Chương 2: Lũ lụt cũng chết, hạn hán cũng chết.

Mùa mưa dầm, độ ẩm không khí cao, sắc trời u ám, mưa nhỏ tí tách tí tách không ngừng, giống như tâm tình áp lực lúc này của Chân Úc.

Về đến nhà, Chân Úc đem những gói thuốc bổ mang từ nhà cũ về nhét vào tủ lạnh, im lặng không nói lời nào đi vào phòng tắm.

Hai người cùng ngủ chung một phòng, nhưng mỗi người có một phòng vệ sinh riêng.

Chân Úc không thích nắp bồn cầu bị nhấc lên, thấy những vết bẩn khả nghi càng không thể chịu được.

Tại sao đàn ông không thể ngồi xuống đi tiểu chứ?

Thẩm Thanh Hiên biết tật xấu này của cô, cho nên khi trang trí nhà tân hôn, đã làm một phòng ngủ có hai phòng vệ sinh riêng biệt.

Cũng may phòng ngủ đủ lớn, chịu được lăn lộn như vậy.

Khi Chân Úc tắm rửa xong sấy khô tóc từ phòng tắm đi ra, thì thấy Thẩm Thanh Hiên đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.

“Vấn đề trước đó em còn chưa trả lời.”

Thẩm Thanh Hiên mở miệng hỏi, anh lắc lắc ly rượu trong tay.

Rượu whisky lắc lư trong ly rượu trong suốt, khúc xạ sóng tuyệt đẹp.

Chân Úc biết anh đang hỏi chuyện gì, lúc trước ở trong phòng bếp nhà cũ, anh nói “Nếu một tuần ba lần không đủ, em cảm thấy một ngày một lần thì thế nào?”

“A… Cũng không cần thường xuyên như vậy.”

Tốt quá hoá lốp ( hăng quá hoá dở ).

Chân Úc khổ mà không nói nên lời, nói giống như cô rất cơ khát vậy.

Trên thực tế, cô cũng không muốn thường xuyên làʍ t̠ìиɦ như vậy, một tuần ba lần cũng là quá nhiều rồi.

Nếu không phải vì muốn sinh con, kỳ thật cô cũng không muốn cho Thẩm Thanh Hiên chạm vào cô.

Thẩm Thanh Hiên lớn lên giỏi giang không dễ chọc vào, vật phía dưới kia của anh cũng vậy, vừa thô vừa dài còn vô cùng cứng, cũng không thể chọc vào.

Mỗi lần làm, ít nhất cũng phải nửa giờ.

Nhưng thứ này không phải càng lớn càng dài thì càng tốt sao.

Không thể hiểu được tại sao lại vậy, làʍ t̠ìиɦ nhiều lần như vậy, cô rất khó đạt đến kɧoáı ©ảʍ.

Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều giống như đang chịu hình phạt, căn dươиɠ ѵậŧ thô dài kia chính là một công cụ tra tấn có thể gϊếŧ người.

Tổng kết lại chính là đời sống tìиɧ ɖu͙© không hài hòa, cô không thể hưởng thụ nổi.

Chân Úc chỉ có một người đàn ông là Thẩm Thanh Hiên, cũng không biết được rốt cuộc nơi nào có vấn đề.

Cô lén dò hỏi người bạn thân Lý Tân Nguyệt của cô, nhưng Lý Tân Nguyệt chỉ trợn trắng mắt, còn nói cô đang khoe khoang.

Lũ lụt cũng chết, hạn hán cũng chết.

Niềm vui và nỗi buồn của con người cũng không giống nhau.

“Anh bận công việc, khi đi công tác quả thật không thể mỗi ngày một lần được, như vậy cũng tốt, chỉ cần anh ở Thượng Hải thì sẽ đúng hạn hiến lương cho em.”

Anh nói chuyện nghiêm túc, Chân Úc và anh nhìn nhau, khí thế của đối phương quá mạnh, bị anh nhìn chăm chú, không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ.

“Ừm.”

Cô khẽ ừ một tiếng, trừ cái này ra, không biết nên làm gì đáp lại.

“Sao em lại nóng lòng muốn có con như vậy, theo anh biết hiện tại em đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp mà.”

Vì sao muốn có con?

Điều này không phải biết rõ còn cố hỏi sao, đương nhiên là sớm sinh xong sớm ly hôn a.

Bọn họ lại không có tình cảm, vốn dĩ chính là một cuộc giao dịch.

Mối quan hệ kỳ lạ như vậy thật quá xấu hổ.

Dù sao mỗi lần khi tiếp xúc thân mật, cô luôn cảm thấy xấu hổ, có đôi khi cảm thấy bản thân là công cụ sinh sản, rất xấu hổ.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, cái này cho em.”

Anh đưa cho Chân Úc một chiếc hộp màu vàng, Chân Úc mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ.

Nói chính xác hơn thì chính là một món đồ trang sức cao cấp có giá trị xa xỉ.

Rắn ngậm đá quý, là phong cách điển hình của Bulgari.

Một chiếc vòng cổ hình con rắn đầy quyến rũ, nạm đầy kim cương cùng ngọc lục bảo, miệng rắn ngậm một viên ngọc lục bảo Columbia ước chừng mấy chục cara, cực kỳ mỹ lệ gợi cảm.

Chân Úc ngây ngẩn cả người, có chút khó tin.

Cô rất thích chiếc vòng cổ này, thậm chí còn phát trên vòng bạn bè WeChat ảnh chụp của nó để cảm khái vẻ đẹp của nó.

Hiện giờ, nó thế nhưng xuất hiện trên tay mình.

Là trùng hợp, hay là Thẩm Thanh Hiên đặc biệt mua nó sau khi xem vòng bạn bè của cô.

Nếu cô nhớ không lầm, giá của chiếc vòng cổ này là tám con số.

Nên không phải là hàng giả chứ?

Nghĩ lại, sao Thẩm Thanh Hiên có thể mua hàng giả, cô biết anh có tiền, nhưng không nghĩ tới anh sẽ tiêu nhiều tiền như vậy trên người mình.

“Hôm nay là kỉ niệm 1 năm ngày kết hôn của chúng ta, hy vọng em sẽ thích.”

“Cái này quá quý trọng, em không thể nhận.”

“Buổi tối ngày mai có một bữa tiệc cần em đi cùng anh, lễ phục chuẩn bị cho em sẽ rất hợp với chiếc vòng cổ này.”

Thẩm Thanh Hiên đã quyết định, thì không ai có thể thay đổi.

Cường thế, bá đạo, không thể cự tuyệt.

Chân Úc đành phải nhẹ giọng nói câu cảm ơn.

Thẩm Thanh Hiên uống một hơi cạn sạch ly rượu Whisky, đặt chiếc ly rỗng xuống, kéo Chân Úc vào trong lòng.

Anh vòng tay qua eo mềm mại của cô, nâng cằm cô lên ở môi cô in xuống một nụ hôn.

Sau đó duỗi tay cởi bỏ váy ngủ tơ tằm trên người cô.

Chân Úc ngơ ngác tùy ý anh thao túng.