Không quá 2 ngày, Hứa Ngôn đã được nhà nhϊếp ảnh đứng đầu TIDE Lục Lâm add wechat, đối phương không nói lời dư thừa, vừa nói đã hỏi chiều mai Hứa Ngôn có thời gian rảnh đi ra ngoài một chuyến không, bọn họ đang chuẩn bị chụp bìa cuối năm. Hứa Ngôn không lo lắng, nhưng để tránh làm lãng phí thời gian của đại sư nhϊếp ảnh, cậu rất thành thật trả lời: Lúc trước tôi chụp ảnh chủ yếu là cuộc sống đời thường, mà ảnh phong cảnh chiếm đa số, chưa tiếp xúc qua việc chụp ảnh thời trang, nhưng tôi sẽ cố gắng học.
Lục Lâm trực tiếp trả lời bằng tin nhắn thoại, chắc là lười đánh chữ. Trong điện thoại rất ồn, vừa nghe là biết hiện trường rất bận rộn, Lục Lâm nói: "Chủ biên đã cho tôi xem tác phẩm của cậu, nói thật, những bức ảnh của cậu quá thể hiện tính cá nhân, cần thời gian rèn luyện."
"Nhưng thợ nhϊếp ảnh cần chú ý đến là sử dụng ngôn ngữ ống kính, cái này thì tôi tin là cậu hiểu, tôi thấy ống kính của cậu rất thú vị, nếu dùng để chụp ảnh tạp chí, có thể có hiệu quả rất tốt, cậu có thể đến studio chụp thử, kỹ thuật của cậu không có vấn đề."
Cuối cùng, Lục Lâm lười nói: "Tôi thấy cậu còn có cách nhìn hơn Hứa Niên, tôi tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình."
Em trai thân yêu bị kéo vào, Hứa Ngôn không tim không phổi mà cười, trả lời: Được, vậy mai đúng giờ đến.
Lần triển lãm ảnh đợt trước, Thang Vận Nghiên vì bận nên không xuất hiện. Nếu cùng ở TIDE, thì chắc chắn sẽ chạm mặt, Hứa Ngôn sớm đã chuẩn bị tâm lý, nên khi ở studio thấy Thang Vận Nghiên, cậu cũng rất tự nhiên vẫy tay: "Nhϊếp ảnh thực tập, Hứa Ngôn."
Thang Vận Nghiên buộc lỏng mái tóc xoăn dài, trang điểm rất nhẹ, ngũ quan xinh xắn, không khác là mấy so với những minh tinh mà Hứa Ngôn đã từng gặp, tư thái trưởng thành tự nhiên, khiến người ta khó quên được.
"Thang Vận Nghiên, gọi tớ là Chloe là được rồi." Thang Vận Nghiên bắt tay với Hứa ngôn, lúc cười lên thì hình dáng cánh môi vô cùng xinh đẹp, cô nói: "Larson đã cho tớ xem tác phẩm của cậu, tớ rất thích."
Lúc này Hứa Ngôn chẳng nghĩ gì. Cái gì bạn gái cũ của Thẩm Thực, cái gì Nghiên Nghiên hay Ngôn Ngôn, trước mặt người con gái thế này, tỉ mỉ suy xét những chuyện cũ vừa hẹp hòi lại nhàm chám, quá không rộng lượng rồi, mà cậu và Thẩm Thực cũng đã là quá khứ. Hứa Ngôn cũng cười lên, nói: "Cảm ơn."
Nhịp độ chụp ảnh rất nhanh, Lục Lâm là thợ chính, Hứa Ngôn cũng thử chụp. Chụp từ trưa cho tới tận tối, thêm một vài người phỏng vấn, sau khi kết thúc công việc Hứa Ngôn ôm máy tính cùng xem ảnh với Lục Lâm, rất nhập tâm. Những tấm ảnh Lục Lâm chụp tinh tuý ở chỗ, hắn không những có thể chính xác bắt được những biểu cảm tinh tế nhất trên khuôn mặt, càng có thể khiến người trong ảnh nói chuyện - qua ánh mắt và thần thái, họ không cần nói chuyện, nhưng bạn có thể biết được họ muốn bộc lộ điều gì.
"Cũng ổn đấy." Lục Lâm đưa cốc nước nóng vào trong tay cho Hứa Ngôn, ngồi bên cạnh cậu.
Hứa Ngôn gật đầu: "Nhưng cảm thấy bản thân còn một con đường rất dài phải đi, bây giờ đến điểm xuất phát vẫn chưa chạm tới."
