[Tác giả](Về chương trước, muốn nói vài thứ, Hứa Ngôn không biết là trong rượu đã bị hạ thuốc, lúc đó Thẩm Thực cũng không biết, hai người đều cho rằng đây chỉ là rượu bình thường, nên một người đưa, một người uống)
- ---
Trong phòng khách sạn, bác sĩ tư của Thẩm Thực đang đứng ở đầu giường, làm kiểm tra đơn giản cho anh, xác định không có vấn đề gì, cuối cùng hỏi anh: "Cậu có chắc chắn không?" Thẩm Thực cúi đầu trên giường, sắc mặt rất kém, anh ấn ấn thái dương dương, nói: "Chắc chắn, tôi không có những kí ức vụn, đều nhớ rất rõ ràng."
"Nghe cậu miêu tả, chắc chắn không phải phản ứng bình thường sau khi uống rượu, nhưng chắc là đã hạ lượng thuốc rất lớn." Bác sĩ dừng một chút. "Nhân viên vệ sinh có khả năng vẫn chưa dọn dẹp, hay là cầm rượu đi xét nghiệm? Hoặc kiếm trong thùng rác, xem có thừa lại nhãn thuốc không?"
Thẩm Thực nhíu mày, dáng vẻ vừa lạnh lùng lại phiền phức, trầm mặc hồi lâu mới mệt mỏi mà nói: "Không cần."
"Tiệc sinh nhật lần sau không cần phải làm thế này nữa, cậu coi bọn họ là bạn, nhưng không tránh khỏi sẽ có những người có những tâm tư xấu, may là lần này không làm sao, không thì làm sao có thể giải thích?" Nhìn dáng vẻ đã đoán được là ai làm nhưng không muốn điều tra tiếp của Thẩm Thực, bác sĩ thở dài, "Chuyện này tôi sẽ không báo cho gia đình cậu, nhưng nếu có còn có chỗ nào không thoải mái thì phải lập tức báo cho tôi, biết chưa?"
Thẩm Thực gật gật đầu.
Đi đến đại sảnh khách sạn, Thẩm Thực đi trước, vừa đi vừa quay lại liếc bác sĩ một cái, bác sĩ hiểu ý không đi theo nữa, đi ra ngoài cửa trước. Thẩm Thực đi đến bàn lễ tân, đem thẻ phòng đẩy lên trước mặt nhân viên: "Xin hỏi phòng của tôi là do ai thuê vậy? Phòng số 2026, hôm qua bạn bè đông quá, tôi không nhớ rõ."
"Xin ngài Thẩm chờ một lát, để tôi tra." Nhân viễn gõ mấy phím, trả lời, "Là Hứa Ngôn."
Thẩm Thực mím môi trong chốc lát, âm thanh trầm lại, hỏi: "Cậu ấy thuê lúc mấy giờ?"
"7h23""
Lúc đó bọn họ mới lên tầng không lâu, chính là nói, Hứa Ngôn người mà nói sáng hôm nay có việc bận nên không thể ngủ lại khách sạn, trước khi bữa tiệc bắt đầu, đã thuê sẵn phòng. Thẩm Thực nhớ đến tối qua Hứa Ngôn không dính đến giọt rượu nào, lí do của cậu cũng là sáng hôm nay có việc, nhưng hiện tại lý do này không còn đáng tin nữa.
Lên xe, bác sĩ hỏi: "Đã biết là ai chưa?" Thẩm Thực không trả lời, dựa người vào ghế nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra, tìm bạn cùng lớp của Hứa Ngôn, hỏi: Hôm nay lớp các cậu bận việc gì à?
Sau khi gửi xong tin nhắn thì anh lại ngửa đầu nhắm mắt lại, mặt không biểu cảm, không bao lâu thì điện thoại đã kêu lên, Thẩm Thực giơ tay lên, nhìn thấy đối phương trả lời: Thì chính là bận, hôm nay mới sáng sớm cả chuyên ngành đã phải ngồi xe đi ra ngoài thành phố, bây giờ vừa mới xuống xe đây.
