Chương 3: Núi Lưu Vân

Dòng suối lấp lánh dưới ánh mặt trời, tỏa ra một hơi ấm dịu dàng.

Dù Cảnh Nhiễm đã đặt chân lên bờ, dòng suối vẫn tiếp tục lặng lẽ trôi, không có chút biến động nào.

"Nơi này an toàn thật." Cảnh Nhiễm thở dài, không rõ là vui mừng hay thất vọng.

Ngọn núi đá màu nâu sừng sững, dốc đứng gần như vuông góc với mặt đất. Đến gần, một cảm giác áp lực vô hình xuất hiện, như thể ngọn núi có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.

"Từ xa không thấy gì, nhưng đến gần mới thấy đáng sợ thật." Cảnh Nhiễm ngước nhìn đỉnh núi đá khổng lồ, như thể nó đang chọc thẳng vào bầu trời.

Trong khi trò chuyện, Hàn Mặc Xuyên phát hiện một bên vách đá có những vết lõm sâu, phân bố đều đặn hướng lên trên, giống như những bậc thang tự nhiên, "Nhìn chỗ này đi."

"Chúng ta thử leo lên xem sao." Hàn Mặc Xuyên ngẩng đầu nhìn theo vết lõm nhưng không thấy gì. Sau một lúc suy nghĩ, hắn nói: "Cậu lên trước, tôi sẽ theo sau."

"Được thôi." Cảnh Nhiễm hào hứng.

Cảnh Nhiễm vỗ tay, rồi bắt đầu leo lên theo khe đá.

Khe đá gồ ghề khiến tay Cảnh Nhiễm bị trầy xước đỏ ửng, nhưng anh vẫn tiếp tục leo lên. Hàn Mặc Xuyên theo sát phía sau, trông có vẻ thong dong.

Hai người di chuyển nhẹ nhàng như chim yến trên mặt đất bằng. Cảnh Nhiễm cười đùa: "Đội trưởng Hàn, anh thấy chúng ta có giống hai con thạch sùng không?"

"..."

"Nếu trên này không có gì, ra ngoài tôi nhất định sẽ đánh cho chủ nhân tiềm thức một trận." Cảnh Nhiễm nói rồi lại tăng tốc, leo nhanh hơn về phía trước.

Hàn Mặc Xuyên nhanh nhẹn, dễ dàng đuổi kịp, bình tĩnh đáp: "Vậy thì cậu sẽ bị khiếu nại, rồi đình chỉ công tác, và còn phải viết bản kiểm điểm."

"Chán ngắt." Cảnh Nhiễm lầm bầm. Nhưng ngay khi vừa dứt lời, anh cảm thấy tay mình bị hụt khi lần mò vào khe đá phía trên, giọng trở nên nghiêm túc: "Trên này có thứ gì đó."

"Cẩn thận." Hàn Mặc Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Cảnh Nhiễm đang chậm rãi di chuyển lên trên.

"Trên này có một hang đá." Cảnh Nhiễm hạ giọng, nói nhanh.

Anh duỗi thẳng chân để bám vào khe đá, nghiêng người, hai tay nắm lấy tảng đá nhô ra phía trên. Trước mắt anh là một khoảng trống giữa hai vách đá phẳng lì, vừa đủ cho một người đứng thẳng đi qua.

"Vào xem thử đi nhưng cẩn thận chút." Hàn Mặc Xuyên dặn dò, vẫn chưa nhìn thấy rõ tình hình phía trên. "Tôi sẽ hỗ trợ từ phía sau, cứ từ từ thôi.”

Cảnh Nhiễm cũng biết phân biệt tình huống. Anh hít một hơi thật sâu, toàn thân căng cứng, rồi dùng sức hai đùi lộn người từ dưới lên vào hang đá. Vừa rời khỏi vị trí, Hàn Mặc Xuyên cũng nhẹ nhàng theo sau, lộn lên không chút khó khăn.

Bên trong hang đá không hề ẩm ướt, gió nhẹ khô ráo lùa qua. Con đường nhỏ dẫn sâu vào lòng đá, hun hút trong bóng tối. Chẳng đợi Hàn Mặc Xuyên lên tiếng, Cảnh Nhiễm đã tiến lên trước, rón rén từng bước vào trong.