"Cũng không hẳn." Hai tay Lục Lâm sờ trên người, cả người lười biếng ngẩng đầu về sau, anh dùng ngọn tay chỉ xuống, nói: "Đây là điểm xuất phát, cậu đã đến rồi." Những tấm ảnh mà Hứa Ngôn chụp hôm nay anh đã xem qua, kỹ thuật điêu luyện, bố cục chính xác, nhưng đối với yêu cầu của TIDE và giới thời trang, thì đúng là vẫn còn non, dù sao cũng đối mặt với những phong cách và các đối tượng hoàn toàn khác, cần phải rèn luyện.
Hứa Ngôn quay đầu nhìn hắn, đôi mặt của Lục Lâm ở dưới ánh đèn có màu xanh đặc biệt, anh có ¼ huyết thống người Pháp, người cao chân dài mỹ mạo tinh tế, nói tiếng phổ thông còn tốt hơn người bản địa. Hứa Ngôn chết cũng nghĩ không thông sao hắn lại có thể nhìn trúng Hứa Niên, cũng giống như việc cậu chết cũng không nghĩ đến Lục Lâm lại bất ngờ hỏi: "Có bạn trai chưa?"
"A?" Hứa Ngôn đơ ra, rồi thành thật nói: "Chưa có."
"Lúc Hứa Niên kể cho tôi về cậu, đặc biệt nhấn mạnh anh trai cậu ta là thẳng nam, lúc đó tôi đã nghĩ, anh cậu ta chắc chắn là gay, nếu không thì chắc chắn là lưỡng tính (bisεメual)." Lục Lâm híp mắt một cái: "Đầu óc của Hứa Niên bao giờ mới có thể thông minh hơn chút đây."
"Hứa Niên rất thông minh đấy." Hứa Ngôn cười nói: "Nó chỉ là không có phòng bị với những người thân thiết, sẽ biến thành một bé ngốc."
"Ô~" Biểu cảm của Lục Lâm thoạt nhìn hiểu rõ, lông mày nhếch lên cười: "Vậy nghĩa là tôi với Hứa Niên khá thân."
Sau khi thu dọn xong hết máy móc, lại chỉnh sửa hậu kì thêm 1 tiếng nữa, Hứa Ngôn mới ra khỏi công ty. Nói thật thì cậu vẫn chưa chuẩn bị để bắt đầu với công việc mới, lần này hoàn toàn là bị động đẩy đi. Cậu không nghĩ là tác phong của Hứa Niên lại nhanh như thế, cũng không nghĩ tới Lục Lâm sẽ dễ dàng nhận cậu như thế, nhưng cơ hội trước mắt này rất hiếm có, là chuyện cậu thích, dù sao cũng phải liều một lần.
Nghĩ đến đấy, Hứa Ngôn cầm máy nhắn cho Hứa Niên: Niên Niên, anh yêu em.
Hứa Niên ngay lập tức trả lời: Oẹ!
Xe dừng ở bãi đỗ xe, hai tay của Hứa Ngôn cắm túi quần chậm rãi đi, chỉ còn nửa tháng là sang năm mới, trong tuần này phải về nhà một chuyến. Đối mặt với đa số chuyện Hứa Ngôn đều không sợ, chỉ là hơi hổ thẹn với cha mẹ, rõ ràng là ban đầu đã có cách giải quyết tốt hơn, cậu lại dễ dàng chọn cách tồi tệ nhất.
Trong bãi đỗ xe chỉ còn lại vài chiếc xe linh tinh, Hứa Ngôn đi đến xe, cách 3 xe, nhìn thấy bóng hình của Thang Vận Nghiên, đối diện cô ấy hình như còn có người đang đứng dựa ở xe, hai người đang nói chuyện với nhau. Hứa Ngôn do dự không biết nên chào hỏi không, nghe thấy âm thanh khoá xe, Thang Vận Nghiên lại đúng lúc quay đầu lại, Hứa Ngôn vẫy tay với cô: "Chloe, tớ tan làm đây."
"Đi đường cẩn thận." Thang Vận Nghiên nở nụ cười: "Hôm nay vất vả rồi."
"Không có không có, nên..." Hứa Ngôn vẫn chưa nói xong, gió thổi lên một góc khăn quàng cổ của Thang Vận Nghiên, người sau lưng của cô như ẩn như hiện lộ ra một góc mặt. Tuy rằng Hứa Ngôn không muốn thừa nhận, nhưng cậu thật sự rất bi ai phát hiện dù cho Thẩm Thực có hoá thành tro thì cậu cũng có thể nhận ra.
Thẩm Thực vốn đang dựa vào xe, nhưng nghe thấy âm thanh chào hỏi của cậu với Thang Vận Nghiên thì đờ ra, đứng thẳng dậy, một lúc sau thì họ chạm mắt nhau, rồi Hứa Ngôn chỉ dừng một giây, nói tiếp "Nên làm mà, tớ đi trước nhé" rồi lên xe, Thẩm Thực còn không kịp nhìn thấy mặt của cậu.