Tâm tình lúc này của Thẩm Thực không biết phải hình dung thế nào, ít nhất là Hứa Ngôn không nói dối điều này. Nhưng còn những vấn đề khác? Thẩm Thực kéo xuống khung tin nhắn, nhìn thấy 2 tiếng trước, Hứa Ngôn đã gửi tin cho mình: Đã tỉnh chưa, đầu còn đau không?
Thẩm Thực nhìn chằm chằm vào câu nói đó, anh đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười nghĩ Hứa Ngôn không làm vậy là tốt rồi, dù cho ai hạ thuốc đều không quan trọng, chỉ cần là không phải Hứa Ngôn. Vậy thì sau khi trải qua sự việc tối qua thì cũng có thể thay đổi mối quan hệ, dù cho Hứa Ngôn không muốn hẹn hò, thì cũng có thể có chỗ cứu vãn, ít nhất không giống mấy tháng trước trở thành người xa lạ. Thẩm Thực hiểu rõ bản thân không qua nổi bước kia, quá khó rồi, nhưng anh thừa nhận, anh không muốn cùng Hứa Ngôn phân rõ ranh giới như thế, anh chưa từng nghĩ đến điều đó.
Dù cho khi Hứa Ngôn tỏ tình với anh, Thẩm Thực nói bản thân coi như chưa nghe thấy, thật ra là để lại đường lui cho đối phương – anh hoàn toàn có thể trực tiếp từ chối ngay lúc đó, dù cho sau này có thế nào thì cũng không sao. Nhưng anh lại đưa ra một đáp án không chính thức, mà Hứa Ngôn lại giống như bị từ chối, cứng rắn trốn đi mấy tháng.
Trốn mấy tháng – sau đó được ăn cả ngã về không, làm ra chuyện như vậy. Thẩm Thực luôn cho rằng Hứa Ngôn là một người thông minh, nhưng anh không hiểu tại sao lại trở nên như này, không rõ là cái thích của Hứa Ngôn tính là gì. Tối qua bọn họ không làm đến bước cuối, nên rốt cuộc là Hứa Ngôn nghĩ thế nào – lâm trận bỏ trốn? Dừng cương trước bờ vực? Ai mà biết được.
Một tuần sau, việc nghiên cứu thực địa kết thúc. Trên đường về trường Hứa Ngôn vẫn đang cùng với các bạn trong nhóm của mình chỉnh lý số liệu và tài liệu, hai hôm trước cậu đã cân nhắc đến việc gửi email nặc danh cho Lý Tử Du, nói với cô về chuyện mình đã nghe được, chỉ là thuật lại sự thật, không nói thêm những lời khác. Sau khi cậu gửi email, chuyện này cũng không còn thẹn với lương tâm, còn Lý Tử Du có quyết định thế nào, thì đó là việc của cô ấy.
Vất vả mấy ngày ở bên ngoài, Hứa Ngôn không có thời gian để suy nghĩ những vấn đề khác, trong tiềm thức vẫn luôn ép bản thân quên đi chuyện tối hôm đó, cho như là chưa từng có chuyện gì – dù sao thì người mà Thẩm Thực muốn là Nghiên Nghiên chứ không phải là Ngôn Ngôn. Cái chậu cẩu huyết này, dội đầy lên người cậu, chỉ muốn tắm rửa rồi đi ngủ. Mấy tin nhắn cậu gửi cho Thẩm Thực vào tuần trước bây giờ vẫn chưa được trả lời, Hứa Ngôn cảm thấy vô cùng buồn bã, mệt mỏi.
Nhưng sợ cái gì thì sẽ gặp cái đấy, cậu mặt mày xám xịt ba chân bốn cẳng đi vào kí túc, thì đã nhìn thấy một bóng hình cao lớn - Thẩm Thực, Thẩm Thực không ở lại trường, đang đứng ở khu kí túc xá nam sinh. Những người quen biết đều đi qua chào hỏi, hỏi sao anh lại đến đây, Thẩm Thực nhìn Hứa Ngôn, nói: "Đến tìm cậu ấy."