Con đường rất ngắn, chẳng mấy chốc họ đã đến cuối. Cảnh Nhiễm sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Bên trong tảng đá vốn tối tăm, nhưng trên đỉnh lại có một bóng đèn trắng sáng rực, chiếu rõ mọi thứ trong căn phòng.

Phòng không có người, mọi vật đều được sắp xếp ngăn nắp. Góc bên trái là một thùng gỗ bốc mùi tanh hôi, bên phải có một chiếc giường đơn bằng gỗ. Trên tường cạnh giường đơn có một bức tranh sơn dầu treo lặng lẽ, ngoài ra không còn gì khác.

Cảnh Nhiễm khẽ nói: "Đây chẳng phải là bức tranh treo trong nhà dân làng sao?"

Bức tranh vẽ một người phụ nữ ôm bó hoa, mỉm cười dịu dàng dưới ánh nắng chan hòa. Cảnh Nhiễm nhìn thấy một cảm giác kỳ lạ khó tả: "Chẳng lẽ bức tranh này được bán sỉ trong làng?"

"Nhanh lục soát đi, nhân lúc không có ai."

Hàn Mặc Xuyên nhìn bức tranh, hơi nhíu mày. Hắn đã từng tìm thấy những bức tranh sơn dầu tương tự trong nhà dân làng, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

"Ở đây có một cuốn sổ." Cảnh Nhiễm mắt tinh, liếc thấy một cuốn sổ nhỏ dưới gối trên giường đơn.

Cuốn sổ đã cũ, gáy chỉ đóng chặt, giấy bên trong ố vàng. Cảnh Nhiễm cẩn thận lật xem, rồi sau hai, ba trang, anh nhíu mày, nói: "Đây chẳng phải là sổ ghi tên dân làng sao?”

Mỗi trang số đều ghi hai cái tên, bên cạnh còn có một tấm ảnh đen trắng cỡ ảnh thẻ, dưới mỗi bức ảnh là ngày tháng được ghi chú rõ ràng.

"Ngày tháng mỗi người đều khác nhau, không lẽ là ngày giỗ của họ?" Cảnh Nhiễm lẩm bẩm: "Ảnh cũng lạ thật, ai trông cũng mệt mỏi, rã rời."

Lật đến mấy trang cuối, Cảnh Nhiễm kêu lên: "Đội trưởng Hàn, anh đến xem, hai người này chính là những người lén nhìn trong ngôi nhà gỗ."

Trong ảnh, đôi mắt sưng húp vô hồn nhìn chằm chằm vào ống kính, da thịt trên gương mặt nhăn nheo, cả người trông không còn chút sức sống.

Hàn Mặc Xuyên nhìn qua rồi xác nhận: "Đúng là họ."

"Xem ra đây là sổ ghi tên dân làng."

Cảnh Nhiễm có chút thất vọng, đặt cuốn số về chỗ cũ.

Hàn Mặc Xuyên im lặng một lúc rồi hỏi: "Cậu nghĩ dân làng còn sống không?"

Cảnh Nhiễm thờ ơ đáp: "Có gì khác biệt đâu? Sống thì đây là số tên dân làng, chết thì đây là số tên người chết trong làng."

Nghe vậy, khóe miệng Hàn Mặc Xuyên khẽ nhếch lên: "Nghĩ như vậy cũng tốt."

"Vẫn chưa thấy gì bất thường trong bức tranh."

Hàn Mặc Xuyên lật đi lật lại bức tranh sơn dầu, "Tôi cảm thấy bức tranh này không đơn giản, có lẽ chúng ta chưa kích hoạt được điều kiện nào đó nên chưa nhìn ra manh mối."

"Sẽ tìm ra thôi, để tôi xem cái thùng gỗ."

Cảnh Nhiễm không nản lòng, đứng dậy đi về phía thùng gỗ bên trái.

Bên ngoài thùng gỗ có nhiều vết va đập, chứng tỏ đã được sử dụng từ lâu. Mùi tanh hôi bốc lên, đáy thùng còn có vết sẫm màu.

Cảnh Nhiễm đưa tay sờ thử, cảm giác trơn nhớt khiến anh thấy hơi ghê tởm. Anh quệt một ít lên tay rồi đưa lên ngửi.

