Chương 1
Lần đầu tiên Tiểu Xuân phát hiện vườn thảo dược bị mất dược liệu là vào một đêm đầu hè.
Khi đó, nàng vừa dùng cơm tối xong, trong lúc rảnh rỗi, nàng bưng ấm trà, vừa uống trà vừa tản bộ, đi một hồi thì đi đến vườn thảo dược, trong đêm, Tiểu Xuân cười híp mắt xem xét các loại dược liệu—-
Sau đó, nàng phát hiện có điều lạ thường.
Trên một mảng đất mềm rộng lớn trong một góc của vườn, có trồng rất nhiều cây cát cánh(1). Bề mặt bóng loáng không có lông, hạt màu vàng, thân cây thẳng tắp, nụ hoa màu xanh tím, tất cả đều vô cùng xinh đẹp.
Thế nhưng, sau khi Tiểu Xuân đi về trước mấy bước, nàng phát hiện nơi trồng cây cát cánh kia bị thiếu mất một gốc.
Tiểu Xuân: “……”
Ban đầu nàng còn cho rằng do trời quá tối, mắt mình kém nên còn đi vòng quanh mấy vòng nhìn xem, lúc này, nàng mới thấy rõ ràng, chỗ lẽ ra được trồng gốc cát cánh kia đã bị nhổ sạch.
Nàng khẳng định là cây đã bị nhổ sạch bởi Tiểu Xuân nhận ra đây không phải là do thú hoang dã trong núi làm. Nếu thú hoang xuống núi, tàn phá bừa bãi trong vườn thảo dược, thì vườn này sẽ không chỉ bị thiếu mất một gốc cây như thế, dược liệu càng không thể nào mất luôn cả gốc rễ.
Cho nên, rõ ràng là có người trộm.
“……” Tiểu Xuân nhìn chằm chằm mặt đất trống không cứ như đang nhìn một người đẹp khuynh quốc khuynh thành bị rách một miếng da, đau đến không muốn sống nữa.
Nhìn một lúc, Tiểu Xuân nhếch mép, ấm trà trong tay bị ném thẳng xuống đất!
—-choang một tiếng, ấm trà đã nát thành mấy mảnh.
Tiểu Xuân chống nạnh, ngón tay run run chỉ lên mặt đất.
“Dám trộm dược liệu của ta, tên trộm nhà mi thật to gan—-!”
Tiếng gào này của nàng hù dọa vô số chim muông trong rừng.
Cũng khó trách Tiểu Xuân tức giận, bởi vì vườn thảo dược này vốn là kế sinh nhai của nàng.
Ngọn núi cao đến không thấy đỉnh này gọi là núi Bạc Mang, Tiểu Xuân sống ở ngay dưới chân núi. Núi Bạc Mang vô cùng nổi tiếng, trong giang hồ, không một ai không biết đến nó.
Về chuyện vì sao nó nổi tiếng, có thể tóm gọn trong năm chữ —- thâm sơn giấu danh kiếm.*
(*thâm sơn giấu danh kiếm: trong núi sâu có ẩn giấu kiếm nổi danh, ý nói nơi núi sâu cùng cốc thường có người tài)
Trên đỉnh núi Bạc Mang có một Kiếm Các, không giống bất kì môn phái nào, nơi đây không hề có Chưởng môn, thậm chí cả một cái tên cũng không có, ban đầu là do ba vị tông sư võ nghệ cao siêu ẩn cư trong núi lập ra, sau lại có thêm mấy người ngưỡng mộ tìm đến, sau đó nữa….
Ờ thì, giang hồ không bao giờ thiếu mấy người thích đến cho đủ số.
Cho nên, Kiếm Các cứ thế được lập ra. Mấy chục năm qua, ba vị kiếm khách để chết hai, còn lại một lão cũng không còn làm được gì, nghe nói bây giờ ông ấy cũng chỉ ngồi trong lầu các nghe xướng khúc, cũng không còn cầm kiếm gì nữa.
Cho dù là thế, trong mắt võ lâm nhân sĩ, Kiếm Các vẫn được xem như môn phái dạy kiếm pháp chính tông.
Vậy Tiểu Xuân là đệ tử của Kiếm Các ư?
Dĩ nhiên không phải.
Thế nhưng cuộc sống của nàng lại không lúc nào không dính đến Kiếm Các.
Kiếm Các chính vì vô cùng khác biệt với các môn phái khác, không hề có quy củ nhất định, cho nên đám người trong đó phát triển võ học chủ yếu là dựa vào hai chữ “thiết tha”, mọi người luận bàn, bù đắp cho nhau, cùng nhau tiến tới.
Chỉ là, mấy thằng nhóc tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi đôi khi trở nên mù quáng, lúc bị thương cũng cần chữa trị nhưng núi Bạc Mang lại cách thành trấn gần nhất khoảng bảy tám dặm, không có phương tiện để di chuyển. Vài hộ gia đình dưới chân núi phát hiện ra điều này nên bắt đầu trồng dược liệu, bán cho người trong Kiếm Các.