Hứa Ngôn đoán là Thẩm Thực đến khởi binh vấn tội, hỏi cậu tại sao lại nhân lúc người ta say mà làm những chuyện như thế. Cậu đưa tripod và máy ảnh SLR cho bạn cùng phòng, xách balo đi cùng Thẩm Thực ra khỏi khu kí túc. Hai người một trước một sau đi đến vườn hoa, Hứa Ngôn cúi đầu, nói một câu trước khi Thẩm Thực mở miệng "Xin lỗi".
Thẩm Thực đơ ra, đè thấp âm thanh hỏi cậu: "Tại sao phải làm như thế."
Còn có thể là vì sao? Người mình thích uống nhiều ôm mình hôn mình, bản thân không nhịn được cũng là chuyện thường tình, nhưng nếu Hứa Ngôn biết người mà Thẩm Thực gọi lúc đó không phải cậu, đánh chết cậu cũng không tiếp tục vừa hôn vừa sờ Thẩm Thực như thế. Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thực, nói: "Bởi vì thích cậu, tớ đã nói rồi."
"Vậy nên cậu liền..." Thẩm Thực dừng một chút, lạnh lùng nói, "Hứa Ngôn, cậu không cần phải khiến chuyện thành ra thế này."
"Vậy nên tớ nói xin lỗi, rất xin lỗi, là do tớ quá xúc động." Hứa Ngôn vươn tay sờ sờ gương mặt bị đông cứng, cậu cảm thấy mình sắp chết rồi, vừa mệt vừa bẩn, tưởng rằng là đã nhìn thấy ánh sáng, kết quả vừa qua một đêm đã bị dập tắt, thật khó khăn. Cậu thở dài, nói: "Cậu có thể vẫn nhớ, chúng ta không có sau này, tớ biết cậu để ý chuyện này, nên... sau này tớ chắc chắn sẽ không làm phiền cậu. Bên đội bóng rổ, hết trận thi đấu này tớ sẽ rút, cố gắng hết sức để cậu không nhìn thấy tớ..."
Càng nói càng khó chịu, Hứa Ngôn dừng nói liên miên, cậu ngẩng đầu, tơ máu trong mắt rất nhiều, nói chuyện cũng có âm mũi, cậu nói: "Nhưng Thẩm Thực à, tớ nói tớ thích cậu, là thực sự rất thích cậu. Nếu tớ khiến cậu cảm thấy rất đáng ghét rất quấy nhiều, tớ lại một lần nữa xin lỗi, rất xin lỗi."
Biểu cảm của cậu cố chấp chống đỡ, Thẩm Thực nhìn cậu, không rõ là chân tình hay là tâm cơ, dù sao Hứa Ngôn cũng đã thành thật xin lỗi như thế. Nếu tình cảm cậu là thật lòng không pha tạp chất, Thẩm Thực cũng không đến nỗi chán ghét, nhưng cách làm của Hứa Ngôn tối hôm đó quả thật quá mất thể diện quá bày chuyện – đó cũng tính là thích sao?
Thẩm Thực đột nhiên có một loại du͙© vọиɠ, muốn biết cái thích của Hứa Ngôn có thể kéo dài đến bước nào, có thể làm đến trình độ nào... hoặc là điều gì khác, nói không rõ, như là một đám vất đi bị gió thổi dính chặt vào mạng nhện. Anh không thể hình dung một cách cụ thể chính xác về cách làm của Hứa Ngôn, trên thực tế bản thân Thẩm Thực cũng vô cùng rối loạn, anh vốn không nên có chút do dự nào, nhưng anh vẫn luôn do dự. Anh lưỡng lự giữa hai ranh giới, nhưng Thẩm Thực cũng không biết cái ranh giới kia thể hiện cho điều gì – xu hướng tính dục? Tha thứ? Tiếp nhận? Thẩm Thực không rõ nữa.
Thấy Thẩm Thực mãi chưa nói chuyện, Hứa Ngôn khó khăn nở một nụ cười, nói: "Vậy thế này đi, tớ về kí túc trước."
Cậu quay đầu đi về phía kí túc, tóc bị thổi loạn. Gió lạnh gào thét, cậu nghe thấy tiếng nói của Thẩm Thực đột nhiên vang lên sau lưng: "Chúng ta có thể thử."