"Là máu. Trưởng thôn nói chúng ta lấy máu, chắc là đổ vào cái thùng này." Cảnh Nhiễm nhớ lại hình ảnh trưởng thôn gầy gò đổ từng bát máu vào thùng, không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Hàn Mặc Xuyên và Cảnh Nhiễm nhìn nhau: "Chiều nay xem trưởng thôn nói gì."

Hai người tiếp tục tìm kiếm một lúc, nhưng không phát hiện thêm điều gì mới.

Cảnh Nhiễm ngẩng lên xem giờ, nói: "Chúng ta về trước đi, sắp đến trưa rồi."

Hàn Mặc Xuyên không phản đối, hai người chuẩn bị quay về làng. Sau khi leo xuống núi đá, họ đi theo đường cũ trở về, không gặp trở ngại gì trên đường.

Cảnh Nhiễm nhận xét: "Lúc về làng không có ai nhìn theo nữa, dân làng này cũng thật kỳ lạ."

Hàn Mặc Xuyên đáp: "Có lẽ họ chỉ để ý đến những người ra ngoài.”

Chẳng mấy chốc, họ đã trở lại nơi chia tay buổi sáng. Các Thợ Lặn đều đã tập trung ở cổng làng, chỉ còn bác sĩ khu Đông vẫn biệt vô âm tín.

Nữ Thợ Lặn duy nhất là Lư Điểm Thanh, lúc này đang ngồi cùng Hứa Như Quỳnh trên một tảng đá lớn. Sau khi chào tạm biệt Hứa Như Quỳnh, cô để lại cô ấy ngồi một mình trên tảng đá, rồi bước nhanh về phía mọi người.

Năm người đã có mặt đủ. Nhân lúc người khu Đông chưa quay lại, các Thợ Lặn tranh thủ trao đổi thông tin.

Cảnh Nhiễm kể sơ qua về hang đá trên tảng đá khổng lồ phía Tây, rồi hỏi những người khác có nhìn thấy dân làng trong làng không.

"Thấy đầy ra đấy, ai nấy đều ngồi đờ đẫn trong nhà, chẳng khác gì người chết, không nói không rằng." Lôi Lỗi bực bội nói.

"Cái làng này rất quái dị, nhà nào tôi lục soát cũng bày biện giống hệt nhau, có hai người ngồi bất động như tượng."

Chàng thanh niên gầy gò là Uông Thiên Hải, nói thêm: "Nhà cửa cứ như được copy-paste vậy, chỉ có vài món đồ lặp đi lặp lại. Tranh sơn dầu, nến, chén gỗ, chẳng có gì đặc biệt."

"Hay là chiều nay chúng ta lấy sổ hộ tịch ra, đối chiếu với dân làng xem sao." Lôi Lỗi đề nghị.

Cảnh Nhiễm lắc đầu: "Tôi sợ chủ nhân hang đá phát hiện chúng ta đã động vào đồ đạc, nên không mang theo cuốn sổ. Tôi đại khái vẫn nhớ những người trong sổ hộ tịch, chiều tôi sẽ lần lượt đối chiếu, không cần mang sổ theo đâu."

Lôi Lỗi thấy cách này cũng ổn, nếu bị phát hiện mất đồ có thể sẽ kích hoạt nguy hiểm mới: "Được, vậy làm thế đi. Tôi với Thiên Hải chẳng tìm được gì cả. Điểm Điểm, cậu có tìm thấy gì không?”

Lư Điểm Thanh với vẻ mặt nghiêm trọng, lấy từ trong túi ra một mảnh giấy nhỏ: "Hứa Như Quỳnh đã dẫn tôi tìm thấy mảnh giấy ghi nhiệm vụ."

Cô đưa mảnh giấy ra, mọi người lần lượt truyền tay nhau xem.

Chất liệu của mảnh giấy rất đặc biệt, nhìn thì có vẻ trơn láng, nhưng khi chạm vào lại thô ráp như giấy vẽ.

Trên mảnh giấy hình chữ nhật nhỏ này, viết nguệch ngoạc bốn chữ: "Trừng phạt Trưởng thôn."

