn rợn. Tuy nhiên Hàn Ngâm lại thấy rất hài lòng, chỗ ở rùng rợn thế này, người trong thôn cùng lắm là bàn tán sau lưng cô dăm ba câu, chứ không dám tìm tới cửa buôn chuyện hay hỏi thăm lai lịch của cô. Bớt được nhiều phiền phức, còn có thể thanh tĩnh mà an tâm tu luyện.
Về phần núi Cửu Huyền, đường xá xa xôi, cô còn chưa biết Ngự kiếm, không thể nào về ngay được, cho nên tạm thời không có ý định trở về. Thứ nhất, cô chỉ cần có một chỗ để an tâm tu luyện là được, không nhất thiết phải ở Cửu Huyền. Thứ hai, tu vi hiện tại của cô thực sự quá kém, ra ngoài một mình lỡ gặp phải nguy hiểm thì làm sao tự bảo vệ mình? Chưa kể tên Tô Tinh Trầm liều mạng kia gây sức ép cho cô quá lớn, khiến trong tiềm thức của cô chỉ muốn bỏ trốn, thế nên để hắn không tìm được mình thì ở đây mới tương đối an toàn.
Đêm đó, Hàn Ngâm dọn dẹp sơ qua một gian phòng để ngủ, trong tòa trạch không xảy ra hiện tượng dị thường nào, và đương nhiên không thể thiếu những âm thanh đại loại như gió thổi lá cây, hay tiếng gỗ kêu kẽo kẹt thường có trong những ngôi nhà cũ, thậm chí còn có tiếng chuột gặm nhấm. Những chuyện không đáng này cô đều cho qua tất.
Sớm hôm sau, cô tìm người trong thôn để hỏi thăm đường xá, sau đó chạy tới thành trấn lân cận để đổi một trăm lượng ngân phiếu thành ít bạc vụn và ngân phiếu giá trị nhỏ, mua thêm hai bộ y phục kiểu nam, và cả một chiếc mũ nhỏ để che tóc. Tiếp đó đi một chuyến tới cửa hàng sách, tìm cuốn từ điển vỡ lòng, cuối cùng bê ra cả một chồng sách to và giấy, định bụng trở về học từ từ.
Chẳng còn cách nào, ai bảo chữ cô học được toàn là dạng ăn tươi nuốt sống, về mặt nghĩa cô hoàn toàn mù tịt, đối với các loại lịch sử và điển cố cũng dốt đặc cán mai, gặp phải loại sách dùng từ sâu sắc chút thì cô hoàn toàn mù tịt.
Như đã nói, sách, giấy và bút mực đều rất đắt, đổi lại trước đây, cô tuyệt đối sẽ không xài tiền cơm mấy tháng để đi mua thứ bị cô gọi là "Vô bổ" này. Nhưng hôm nay cô tạm thời không lo ăn mặc, trong tay có ít tiền nhàn rỗi, mà cô lại không tài nào kiềm nén được khát vọng tìm tòi về thế giới trong sách. Hơn nữa cô cũng lờ mờ phát hiện ra, lúc Phương Dữ giảng giải Cửu Huyền tâm pháp, thường nhắc tới những chữ như thiên đạo, tâm cảnh, tỉnh ngộ. Có thể thấy giai đoạn đầu của tu tiên có thể nhờ vào chăm chỉ khổ luyện. Nhưng đến giai đoạn sau, còn phải tìm hiểu một số huyền cơ trong trời đất, để tâm cảnh của mình hòa hợp với cấp tu vi mới được. Nếu bây giờ không đọc nhiều sách vào, cô sợ tới lúc đó mình lại kẹt cứng ở cấp tu vi đó, không tiến thêm được bước nào nữa.
Đương nhiên hiện tại cô vội vàng đọc sách còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là đọc hiểu những quyển trúc giản mà cô mang từ trong thạch thất ra. Từ mấy lời mơ hồ của Tạo Hóa Kim Tiền và từ hiểu biết sơ sài đối với Cửu Huyền, cô cũng suy ra được Nguyên Nhất chân nhân xây nên thạch thất đó hẳn là tiền bối tu tiên của Cửu Huyền. Nếu đoán không lầm, thì Tạo Hóa Kim Tiền này cũng là pháp bảo tùy thân của y. Trúc giản do một nhân vật tầm cỡ đó để lại, bên trên chắc chắn phải có một ít bí quyết tu tiên tâm đắc. Đọc nhiều rồi, biết đâu lại có ích cho việc nâng cấp tu vi của cô thì sao.
~ Hết chương 31 ~