Hứa Ngôn lại lăn lộn nửa tháng, mỗi ngày đều cùng Kỷ Hoài đi khắp nơi, phòng trưng bày bảo tàng, bờ sông dưới cây cầu đường ray cũ. Trong thành phố và xung quanh đều thay đổi nhiều, hai người còn đi qua rất nhiều nơi hồi ức thanh xuân lúc cấp 2. Thu vào chiếc máy ảnh SLR rất nhiều tấm ảnh, Hứa Ngôn mỗi ngày về nhà đều đối diện máy tính sửa ảnh, rồi post ảnh lên web nhϊếp ảnh hoặc trên weibo, ngẫu nhiên sẽ được một người cấp V chia sẻ, trong thời gian ngắn đã có thêm khá nhiều fan, doạ cậu phải chuyển những bức ảnh chất lượng thấp đơn sơ đã chụp 10 năm trước thành chế độ riêng tư.
Buổi tối, lướt weibo, Hứa Ngôn đột nhiên nhớ tới một chuyện, cậu mở phần phân loại, tìm weibo của Thẩm Thực, huỷ theo dõi đặc biệt, rồi lại nhớ đến chuyện ngày trước mình không biết xấu hổ mà dùng máy Thẩm Thực cài đặt theo dõi đặc biệt – nhưng chắc Thẩm Thực đã huỷ bỏ từ sớm rồi nhỉ.
Buổi tối hôm đó sau khi đẩy Thẩm Thực ra ngoài cửa thì Hứa Ngôn đứng bất động rất lâu, rất khó nói là giải thoát hay là đau khổ. Cậu nghe thấy chuông điện thoại của Thẩm Thực, chắc là trợ lý gọi đến, hình như công ty có vấn đề, Thẩm Thực nói một câu "Tôi sẽ xử lý ngay", tiếng bước chân cũng dần xa, anh ấy đi rồi. Hứa Ngôn vươn tay sờ viền mắt, không ướt, nhưng thật sự rất chua sót, bọn họ đã kết thúc rồi, cuối cùng đã đi đến kết rồi, nhưng rất khó để Hứa Ngôn có thể thở ra một hơi.
Cậu đột nhiên nghĩ đến mình còn rất nhiều đồ ở nhà Thẩm Thực, nhưng những thứ đó đều không quan trọng, thứ mà Hứa Ngôn quan tâm ngược lại chỉ là con cá sấu xấu xí kia, ôm nó ngủ rất thoải mái. Có những hôm Thẩm Thực về muộn, Hứa Ngôn sẽ ôm nó, đợi Thẩm Thực lên giường rồi mới chuyển sang ôm anh. Tuy Thẩm Thực nhất định không quá vui khi bị ôm ngủ, nhưng Hứa Ngôn thật sự cảm thấy rất hạnh phúc – tự cảm thấy hài lòng về niềm hạnh phúc cô đơn.
Trở về được nửa tháng rồi, Hứa Ngôn cuối cùng cũng quyết định nhặt lại thể diện mà mình vất đi 2 năm trước, về nhà một chuyến. Cậu đã nhắc qua với Hứa Niên, Hứa Niên rất vui mừng mà đánh nhịp: "Anh, đừng sợ, em đã nghĩ cách rồi, vừa may em cũng muốn đưa chị về ra mặt phụ huynh, anh đi cùng bọn em đi. Anh quỳ với bố mẹ trước, rồi em nói chuyện đính hôn, một vui một buồn, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì cả."
Hứa Ngôn: "Có việc, cúp trước nhé."
Lại một hội nghị kết thúc, Thẩm Thực ngồi trong phòng hội nghị cúi đầu xem văn kiện, anh không biết anh khoảng thời gian này đã mình đã trải qua như thế nào, không phải là trước đây chưa từng làm việc liên tục, lúc mới tiếp nhận công việc ở công ty, thời gian nghỉ ngơi của anh đều được tính toán vô cùng chặt chẽ. Trong đám con ông cháu cha, sẽ luôn có người giỏi hơn bạn, người càng ưu tú càng phải cắn răng tiếp tục tiến lên, không ai để ý đỉnh ở đâu, mọi người chỉ quan tâm độ cao và sự chênh lệch.
Những ngày tháng như thế đều đã trải qua rồi, vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ mới có nửa tháng, Thẩm Thực cảm thấy có chút không chịu được.