"Trừng phạt Trưởng thôn..." Cảnh Nhiễm nhận lấy mảnh giấy, lẩm bẩm rồi suy nghĩ trong đầu.

Theo nghĩa đen thì rất đơn giản, nhiệm vụ là phải khiến Trưởng thôn bị trừng phạt.

Nhưng trừng phạt Trưởng thôn nghĩa là gì? Không cung cấp máu tươi cho ông ta? Hay là phải trực tiếp gϊếŧ chết ông ta?

Nếu không cung cấp máu tươi, Trưởng thôn có thể sẽ dùng bạo lực với họ, hoặc kích hoạt những nguy hiểm khác.

Nếu phải gϊếŧ Trưởng thôn thì còn khó khăn hơn. Hiện tại họ tay không tấc sắt, thân thủ của Trưởng thôn vẫn là một ẩn số, chưa kể trong làng còn có những dân làng kỳ lạ, khó đảm bảo không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ sâu hơn nữa, tại sao phải trừng phạt Trưởng thôn? Ông ta đã làm gì?

Trong lúc Cảnh Nhiễm đang suy nghĩ, Lôi Lỗi chú ý thấy sắc mặt của Uông Thiên Hải không ổn, lo lắng hỏi: "Thiên Hải, ông ổn không? Sao mặt mày tái mét thế?"

Uông Thiên Hải gượng cười: "Không, không sao."

"Người khu Đông đã trở lại." Hàn Mặc Xuyên, người vẫn im lặng nãy giờ, nhìn thấy nhóm NPC khu Đông đã về thì nhắc nhở.

Lư Điểm Thanh tranh thủ lúc người khu Đông chưa đến gần, nhanh chóng nói: "Tôi còn tìm thấy một số thứ khác, có lẽ là đạo cụ, có thể đưa cho để NPC biết."

Bốn chàng trai khu Đông uể oải cúi đầu, lảo đảo đi về phía mọi người. Một trong số họ lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng, từ xa không nghe rõ, nhưng nhìn vẻ mặt bực bội bất mãn của gã, có lẽ là đang chửi rủa.

Hứa Như Quỳnh không để ý đến họ, tự mình đi về phía nhóm Thợ Lặn đang họp mặt.

Bốn người đàn ông còn lại không dám nói nhiều, miễn cưỡng đi theo sau Hứa Như Quỳnh.

Vừa đến gần, người đàn ông lùn khu Đông đã bắt đầu ồn ào: "Cái làng chết tiệt này đúng là ma quỷ, toàn là thứ vớ vẩn gì đâu không, không có một người bình thường nào cả. Tao suýt nữa đã bóc cả mái nhà rồi mà cũng không tìm thấy thứ gì hữu dụng."

Cậu chàng mập mạp bên cạnh có vẻ tốt tính, liên tục kéo tay áo Mạnh Huân, năn nỉ nói rằng: "Anh Mạnh, anh bớt giận đi, chúng ta đừng nói lung tung." Cậu ta cúi đầu chào mọi người, "Mọi người đừng giận, anh Mạnh chỉ là quá sốt ruột mà thôi."

Mạnh Huân chẳng hề biết ơn, trợn mắt đẩy Tiểu Đạt một cái. Tuy nhiên, vì không đủ sức lực, Mạnh Huân không đẩy được Tiểu Đạt mà ngược lại làm bản thân loạng choạng: "Lưu Tiểu Đạt, đừng có giả vờ tốt bụng với tao! Nếu không phải mày chậm chạp, thì chúng ta đã sớm về rồi!"

Chưa đợi Lưu Tiểu Đạt kịp phản ứng, Mạnh Huân đã hung dữ nhìn những người còn lại: "Bọn bây có tìm được gì không? Tốt nhất là giao hết ra đây! Nếu để tao biết bọn mày giấu đồ riêng, tao sẽ lột da bọn bây đấy!"

Mọi người đều cảm thấy Mạnh Huân thật đáng ghét, chẳng ai muốn để ý đến gã, chỉ lạnh lùng nhìn gã nổi điên.