Hứa Ngôn đột ngột dừng lại, hoang mang quay người, không thể tin nổi mà nhìn anh, âm thanh hơi khàn, hỏi: "Cái gì cơ?"
"Chúng ta có thể thử." Thẩm Thực đứng trong bầu trời âm u lạnh của mùa đông, mặt không biểu cảm nhìn Hứa Ngôn, nhắc lại.
Tim như trống rỗng, mỗi nhịp đập như một nụ hoa đang nở, bình bịch kêu không ngừng trong l*иg ngực, máu chảy trong toàn thân, cả người như nóng cả lên. Ngón tay Hứa Ngôn đang run lên, thậm chí ngơ ngác kêu lên một tiếng: "A?"
Thẩm Thực không nói gì, chỉ nhìn cậu. Giây phút này biểu cảm của Hứa Ngôn khiến anh hơi hối hận, anh phát hiện lý trí của mình đã có lỗ hổng, một lỗ hổng đáng ghét, nhưng đã không kịp bổ sung rồi, lời đã nói ra, mà còn nói tận 2 lần. Cái đường ranh giới tối tăm không rõ kia, Thẩm Thực không nhảy qua, cũng không lùi lại, anh cảm thấy bản thân mình đang dẫm một chân lên - thật ra anh chưa có một quyết định nào có hiệu quả.
Trong mắt Hứa Ngôn có thứ như đang phát ánh sáng, cậu trả lời một tiếng "Ừm". Không sao đâu, dù người tối đó Thẩm Thực cần là ai, dù gọi tên ai, đều không quan trọng nữa, chỉ cần có thể ở cạnh nhau là được rồi - cậu có thể cố gắng, có thể đợi. Hứa Ngôn đột nhiên nở một nụ cười nhìn Thẩm Thực, sự mệt mỏi như được quét dọn hết, trời cũng trở nên sáng hơn.
Vừa ngốc vừa ngây thơ, giờ nhìn lại, Hứa Ngôn kinh ngạc phát hiện ra bản thân đã bị những hoang tưởng của giờ phút đó lừa gạt, làm cho cậu quên đi ngữ điệu và biểu cảm lạnh lùng lúc đó của Thẩm Thực, cho nên quay đầu chỉ là một mảnh tăm tối, nhưng điều tốt đẹp còn sót lại đã bị lấp sạch, chỉ còn sự chua sót cùng tàn tạ.
Những năm này Hứa Ngôn luôn cố ý quên đi cái tên Thang Vận Nghiên này, có thể có chút dối lòng, nhưng còn hơn là luôn nghi thần nghi quỷ. Nhưng hiện tại 3 chữ này, Hứa Ngôn đột nhiên ý thức được, sự lạnh lùng cùng lơ là của Thẩm Thực, hoặc là vì bản thân không phải là một người thay thế hay kế nhiệm đúng cách – dù sao đến giới tính cũng trái ngược, thì sao Thẩm Thực có thể yêu cậu, không thể nào đi.
Hứa Ngôn tự ti mặc cảm, lại cảm thấy buồn cười về dáng vẻ ngốc nghếch mấy năm nay của mình, cho là có thể khiến Thẩm Thực cảm động, thật ra chỉ tự cảm động bản thân, lừa gạt chính mình. Lúc trước cậu vẫn luôn nghĩ, đã làm sai ở đâu rồi, đã nói sai cái gì rồi, tại sao tâm tình Thẩm Thực lại không tốt, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ, tình yêu của cậu vốn đã sai - đối với Thẩm Thực, tình yêu của Hứa Ngôn đã sai rồi.
"Anh?" Nhìn Hứa Ngôn phát ngốc, Hứa Niên gọi cậu một tiếng: "Đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Ngôn lấy lại tinh thần, cười nói: "Đang nghĩ trưa nay ăn gì."
Hứa Niên: "Anh có thể có chút tiền đồ không!"
Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc trò chuyện đã bắt đầu từ 4 năm trước, người nhất thời xúc động thật ra là Thẩm Thực. Hứa Ngôn nếu biết mình bị hiểu nhầm lâu như thế, chắc sẽ muốn gϊếŧ người.
[Không còn bản thảo nữa]