Tiểu Xuân cũng chính là một trong những người đó.
Vật sinh nhai nuôi gia đình giờ lại bị kẻ khác trộm, mặc dù chỉ bị trộm một ít mà thôi nhưng Tiểu Xuân lại nhạy cảm nhận ra đây chỉ là mới bắt đầu, một sự khởi đầu không hề tốt lành.
Tiểu Xuân trông suốt đêm ở trong vườn, cuối cùng lúc tờ mờ sáng lại không nhịn được ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, Tiểu Xuân dùng đôi mắt sưng tấy, tiếp tục gác đêm trong vườn thảo dược, nhưng đêm nay vẫn không hề có chuyện gì xảy ra. Trải qua hai ngày trông chừng mệt mỏi, cả người Tiểu Xuân đều trở nên bơ phờ, vào đêm kế tiếp, chưa tới giờ Tuất*, nàng đã ngã ra giường ngủ.
(*giờ Tuất: 7-9h tối)
Kết quả, đêm hôm đó, dược liệu lại mất.
“……” Tiểu Xuân đứng trước mảnh đất không còn dược liệu, cả buổi trời cũng không nhúc nhích.
Lần này, thứ bị trộm đi không phải cây cát cánh mà là từ trường khanh(2). Cũng giống như lần trước, dược liệu cũng không bị trộm đi nhiều nhưng đều bị nhổ tận gốc, không hề dư lại chút nào.
Tiểu Xuân trở về phòng lấy một cây nến ra, cẩn thận nhìn mặt đất.
Vườn thảo dược của Tiểu Xuân đều là đất mềm, hơn nữa từ trường khanh khác với cây cát cánh, nó không được trồng ở một góc vườn mà là được trồng ngay chính giữa vườn dược liệu. Nếu như muốn trộm, nhất định phải đi đến chỗ này, thế nhưng Tiểu Xuân nhìn mặt đất một lúc lâu, gần như chôn cả mặt mũi vào mặt đất cũng không hề nhìn ra cái dấu chân nào.
Cây nến cứ cháy được một lúc, sáp nến nhỏ lên tay Tiểu Xuân, Tiểu Xuân gào lên một tiếng vội đứng phắt dậy. Nàng thổi thổi tay mình, khó tin nhìn mặt đất, thầm nói: “Là sao, không lẽ có quỷ?”
Một lúc sau, Tiểu Xuân nhìn chằm chằm mặt đất trụi lủi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Là quỷ thì sao, quỷ uống dược liệu cũng phải trả tiền!” Tiểu Xuân thở hắt ra, thổi tắt nến, cây nến bị dập tắt tỏa ra một luồng khói xanh trong đêm.
Kể từ hôm đó, Tiểu Xuân quyết chí phải bắt được tên trộm dược liệu kia.
Ban ngày ngoài việc chăm sóc thảo dược trong vườn, nàng cũng không có chuyện gì để làm, lúc nhàn rỗi nàng lại ngủ bù, để ngừa việc tối đến không ngủ đủ lại thϊếp đi.
Đợi đến khi mặt trời xuốg núi, Tiểu Xuân trốn trong cái lều do nàng mới dựng tạm lên. Nói là lều, thật ra cũng không rộng rãi gì mấy, sau khi Tiểu Xuân ngồi chồm hổm bên trong, ngay cả khe hở để nhét một con mèo cũng chẳng còn.
Lúc này đang là mùa hè, ban đêm ở trong núi, muỗi bay đầy trời. Tiểu Xuân dùng vải thưa che đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn chằm chằm về phía vườn thảo dược.
Bên tai nàng vẫn vang lên mấy tiếng ong ong của mấy loại côn trùng biết bay, trên cánh tay và đùi cũng bị đốt rất nhiều thế nhưng Tiểu Xuân chẳng thèm để ý.
Cứ như vậy, Tiểu Xuân chờ kiên trì suốt ba ngày, rốt cuộc vào đêm ngày thứ tư, nàng đã chờ được kết quả.
Đêm đó, Tiểu Xuân như mọi ngày che đầu, khom lưng ngồi dưới tấm ván gỗ trong lều. Gần canh ba, trong vườn thảo dược rốt cuộc có động tĩnh. Âm thanh kia rất nhỏ nhưng Tiểu Xuân vẫn luôn chú ý vườn thảo dược, dù động tĩnh có nhỏ cách mấy, nàng vẫn có thể phát hiện ra.
Hai mắt Tiểu Xuân sáng như đuốc, hai mắt vì thức đêm nhiều ngày mà hằn đầy tia máu, trông cứ như đang bốc lửa.
Một cái bóng đen chuyển động vô cùng nhanh.
Nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy tên đó không phải con người.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Tiểu Xuân chính là, từ phía xa xa của vườn thảo dược chợt xuất hiện một cái bóng đen sì, không nhìn rõ hình dáng. Sau đó, cái bóng kia bỗng vọt qua, thoáng cái đã xuất hiện ở phía bên kia của vườn —- cách khá gần vị trí của Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân lập tức ngây dại.
