Khi cả người lâm vào trong chiếc chăn mềm mại, Chân Úc khẩn trương toàn thân cứng đờ.
Thẩm Thanh Hiên cúi thân đè ép lên, anh vốn muốn hôn môi, nhưng khi nhìn đến biểu tình căng chặt trên mặt Chân Úc cuối cùng chỉ mềm nhẹ hôn xuống cái trán trơn bóng.
Chân Úc không thích anh đυ.ng vào, anh có thể cảm nhận được.
Cho dù hai người đã làm vợ chồng một năm , thân thể của cô vẫn còn kháng cự anh.
Loại kháng cự này diễn ra trong im lặng, giống như sự mâu thuẫn trong tiềm thức, là loại phản kháng trí mạng nhất.
Làn da của Chân Úc trắng nõn, nằm trong chăn màu đen, dưới ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, oánh oánh tỏa sáng giống như một viên minh châu cực kỳ xinh đẹp.
Bởi vì nhiều năm khiêu vũ, dáng người cân xứng thon dài, vòng eo mềm mại. Cúp ngực chữ C, đĩnh kiều no đủ, hình dạng vô cùng xinh đẹp.
Lúc này cô đang nhíu chặt mày cắn môi, bộ dáng ngoan ngoãn, tựa hồ rất quen thuộc sự chịu đựng nhẫn nhục như vậy.
Thẩm Thanh Hiên bên ngoài mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, nhìn Chân Úc như vậy không khỏi nản lòng, đã không còn những tâm tư uốn lượn gì đó.
Đêm nay là kỷ niệm ngày kết hôn của bọn họ, anh tặng vòng cổ cô thích, vốn cho rằng cô sẽ nhiệt tình hơn một ít, không nghĩ tới cô vẫn lãnh đạm xa cách trước sau như một, chờ đợi chỉ là một cuộc ân ái như thường lệ.
Có lẽ với cô mà nói, anh chính là ác mộng của cô.
Có lẽ ở trong lòng cô chưa bao giờ xem anh là chồng.
Tay Thẩm Thanh Hiên phủ lên bộ ngực mềm mại của Chân Úc, anh cảm nhận được người dưới thân run rẩy.
Một thân thể đẹp như tác phẩm nghệ thuật, anh âu yếm lại trở thành khinh nhờn.
Sắc mặt Thẩm Thanh Hiên lạnh lẽo vài phần, rút tay về.
Là bắt đầu từ khi nào, làʍ t̠ìиɦ trở thành một cuộc tra tấn người?
Hình như là sau đêm tân hôn.
Đó là lần đầu tiên của hai người, anh có chút nóng nảy, uống xong rượu trợ hứng liền mất khống chế, hung hăng mà muốn cô.
Anh còn nhớ rõ bộ dáng kinh hoảng của cô, khóc đỏ mắt, giống như nai con tuyệt vọng lại bất lực ở dưới thân anh run bần bật.
Từ đó về sau, ngoài miệng cô không nói gì, nhưng đời sống vợ chồng lại trở nên vô vị nhạt nhẽo, thậm chí có chút mất hứng.
Vợ chồng người khác làʍ t̠ìиɦ có thể tăng thêm cảm tình, anh và Chân Úc làʍ t̠ìиɦ…
Một người ẩn nhẫn khắc chế du͙© vọиɠ, một người yên lặng thống khổ thừa nhận, đồng sàng dị mộng. (
nằm chung giường nhưng lại mơ khác nhau)
Con đường đến trái tim phụ nữ là qua con đường hẹp dưới rốn, anh cho rằng chỉ cần không ngừng làʍ t̠ìиɦ, không ngừng làm cô lây nhiễm hơi thở của anh, thì có thể để lại một chút gì đó trong lòng cô.
Nhưng đáng tiếc trái tim cô quá sắt đá, anh trước sau vẫn không thể mở được cánh cửa trái tim đóng chặt của cô.
Cô một lòng muốn rời đi.
Khi Thẩm Thanh Hiên đem dươиɠ ѵậŧ cương cứng nhắm ngay huyệt khẩu, trong lòng lại có loại cảm giác may mắn.
Vì anh đã buộc ga-rô, chỉ cần anh không muốn, đời này Chân Úc cũng không thể mang thai con của anh.
Dựa theo hiệp nghị lúc trước của hai người, không sinh được con, cô sẽ không thể rời khỏi chiếc l*иg hôn nhân do anh dệt cho cô.
Qυყ đầυ thô to mới vừa xâm nhập, Chân Úc đã nhíu mày quay mặt đi, đôi tay gắt gao túm chặt chăn dưới thân.
Đường đi khô khốc vội vàng thắt chặt muốn đem dị vật tiến vào trong đó đè ép ra ngoài.
Không giống như đang làʍ t̠ìиɦ, mà giống như đang cưỡиɠ ɠiαи.
Thẩm Thanh Hiên mím môi, sắc mặt u ám, giống như một tòa băng sơn.
“Chờ… Chờ một chút…”
Hôm nay sau khi có kết quả báo cáo sinh sản, trong lòng Chân Úc vẫn luôn rất loạn.
Cô cắn môi nhẹ nhàng nói: “Em có thể uống một ly rượu trước không?”
Sợ Thẩm Thanh Hiên nghĩ nhiều, liền tìm lý do thích hợp.
“Đêm nay là kỷ niệm ngày kết hôn của chúng ta, em muốn uống một ly.”
Cuối cùng ngữ khí mềm mại khẩn cầu.
“Có thể chứ?”
Tửu lượng của Chân Úc không cao, bình thường gần như không dính rượu, giờ phút này lại đưa ra yêu cầu này, có thể thấy được cô có bao nhiêu muốn trốn tránh.
“Có thể.”
Thẩm Thanh Hiên rũ đôi mắt xuống, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt.
Anh lui ra phía sau, dươиɠ ѵậŧ rời khỏi đường đi khô khốc.
Có được tự do, Chân Úc với lấy váy ngủ của mình vội vàng mặc lên đi rót rượu.
Thẩm Thanh Hiên nhìn bóng dáng hoảng loạn chật vật của cô liền rơi vào trầm tư, quanh thân tản ra một cổ lạnh thấu xương người sống chớ tới gần.
Một năm có phải đã là sự nhẫn nại cực hạn của cô?
Muốn chạy trốn, nhưng anh càng không muốn cô được như ý!
———————————————————
Bạch Vân: Thẩm tiên sinh, xin hỏi điều tàn nhẫn nhất mà anh làm với bản thân là gì ?
Thẩm Thanh Hiên: Buộc ga-rô trước khi kết hôn.
Bạch Vân: Thật là tàn nhẫn, tuổi còn trẻ không nên làm như vậy.
Thẩm Thanh Hiên: Còn không phải là do bà xã ép, để giữ lại bà xã tôn nghiêm đàn ông có tính là gì.
Bạch Vân: Nghe nói đời sống tìиɧ ɖu͙© của hai người không hài hòa?
Thẩm Thanh Hiên: Muốn sống liền câm miệng. ( Tức giận! )