Dù là lúc nào, chỉ cần nhắm mắt sẽ nhớ đến câu nói của Hứa Ngôn tối hôm đó "Chúng ta kết thúc đi", biểu cảm trên gương mặt của cậu, ánh mắt của cậu – không phải là Thẩm Thực chưa từng thấy dáng vẻ yên tĩnh của Hứa Ngôn, anh đã từng nói những lời làm tổn thương Hứa Ngôn, rồi sẽ vô tình nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của cậu nhìn điện thoại hoặc ngẩn người. Nhưng mỗi lần chạm mắt với anh, sự lạnh lùng ấy sẽ được thay thế bằng một nụ cười, Thẩm Thực còn tưởng rằng Hứa Ngôn từ lúc sinh ra đã có năng lực tự chữa lành.
Một người như thế... tại sao lại nói đến việc kết thúc chứ?
Sao có thể. Thẩm Thực hỏi đi hỏi lại trong lòng, không biết là đang hỏi ai. Hứa Ngôn sao lại có thể đi mà không về, đồ dùng cá nhân của cậu vẫn đang để ở nhà vệ sinh, quần áo vẫn treo trong tủ, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn vặt cậu ăn chưa hết, cuốn sách chưa đọc hết vẫn đang để ở tủ đầu giường... cảnh tượng nhìn thấy mỗi khi về nhà đều không khác gì so với lúc Hứa Ngôn chưa rời đi, nhưng người ấy lại nói rằng sẽ không quay về nữa.
"Giám đốc Thẩm." Trợ lý gõ cửa bước vào nói, "Giám đốc Mạnh đang đợi ngài ở phòng làm việc."
Thẩm Thực cất tài liệu rồi đứng dậy. Về đến phòng làm việc, Mạnh Du Uyển đang ngồi trên sofa xem tài liệu, nhìn thấy Thẩm Thực đi vào, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, không nói gì. Thẩm Thực lấy trong ngăn két ra một tập tài liệu, đi đến bên sofa đưa cho bà, nói: "Sắp xử lý xong rồi."
"Vậy là vẫn chưa xử lý xong." Mạnh Du Uyển chậm rãi tiếp nhận tài liệu, lười mở ra xem, chỉ nói, " Việc này nếu không phải bố con ra mặt, bây giờ con chưa chắc có thể đứng ở đây."
"Là con không quản lý tốt cấp dưới." Thẩm Thực lạnh lùng trả lời.
"Lần này là cao tầng mang theo tiền lẩn trốn làm huỷ đi hạng mục hợp tác, lần sau phát sinh chuyện nguy hiểm hơn, có phải con cũng chuẩn bị một câu chưa quản lí tốt để bỏ qua?" Mạnh Du Uyển nâng mắt, anh mắt có hơi nghiêm khắc.
Thẩm Thực nói: "Sẽ không có lần sau."
"Mẹ cũng hy vọng không có." Chủ đề này kết thúc ở đây, tính nghiêm trọng của sự việc không cần nói nhiều, Thẩm Thực nói không có lần sau thì tuyệt đối không có, hôm nay đến đây cũng chỉ là sau khi qua sóng gió thì nhắc nhở con trai một câu. Mạnh Du Uyển uống một hớp trà, thần sắc hoà hoãn đôi chút, nói, "Chỉ cần con đặt tâm tư ở công việc, thì năng lực không có vấn đề gì."
"Con không cảm thấy bản thân làm chậm trễ công việc." Thẩm Thực hơi nhíu mi.
Mạnh Du Uyển cười cười: "Đúng là không làm chậm trễ công việc, nhưng để một thằng đàn ông trong nhà, cũng không hay lắm, đối với sự phát triển sau này của con không có chỗ tốt."
Việc này không chỉ bị nhắc đến một lần, Thẩm Thực vẫn trả lời như cũ: "Việc riêng của con không liên quan đến công việc."
"Mẹ nghe nói Hứa Ngôn về nhà rồi." Mạnh Du Uyển giương mắt nhìn anh, nở nụ cười tao nhã, "Hình như đã được hơn 1 tháng rồi."
Thẩm Thực mở mắt nhìn phía cửa sổ, toà nhà cao chọc trời, qua vài giây, anh nói: "Tâm trạng cậu ấy không tốt, về nhà giải sầu."