Lưu Tiểu Đạt và những người khác không tìm thấy gì, không có dụng cụ thì không thể hoàn thành nhiệm vụ lấy máu của Trưởng làng. Thấy bác sĩ khu Tây hoàn toàn phớt lờ họ, cậu ta đành cười cầu hòa: "Các đồng nghiệp, chúng tôi thật sự không tìm thấy gì cả. Không biết các anh đã tìm được dụng cụ lấy máu chưa? Chúng ta cũng không có gì để cạnh tranh, cho chúng tôi mượn dùng một chút, chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này."

Lư Điểm Thanh lấy từ trong túi ra một thứ, đặt trước mặt mọi người một cách hào phóng: "Tôi và Hứa Như Quỳnh cùng tìm thấy, không biết có dùng được không."

Một chiếc kéo bằng sắt nằm gọn trong lòng bàn tay Lư Điểm Thanh.

Chiếc kéo màu đen tuyền, tay cầm hình bầu dục, lưỡi kéo hơi ngắn so với tay cầm, gần tay cầm có những vết gỉ sét màu nâu đỏ loang lổ. Thế nhưng phần đầu kéo lại cực kỳ sắc bén, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

"Tuy không phải là dụng cụ chuyên dụng, nhưng không tìm thấy thứ gì sắc bén hơn…”

Lư Điểm Thanh còn chưa kịp nói hết câu, đã nghe thấy ai đó bất ngờ thốt lên một tiếng "A" đầy kinh ngạc.

Uông Thiên Hải mặt mày tái nhợt, ánh mắt vô hồn, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, môi run run nói khẽ: "Tôi, tôi biết tiềm thức này..."

Trong khoảnh khắc, cả thế giới như bị nhấn nút tạm dừng, không khí dần trở nên ngột ngạt và ngưng đọng (?). Các bác sĩ khu Đông lập tức dừng lại, trừng mắt nhìn Uông Thiên Hải với vẻ mặt dữ tợn, đáng sợ.

Thấy vậy, Cảnh Nhiễm vội vỗ mạnh vào người Uông Thiên Hải, suýt nữa làm cậu ta ngã ngửa. Cảnh Nhiễm nói nhanh: "Cậu đang làm cái gì vậy?! Ở làng này làm gì có hồ nước nông nào chứ!"

Vừa nghe Cảnh Nhiễm hét lên, không khí căng thẳng cũng giảm bớt phần nào, sắc mặt của các NPC cũng dịu lại, nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Uông Thiên Hải.

Uông Thiên Hải rùng mình, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: "Tôi vừa nói... nói là tôi lặn, lặn ở nước nông..." Ban đầu cậu ta còn lắp bắp, nhưng sau đó càng nói càng trôi chảy, "Dòng suối ở kia nước nó khá nông mà."

Vừa dứt lời, không khí ngưng đọng liền trở lại bình thường, các bác sĩ khu Đông cũng vặn lại cái cổ cứng đờ của mình, quên mất hành động kỳ quặc vừa rồi.

Thời gian như quay trở lại trước khi Uông Thiên Hải nói, Mạnh Huân nhìn thấy chiếc kéo mà Lư Điểm Thanh vừa lấy ra, thì đưa tay định giật lấy: "Để tôi giữ cho, đưa đây nhanh!”

Hứa Như Quỳnh lạnh lùng gọi tên Mạnh Huân, ánh mắt nhìn gã như nhìn một đống rác, thậm chí liếc thêm một cái cũng là lãng phí: "Biết đủ là được rồi (?)."

Mạnh Huân lập tức co rúm người lại như một chú chim cút nhỏ bé yếu ớt, cúi đầu run rẩy.

Hàn Mặc Xuyên không quan tâm đến những xích mích giữa các NPC, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Uông Thiên Hải.

Uông Thiên Hải cảm nhận được ánh mắt của Hàn Mặc Xuyên. Ban đầu, anh ta còn dũng cảm nhìn thẳng lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia không hề rời đi. Dưới sức ép của cái nhìn ấy, Uông Thiên Hải dần lảng tránh, cuối cùng phải nhắm mắt lại, xấu hổ quay mặt đi.

Hàn Mặc Xuyên thở dài trong lòng.

Hơi rắc rối rồi đây…

───────────

Không biết tải có thiếu raw hay không nm nhiều chỗ nó không lưu thông thế nhỉ…