Thang Vận Nghiên quay người, nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Thực, ánh mặt lại nhìn vào xe mà Hứa Ngôn lái đi. Một người thông minh như cô, giống như lúc đầu cô đã sớm dự đoán là người như Thẩm Thực sẽ không bao giờ có thể giao hết tình yêu của mình ra – Thang Vận Nghiên cười nhạt: "Tôi nói sao cậu đột nhiên lại đến, cậu còn chưa kể với tớ là bạn trai của cậu là đồng nghiệp của tớ."
Tay của Thẩm Thực theo bản năng đặt ở chốt cửa xe, nhưng Thang Vận Nghiên phát hiện cả người anh như đang trong trạng thái lơ lửng, giống như chiếc máy tinh vi đột nhiên bị đơ, đi vào một chương trình có bug - cảm giác dừng lại đó. Thang Vận Nghiên hỏi: "Không đuổi theo à?"
"Dù cho hai người có vấn đề gì, thì hiện tại cần tránh có thêm những hiểu lầm không cần thiết." Thang Vận Nghiên bó lấy áo khoác: "Thẩm Thực, tớ đoán tình cảm của cậu đã được dung túng đến một mức độ nào đó, cậu bị chiều chuộng đến hư rồi."
Lông mày của Thẩm Thực hơi thả lỏng, nói: "Tớ không biết."
"Cậu không phải không biết, mà là cậu đã quen rồi." Thang Vận Nghiên dứt khoát thay Thẩm Thực mở cửa xe, đẩy anh vào: "Lái xe cẩn thận, trong thành phố có giới hạn tốc độ."
Hứa Ngôn chầm chậm lái xe, trong đầu đang nhớ lại tình cảnh mình vừa nhìn thấy – mùa đông, gió lạnh, đèn đường, tuấn nam, mỹ nữ, dù cho là ai nhìn thấy thì đều cảm thấy đây là trình độ phim truyền hình. Thang Vận Nghiên về nước chưa tới 1 tháng, thật khéo, mình vừa cút khỏi bên Thẩm Thực, giống như ông trời đặc biệt vì cặp tình nhân lạc mất nhau loại bỏ người một người phiền phức để họ tiếp tục duyên phận của mình. Hứa Ngôn tính toán, hiện tại Thẩm Thực đã đợi được Nghiên Nghiên của mình, bước tiếp theo bởi vì chuyện đính hôn mà náo loạn gia đình, tình tiết cũng đủ cẩu huyết, chiếu lúc 8h sợ là có thể quay tới 14 tập.
Cậu ngân nga một bài hát, liếc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện có một xe luôn đi sau mình, bật đèn sáng nên không nhìn rõ nhãn hiệu, nhưng cậu lại biết rõ chiếc xe, là của Thẩm Thực. Không biết là tình huống gì, cũng lười nghĩ tới, Hứa Ngôn vững vàng vừa lái xe vừa ngân nga một bài hát, một đường tuân thủ quy định an toàn giao thông lái đến chỗ ở.
Xe của Thẩm Thực vẫn còn đang ở đằng sau, cũng theo sau đi tiếp bãi xe của khu nhà ở. Bảo vệ ở đây chỉ để trang trí, xe đến đều được, nhìn cũng không nhìn – nhưng dù sao cũng là khu nhà cũ, nên cũng không cần yêu cầu cao, có thể hiểu được. Hứa Ngôn vòng trái vòng phải trong bãi xe để tìm chỗ đỗ, dừng xe, tắt xe, mở cửa, xuống xe.
Gara trống trải yên tĩnh, Thẩm Thực cũng xuống xe, cách một con đường nhìn cậu. Hứa Ngôn ngổi xổm xuống thắt lại dây giày, thắt xong thì đứng dậy đi về phía Thẩm Thực, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt anh. Hầu kết của Thẩm Thực chuyển động rất rõ ràng, bởi vì không biết Hứa Ngôn muốn làm cái gì, nên anh chỉ đứng ở đó. Hứa Ngôn đi đến trước mặt anh, lấy điện thoải ấn vài phím, giơ lên, Thẩm Thực nhìn thấy màn hình trò chuyện, bên trên có 3 số: 110.
"Camera quay được anh vẫn luôn bám theo xe của tôi, tôi lấy video đi đến đồn công an nói anh bám đuôi tôi cũng là chứng cứ xác thực." Hứa Ngôn bình tĩnh nói: "Tuy không biết anh có ý gì, nhưng tôi không thích thế này."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngôn: Tôi vẫn nhớ lần trước anh vứt Snoopy của tôi đi, hôm nay tôi sẽ nhân cơ hội báo cảnh sát.