Nàng đã từng nhìn thấy mấy người trong Kiếm Các tỉ vỏ, nàng biết rằng người giang hồ sẽ có khinh công, có thể dễ dàng lướt qua cự ly mấy trượng, thế nhưng vườn thảo dược của nàng ít nhiều cũng gần vài chục trượng, sao kẻ đó có thể dễ dàng từ bên kia nhảy qua đây.
Vậy mà kẻ đó đã nhảy được thật.
Không nhào qua, cũng không phải bay qua, chính là nhảy qua — giống hệt như con cóc nhảy đến.
Chỉ là, người này lớn hơn con cóc nhiều lắm. Dưới đêm đen mơ hồ, cho dù cách đó không xa nhưng Tiểu Xuân vẫn không thể nhìn rõ dáng vẻ của người nọ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét khái quát của kẻ đó trong đêm —- đó là một dáng vẻ khỏe mạnh hệt như một ngọn núi.
Sau khi người nọ đến đó cũng không đứng lên,chỉ ngồi chồm hổm trên đất, đưa mặt đến, từ từ chuyển đầu như đang ngửi mùi thảo dược. Ngửi mấy cái, hắn ta dường như đã ngửi được mùi dược liệu mình cần, chuẩn bị đào mảng đất bên dưới gốc cây đó.
Lúc này Tiểu Xuân mới bừng tỉnh, nàng thấy thảo dược sắp bị đào ra, mắt bốc hỏa, lòng lại như phát điên, nàng trừng hai mắt, gào một tiếng, giơ gậy trong tay xông đến—-!
“Tên trộm kia, xem gậy đây—!!”
Động tác của nàng chỉ trong nháy mắt —- ngay khi gậy vừa được cầm lên, bóng đen kia đột nhiên ngẩng đầu, cảnh giác như một con cáo núi, khi Tiểu Xuân cầm lấy gậy chuẩn bị xông ra, hắn đã vội đào mấy cái, cầm mấy cây thảo dược, sau đó nhảy hai cái theo hướng mà ban nãy hắ đã đến.
Cho nên khi Tiểu Xuân lao ra, hét “Tên trộm kia, xem gậy đây”, người nọ đã không còn ở đó.
Tiểu Xuân: “…..”
Quá nhanh, khi Tiểu Xuân còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, tên trộm kia đã sớm chạy mất dạng.
Tiểu Xuân bước nhanh hai bước, đi xem vườn thảo dược của mình. Lần này người kia trộm hoàng cầm(3), thế nhưng vì Tiểu Xuân xuất hiện kịp lúc, hắn ta không lấy đi nhiều, nói chung cũng không hao tổn gì.
Tiểu Xuân thở hổn hển, nhìn về phía người nọ chạy trốn.
“Thứ gì…” Tiểu Xuân nhe nhe răng, ôm lấy bả vai vung vung cây gậy, sau đó trở lại phòng. Nàng thầm nghĩ, trải qua chuyện lần này, tên trộm kia có lẽ đã cảnh giác với chủ nhà, lần sau sẽ không dám đến nữa.
“Chỉ đáng tiếc là không bắt được hắn.” Tiểu Xuân nằm trên giường thở dài.
Đêm hôm đó, Tiểu Xuân nằm mơ.
Giấc mơ rất mơ hồ, xung quanh đều mờ ảo không thấy rõ, chỉ thấy ở chính giữa có một bóng người. Bóng người kia ngồi đó, chỉ để nàng nhìn thấy bóng lưng. Tiểu Xuân thử đi về phía trước, muốn nhìn gương mặt người nọ thế nhưng lại không đuổi kịp hắn. Sau đó, bóng lưng kia càng lúc càng mờ nhạt, mắt nàng cũng càng lúc càng nặng trĩu, sau đó, bóng lưng kia từ từ biến mất.
Hôm sau tỉnh lại, đầu Tiểu Xuân đau như muốn vỡ tung, nàng hoàn toàn không thể nhớ rõ giấc mộng kia.
Hít lấy gió buổi sớm, Tiểu Xuân sảng khoái bước ra khỏi cửa. Sắc trời hôm nay rất tốt, trời trong xanh, vạn dặm không hề có gợn mấy. Tiểu Xuân vươn tay, đi vào vườn xem đám thảo dược.
Vừa vào vườn, nàng có cảm giác mình đã nhìn lầm rồi.
Nàng tập trung nhìn kĩ, một lần, hai lần, ba lần…cuối cùng, Tiểu Xuân không thể không thừa nhận, hoàng cầm đã bị nhổ sạch phân nửa.
Trong khí trời tốt đẹp như thế, Tiểu Xuân đột nhiên cảm thấy mắt mình như mờ đi. Nàng chống nạnh — hoặc như đang tự đỡ lấy lưng mình, hét lớn về phía núi sâu:
“Ta chơi với mi! Bà cô đây chơi với mi tới cùng—–!”
(1),(2),(3): đều là tên các loại thuốc