Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi
Buổi tối về nhà, quả nhiên Điềm Điềm cáo trạng với mẹ: “Hôm nay ba không quan tâm đến con, rồi còn nói chuyện với dì xinh đẹp nữa!”
Khương Sơ hiếu kì hỏi: “Dì xinh đẹp nào?”
“Là dì ở trong một căn nhà có rất nhiều quần áo đẹp, trông như rất có tiền.” Cô bé nghiêm túc miêu tả.
Cô khó hiểu, nhà có rất nhiều quần áo? Nghĩ đến chuyện hôm nay con bé đi mua quần áo, cô nhíu mày, “Ý con là dì ở trong tiệm bán quần áo ấy hả?”
“Vâng.” Điềm Điềm rất phẫn nộ: “Dì kia còn gọi ba là anh nữa, mẹ phải bắt ba viết bản kiểm điểm đi.”
Hứa Đình Thâm hoàn toàn không biết mình đã bị con gái hại như vậy: “…”
Khương Sơ thấy con gái nghiêm túc thế thì rất muốn cười nhưng lại không dám, cô đành phụ họa: “Điềm Điềm nói phải, chốc nữa ăn cơm xong mẹ sẽ bắt ba viết bản kiểm điểm nhé.”
Ăn tối xong, Khương Sơ thấy Điềm Điềm chơi rất vui thì định nói chuyện này với Hứa Đình Thâm. Cô ngồi cạnh anh, nhìn anh mở điện thoại, màn hình bật sáng xuất hiện một cô gái ăn mặc rất “thiếu vải”.
Khương Sơ: “…”
Hứa Đình Thâm: “…”
Hai người nhìn nhau, bầu không khí trở nên lúng túng.
Khương Sơ nhếch môi, một tay đặt trên ghế sau lưng Hứa Đình Thâm, ngọt ngào nói, “Chồng à, không ngờ anh lại thích kiểu này?”
“…” Hứa Đình Thâm thấy hơi lạnh, tâm trạng rất phức tạp, “Vợ ơi, không phải anh làm.”
“Ý anh là em làm à?”
“Không phải.” Trán anh đổ mồ hôi lạnh, “Thật sự không phải mà, anh chỉ thích kiểu như em thôi.”
“…”
Rất rõ ràng, Hứa Đình Thâm đã giẫm lên mìn, Khương Sơ ngoài thì cười nhưng trong thì không, “Ý anh là dáng người em không đẹp đúng không?”
“…”
Hứa Đình Thâm nhìn cô, tuy Khương Sơ đã sinh hai đứa nhưng vì chăm chỉ tập luyện nên dáng người khôi phục rất tốt, huống chi qua hai lần sinh con… Anh chỉ nhìn thôi đã… Dáng người thế này còn không đẹp?
Khương Sơ không thấy anh nói gì thì cho là anh chột dạ, “Không sao đâu chồng à, anh nghĩ em là người nhỏ nhen thế à?”
Ừ, đúng vậy.
Nhưng Hứa Đình Thâm không dám nói, anh nhìn thằng con chạy ra khỏi phòng thì gọi lại, “Phao Phao, con có động vào điện thoại của ba không?”
Phao Phao hơi chột dạ.
Tuy không có mật khẩu nhưng Phao Phao nhìn tay anh di chuyển là có thể đoán được. Hứa Đình Thâm không hề đổ oan cho con trai nhưng Khương Sơ sao có thể nghi ngờ con nhỏ được chứ, cô chỉ trích Hứa Đình Thâm, “Ba nó, ba làm sai còn đổ cho con trai à?”
Hứa Đình Thâm gọi lại, “Phao Phao?”
Hứa Tinh Lan sợ tới mức vội vàng trốn về phòng rồi.
“…” Hứa Đình Thâm không tìm được người chết thay nên chỉ có thể cô đơn đối mặt với bão tố.
Khương Sơ tính từng khoản với anh, “Hôm nay anh còn gọi ai đó là em à?”
Anh ho khan, suýt thì sặc, “Fan gọi anh là “anh”, anh không hề gọi cô ấy là em.”
“Anh nhận nhiều tiếng “anh” thế, có khác gì anh gọi “em” đâu?”
“…” Hứa Đình Thâm hôn cô, giọng nói trầm ấm khiến cả người cô nóng lên, “Khác mà, anh chỉ gọi mình em là “em” thôi.”