"Vậy sao." Mạnh Du Uyển một bộ có chút mới mẻ, hỏi: "Tại sao nó nói với mẹ là không trở về nữa?"
Tầm mắt đang ở toà cao tầng hình tam giác kia dừng lại, Thẩm Thực đơ ra một lúc, mới quay đầu nhìn Mạnh Du Uyển, ánh mắt lộ ra vài phần sắc bén: "Mẹ đi tìm cậu ấy."
Mạnh Du Uyển bỏ chén trà xuống, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, không gặp nó, chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm một chút, ai biết nó vừa mở miệng đã nói sẽ không có quan hệ gì với con nữa, còn bảo mẹ chuyển cho con một câu – tân hôn vui vẻ."
Tân hôn vui vẻ, 4 chữ cuối cùng này thật sự có trọng lượng, mạnh mẽ đập lên đầu, trong nửa tháng qua Thẩm Thực đã hồi tưởng rất nhiều lẫn, nỗ lực tìm một chi tiết, đến tận lúc này, anh mới phát hiện ra Hứa Ngôn đã cảm nhận được điều lạ thường trong buổi tối hôm đó anh và gia đình cô gái ấy gặp mặt – ôn hoà, lý trí, bình tĩnh. Bởi vì quá dị thường, lại khiến nó quá bình thường nên khiến người ta không phát hiện ra.
Vậy nên là vì chuyện đó... chỉ là vì chuyện đính hôn mà thôi, là do Hứa Ngôn hiểu lầm rồi, nên mới không chịu trở về. Thẩm Thực mò tới manh mối, nghĩ kĩ từ đầu đến cuối, nhìn đồng hồ rồi đi ra ngoài, Mạnh Du Uyển lập tực đứng dậy gọi anh: "Thẩm Thực!"
Thẩm Thực dừng bước quay lại nhìn bà, nói: "Đã đến giờ tan làm rồi."
"Bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào con, con có tư cách gì mà nói với mẹ chuyện tan làm?" Mạnh Du Uyển tức giận mà nhíu chặt lông mày, "Phải để ba con đích thân ra mặt dạy dỗ con mới mãn nguyện đúng không?"
"Vốn là con sai, ai đến dạy dỗ con cũng không có ý kiến." Thẩm Thực hướng Mạnh Du Uyển gật đầu một cái, đẩy cửa đi ra khỏi phòng làm việc.
Lái xe đến chỗ Hứa Ngôn ở, Thẩm Thực vừa mới quẹo vào, chiếc xe đỗ ở góc đối diện đột nhiên mở cửa ra, Hứa Ngôn bước xuống, trên cổ còn đang treo chiếc máy ảnh SLR. Người lái xe là Kỷ Hoài cũng xuống xe, hai người đứng ở bên đường chụm đầu vào nhau xem ảnh trong chiếc máy SLR, vui vẻ mà cười đùa một trận, Hứa Ngôn lại giơ cao máy ảnh, lùi lại 2 bước, Kỷ Hoài đứng dưới ánh chiếu tà, rất ăn ý mà phối hợp chụp ảnh với cậu.
Thẩm Thực giẫm lên phanh, tay cầm vô lăng, mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện. Hứa Ngôn cười đến xán lạn, như chưa từng vui vẻ qua vậy, Thẩm Thực nghĩ đến câu tân hôn vui vẻ - lúc Mạnh Du Uyển nhắc đến anh chỉ cảm thấy cuối cùng cũng biết được nguyên nhân mà Hứa Ngôn rời đi, nhưng bây giờ nghĩ lại... Thẩm Thực nhíu mày nắm chặt vô lăng, đầu ngón tay cũng hơi trắng.
"Rất đẹp!" Hứa Ngôn giơ tay làm một cái ok, rồi nói: "Cậu về trước đi, buổi tối tớ sẽ chỉnh ảnh, hôm nay chụp được rất nhiều, mai thôi không đi nữa."
"Cũng được." Kỷ Hoài nhún nhún vai, "Vậy mai tớ sẽ ngủ nướng, nếu có việc thì tìm tớ." Hứa Ngôn vẫy tay với hắn, Kỷ Hoài cười rồi lên xe, quay đầu rồi đi. Hứa Ngôn chụp vài tấm ở đối diẹn đường, rồi đóng máy ảnh chuẩn bị về chỗ ở.