…
Nhắc đến bạn nhỏ Hứa Điềm Sướиɠ thì càng lớn lại càng lạnh lùng. Hồi đó Hứa Đình Thâm hỏi hai đứa muốn học gì, Hứa Tinh Lan chọn học violin còn Hứa Điềm Sướиɠ học taekwondo. Vì thế Hứa Đình Thâm ngày ngày lo lắng một ngày nào đó Điềm Điềm sẽ làm chị đại trong lớp.
Nhà người ta là “anh trai bảo vệ em gái” còn nhà này thì ngược lại, em gái bảo vệ anh trai.
Từ khi Hứa Điềm Sướиɠ hiểu chuyện, cô bé rất hay trêu anh trai mình, “Úi nhũ danh của anh là Phao Phao, giống con gái quá đi.”
Hứa Tinh Lan: “…”
Nếu là em gái nhà người khác thì cậu đã đánh từ lâu rồi nhưng em gái nhà mình thì không được, vì đánh không lại.
Cậu buồn: “Nhũ danh của em thì không nữ tính chắc?”
Hứa Điềm Sướиɠ hả hê cười nhạo anh trai, “Anh ngốc thế, em vốn là con gái mà.”
“…”
Nhưng Hứa Điềm Sướиɠ lại thường xuyên xin người nhà đừng gọi mình là Điềm Điềm vì tên này nghe chẳng ngầu chút nào. Đôi khi Hứa Đình Thâm không chú ý gọi Điềm Điềm còn bị con bé nghiêm mặt nói một hồi, còn Khương Sơ và Hứa Tinh Lan ngồi một bên xem kịch hay.
Có lần Hứa Đình Thâm tham gia biểu diễn một tiết mục trong chương trình, bạn nhỏ Hứa Điềm Sướиɠ nghiêm túc ngồi trong lòng mẹ xem, sau đó còn nghiêm túc vỗ tay, trông rất giống lãnh đạo bên trên xuống thị sát.
Ánh mắt MC bị Hứa Điềm Sướиɠ hấp dẫn, sau khi Hứa Đình Thâm biểu diễn xong thì anh ta nhìn Khương Sơ, định ôm Hứa Điềm Sướиɠ lên với ba.
Nhưng bé Hứa Điềm Sướиɠ cao ngạo nói, “Con tự đi được.”
Trông cực kì giống nữ chính ngông nghênh trong phim truyền hình, nếu không phải là khuôn mặt non nớt kia.
MC im lặng hai giây, sau đó cười khổ để Hứa Điềm Sướиɠ đi trước, nhìn cô bé tự bước những bước chân nhỏ xíu lên sân khấu.
Hứa Đình Thâm thấy con gái tới nên dùng một tay bế con lên. Hứa Điềm Sướиɠ mắt long lanh bối rối nhìn xung quanh, chân cô bé giật giật muốn xuống, đứa bé được ôm không ngầu tí nào cả.
Nhưng ba lại không hiểu ý bé.
Hứa Đình Thâm thấy bé con không vui thì dỗ dành con, “Sao Điềm Điềm lại không vui? Lát nữa ba đưa con đi mua kẹo nhé?”
Hứa Điềm Sướиɠ thấy bên dưới có nhiều người như thế thì cảm thấy rất mất mặt. Cô nàng biết ba đang lên sóng TV và mình cũng vậy, lên TV sẽ được rất nhiều người nhìn thấy đấy. Thế nên cô bé “lạnh lùng” nghiêm giọng nói chuyện với Hứa Đình Thâm, “Ba ơi, ba có thể đừng dùng cái giọng ẽo ợt đấy nói chuyện với con nữa được không?”
Hứa Đình Thâm: “…”
Giọng Hứa Điềm Sướиɠ theo mic của Hứa Đình Thâm vang vọng khắp nơi không sót một chữ, hiện trường yên tĩnh một giây sau đó bùng nổ tiếng cười.
Xuống sân khấu, Hứa Điềm Sướиɠ vẫn còn cằn nhằn, “Hơn nữa con đã bảo rồi, con không thích ăn kẹo vị ô mai, con chỉ thích ăn vị quýt thôi.”
Anh ho khan, “Được rồi, chốc ba mua vị quýt cho con.”
“Mẹ thích ăn vị vải, ba cũng đừng quên mua cho mẹ.”
“Mua hết?” Hứa Đình Thâm hỏi, “Thế còn anh thì sao?”
“Anh còn ăn kẹo que á? Ẻo lả thế.”
“…” Hứa Đình Thâm bất đắc dĩ, “Không được nói anh ẻo lả, anh là con trai, con nói thế làm anh tổn thương thì sao?”
Khương Sơ nghĩ thầm, người này cũng biết nghĩ cho lòng tự trọng của con trai cơ à?
Hứa Điềm Sướиɠ gật đầu, “Vâng, con sẽ không nói anh ẻo lả nữa.”
Đêm đó, hot search là #Con gái Hứa Đình Thâm chê Hứa Đình Thâm ẽo ợt# đằng sau còn có chữ HOT to đùng.
[Ok, bây giờ anti sẽ có thêm một lí do để mắng Hứa Đình Thâm, đó là anh quá ẽo ợt.][Tôi cũng bị bạn nhỏ Điềm Điềm chọc cho cười ngất, rõ là bé không chịu nổi Hứa Đình Thâm ẽo ợt rồi!][Thật á? Thật á? Kí©h thí©ɧ nhỉ? Điềm Điềm Điềm Điềm Điềm…]Hứa Tinh Lan với Hứa Điềm Sướиɠ được thừa hưởng nhan sắc của bố mẹ, tính cách hai anh em còn khác hẳn nhau nên hút được không ít fan. Hai đứa lại ít xuất hiện khiến fan sốt ruột muốn chết. Cho đến khi Hứa Đình Thâm và Khương Sơ đồng thời nhận giải nam nữ chính xuất sắc nhất của Tử Diệp Lan thì mọi người mới được thấy hai bé, hai chiếc cúp vàng được hai đứa ôm trong lòng còn Khương Sơ và Hứa Đình Thâm đứng hai bên, ánh mắt đong đầy yêu thương.
Hứa Điềm Sướиɠ thoát khỏi sự trông chừng của Hứa Đình Thâm thì chạy ra con đường nhỏ ngoài biệt thự tập xe đạp.
Hứa Tinh Lan ở phía sau đi theo, “Em đi chậm thôi, cẩn thận ngã đấy.”
Hứa Điềm Sướиɠ học mãi vẫn không được thì rất tức giận, cô bé quay đầu lại, “Hứa Tinh Lan, anh học đi bao lâu thì được?”
“Hai ngày.”
Hứa Tinh Lan đang định an ủi em thì nghe thấy Hứa Điềm Sướиɠ trào phúng, “Hẳn hai ngày mới học được, anh kém thế.”
Hứa Tinh Lan như bị đâm một nhát vào ngực.
Hứa Điềm Sướиɠ đứng cách đó không xa, mặt vẫn còn nét non nớt, bé làm mặt quỷ với anh sau đó tiếp tục tập đi xe đạp. Không biết có phải được anh trai khích lệ hay không mà cô bé học chưa đến một buổi đã xong rồi.
Khương Sơ gọi con gái vào ăn cơm nhưng cô bé còn lắc đầu, “Mẹ, con muốn đi một lúc nữa.”
Cô bé vừa học được xong nên rất vui, đến cơm cũng chẳng thèm ăn nữa.
Hứa Điềm Sướиɠ lớn gan từ nhỏ nên vừa học xong thì lao như tên bắn khiến Khương Sơ nhìn mà thót cả tim, “Con đi chậm thôi.”
Nhưng con bé không nghe, đi xe đạp xong còn nói với Hứa Đình Thâm, “Ba, mẹ nhát gan thật đấy.”
Hứa Đình Thâm hoài nghi có phải phương pháp dạy con trai anh đã truyền nhầm cho con gái rồi không, anh xoa đầu con gái, “Mẹ nhát gan vì mẹ yêu con, mẹ sợ con bị thương đấy.”
Hứa Điềm Sướиɠ lắc đầu, “Thế nhưng con có bị thương đâu.”
Cô bé nghĩ thầm: Chẳng lẽ mẹ từng bị thương rồi? Trong lòng Hứa Điềm Sướиɠ lặng lẽ vẽ một dấu yếu ớt bên cạnh mẹ, “Ba, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Hứa Đình Thâm nhìn Khương Sơ, “Vậy con với anh cùng bảo vệ mẹ được không?”
“Dạ.”
HOÀN TOÀN VĂN