Cậu vừa mới quay người, đã nhìn thấy chiếc xe Maserati Levante màu trắng đi về phía này – đi một cách rất hung hăng, nếu không phải nhận ra đây là xe của Thẩm Thực, Hứa Ngôn còn tưởng rằng mình bị truy sát. Cậu duy trì động tác xoay người, khi xe dừng ở trước mặt, cửa xe được hạ xuống, Hứa Ngôn hơi ngước mắt lên – hình như lâu rồi không gặp, nhưng Thẩm Thực đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng rất mệt mỏi, vừa nhìn là biết khoảng thời gian này nghỉ ngơi không tốt.
Vốn là Hứa Ngôn không biết việc xảy ra ở công ty Thẩm Thực, là Hứa Niên nói với cậu, đại khái là cao tầng có người ôm tiền bỏ chạy, tiện thể cầm đi mấy văn kiện quan trọng, dẫn đến một hạn mục sắp tới trong công ty sẽ trực tiếp phải dừng lại. Sự việc lên cả báo thành phố, nhưng rất nhanh đã bị ép xuống, chắc là do ba của Thẩm Thực ra tay.
Trạng thái của Thẩm Thực khi bận rộn, Hứa Ngôn là người hiểu rõ nhất, anh đã từng đưa đồ ăn đến công ty cho Thẩm Thực rất nhiều lần, nhìn thấy anh bận rộn cũng không dám làm phiền, đợi anh ăn xong rồi thu dọn hộp cơm là rời đi. Thẩm Thực chưa bao giờ giữ cậu lại, chưa bao giờ nói đợi một lát rồi cùng về. Chỉ có 1 vài lần, Hứa Ngôn to gan hỏi anh mình có thể đợi ở đây không, đến lúc xong thì cùng về, Thẩm Thực lười trả lời – không từ chối là thầm chấp nhận, Hứa Ngôn mặt dày mà nghĩ như thế, ngồi ở sofa xem tạp chí.
Nhưng bây giờ hai người chẳng còn quan hệ gì, càng khỏi nói giúp đỡ việc gì, nếu hỏi đến không chừng còn bị chê là nhiều chuyện, hết chuyện để nói. Hứa Ngôn tự biết mà ngậm miệng, liếc mắt với Thẩm Thực – như đang tuỳ tiện chọn bừa một người trong đại dương mênh mông mà liếc mắt, cậu rất nhanh quay đầu đi về khu ở.
"Hứa Ngôn." Thẩm Thực trầm giọng gọi cậu.
Lúc này mà còn không có phản ứng gì, thì sẽ là không lịch sự, nếu đã chia tay trong hoà bình, không cần thiết quá cứng. Hứa Ngôn quay người, cười hỏi: "Có việc à?"
Thẩm Thực nhìn cậu: "Lên xe."
Ai mà biết được Hứa Ngôn lại lùi một bước: "Không." Cậu vẫn tiếp tục đứng ở đó, bình tĩnh nhìn Thẩm Thực, không dựa gần, như luôn có bộ dáng có thể rời đi bất cứ lúc nào, khiến người ta sỉnh ra cảm giác hoảng loạn không nắm vững. Hứa Ngôn nói, "Anh tiếp tục nói như thế, tôi không nghe thấy." Cậu không phải Thẩm Thực, sẽ không đem những thứ đã nghe được trở thành chưa từng xảy ra.
Thẩm Thực lại không nói nữa, ngồi trong xe nhìn cậu. Có xe muốn rẽ vào khu nhà, nhưng xe của Thẩm Thực lại chặn ở đó, có chút cảm giác bá đạo. Xe ở đằng sau điên cuồng bấm còi, bảo vệ cũng thò đầu ra nhìn xung quanh. Hứa Ngôn không biết rằng Thẩm Thực còn có thể không nói đạo lý như thế, lại nhìn sắc mặt của anh thật sự không quá tốt – không biết là bởi vì mệt hay là vì bị sự phản nghịch của mình chọc giận. Đắn đo một lúc, vì tránh làm ảnh hưởng tới sự hài hoà của khu ở, Hứa Ngôn cắn răng đi đến, mở cửa ngồi ở chỗ phó lái.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thực: Lên xe
Hứa Ngôn: Không lên
Thẩm Thực: Được, vậy anh sẽ đỗ ở đây không đi (tắt xe đi)