Chương 59: Phiên ngoại đoàn viên

Edit: Xíu Mại | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi

Sau đấy Trì Tinh còn thăm dò Hứa Tinh Lan mấy lần, xem bé có phải bị lão cầm thú Hứa Đình Thâm dạy hư hay không, không ngờ lại lỡ nói ra chuyện Hứa Đình Thâm chỉ thích con gái, không thích con trai.

Vì vậy mới xảy ra xung đột trong gia đình.

Hôm đó, Hứa Đình Thâm vừa đi công tác về đã thấy Khương Sơ dở khóc dở cười nhìn anh, bánh bao nhỏ đứng bên cạnh cô. Sau lưng bánh bao nhỏ còn có một đống đồ không rõ là gì, mặt bé phụng phịu tức giận.

Biểu cảm của anh dần trở nên hoang mang.

Khương Sơ cố nín cười, “Con trai anh muốn bỏ nhà ra đi.”

“Hả?” Cái quái gì vậy?

Hứa Đình Thâm nhíu mày, ngồi xổm trước mặt Hứa Tinh Lan, bé vẫn phớt lờ ba mình. Bình thường mỗi khi anh về thì thằng bé sẽ nhào vào lòng anh ngay, vậy mà hôm nay cứ trưng ra gương mặt lạnh lùng thế này là sao?

Hứa Đình Thâm kéo đồ trên vai con trai xuống, sau đó anh nhận ra con trai anh đang mang một thứ giống như hành lý trong bộ phim võ thuật kiếm hiệp vây. Dạo này Hứa Tinh Lan hay xem phim truyền hình, cậu bé cho đồ đạc vào chăn rồi buộc lại, thực hiện kế hoạch rời nhà bỏ trốn, bên trong còn có hai trăm tệ.

Hứa Đình Thâm cắn môi dưới nhịn cười, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc, “Ai bắt nạt con? Ba trả thù cho con.”

Hứa Tinh Lan hừ lạnh một tiếng, nâng ngón tay be bé chỉ vào anh.

“Ba?” Hứa Đình Thâm nhìn Khương Sơ, “Ba đã làm gì vậy mẹ?”

Khương Sơ cười trên nỗi đau của người khác, “Con anh cảm thấy ba không thương mình, cho nên phải bỏ nhà đi.”

“Anh… sao lại không thương con?”

Hứa Đình Thâm đã vì gia đình này mà trả giá rất nhiều, năm đó khi chăm sóc Hứa Tinh Lan cũng tiêu hao không ít tinh lực, giờ thì hay rồi, oắt con này lại dám nói anh không thương nó.

Đúng là vô lương tâm, giống y như mẹ nó.

Khương Sơ ghé sát vào tai anh, “Lúc Trì Tinh tám chuyện với con lỡ nói anh chỉ thích con gái. Không sao đâu, anh dỗ dành một chút là được.”

“Trì Tinh…” Hứa Đình Thâm cười dịu dàng.

Hứa Tinh Lan bỏ nhà đi bị mẹ phát hiện, cực kỳ tức giận ngồi trên sofa, hai cái tay ngắn túm chặt, nom cái dáng vừa tức giận lại vừa đáng yêu khiến ai cũng phải bật cười.

Hứa Đình Thâm đi tới ngồi xổm trước mặt thằng bé, giọng nói pha chút bông đùa, “Phao Phao nhà chúng ta định đi đâu? Con có bạn bè không? Ngộ nhỡ gặp phải bọn buôn người, con sẽ không được gặp lại ba mẹ đâu.”

Hứa Tinh Lan khịt mũi, “Con đi tìm em Nhuế Hàm, em ấy tốt bụng như vậy nhất định sẽ cho con ở nhờ.”

“Thế nhưng chú Trì không thích con.”

Bánh bao nhỏ hơi rầu rĩ một chút, cau mày suy nghĩ, trông có vẻ rất nghiêm túc.

Lúc sau, Hứa Tinh Lan nói, “Vậy con xin chú ấy là được.”

Nhìn thấy dáng vẻ tráng sĩ nhịn nhục của con mình, Hứa Đình Thâm bật cười, “Tại sao ba lại không thương con được? Nếu không thương thì lúc sinh con ra, ba đã vứt con đi rồi.”

Vẻ mặt Hứa Tinh Lan như muốn nói “ba nghĩ con là trẻ con nên dễ lừa à?”: “Đó là vì làm vậy là phạm pháp, không thì ba đã bỏ con luôn rồi.”

Hứa Đình Thâm: “…”

Đúng là một đứa trẻ khó chơi, không dễ đánh lừa chút nào.

Anh bắt đầu trêu chọc con, “Đúng là không gì giấu được con, nếu năm đó không có mẹ con ngăn lại, ba suýt đã ném con đi rồi.”

Hứa Tinh Lan nghĩ thầm, quả nhiên là như thế, trong đầu bắt đầu phát bài “cải thìa nhỏ, mặt đất vàng, hai ba tuổi, không có cha”, mặt nhăn nhó, bé sắp khóc đến nơi rồi.

Khương Sơ bất mãn nguýt anh một cái, “Con còn nhỏ, anh nói linh tinh nhỡ con tin thật thì sao?”

Hứa Tinh Lan buồn bã, chân nhỏ bước về phòng, lén viết vào nhật ký mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, “Ba không yêu mình, mình là một đứa trẻ đáng thương.”

Hứa Đình Thâm vốn cho rằng Hứa Tinh Lan chỉ là hơi cáu kỉnh một chút, không ngờ lại có ngày nhận được tin nhắn từ cô giáo, hỏi có phải anh đối xử không tốt với con không. Hứa Tinh Lan viết bài văn, nói mình rất tội nghiệp khiến ngay cả cô cũng thấy thương.

Hứa Đình Thâm: “…”

Hứa Tinh Lan từ nhỏ đã vô cùng đáng yêu.

Lớn lên lại càng ưa nhìn, bình thường còn hết sức tỏ ra ngoan ngoãn, cô giáo cũng cực kỳ thích bé, không ngờ Hứa Tinh Lan lại đáng thương như vậy. Cô đồng cảm vô cùng, dặn dò Hứa Đình Thâm một cách thành khẩn, “Bình thường anh bận bịu tới đâu cũng không thể bỏ mặc đứa nhỏ như vậy được. Anh xem, thằng bé đáng thương biết bao. Nhất định phải chăm sóc bé thật tốt.”

Mọi người đều rõ Hứa Đình Thâm quan tâm đến gia đình như thế nào, cho dù là có sự kiện quan trọng nhưng nếu nó ảnh hưởng đến thời gian ở cùng gia đình, anh đều cố gắng khước từ… Cũng chỉ có lúc biểu diễn, Hứa Đình Thâm mới xao nhãng chuyện trong nhà, nhưng không đến mức không làm tròn trách nhiệm. Gia đình và công việc, anh luôn cân bằng tốt.

Vậy nên… sao con của anh lại trở nên đáng thương trong mắt người ngoài chứ?

Hứa Đình Thâm không thể phản bác lại, “Cô giáo nói phải.”

Đợi đến khi về nhà, Hứa Đình Thâm ngồi ở sofa, gọi Hứa Tinh Lan lại, “Bài văn hôm nay đâu?”

Tuy rằng Hứa Đình Thâm tươi cười nói nhưng Hứa Tinh Lan vẫn cảm giác được ba bé đang không vui, bé sợ sệt trốn sau Khương Sơ, “Mẹ ơi, ba muốn đánh con, con không phải con ruột của ba. Nếu ba đánh con nhất định sẽ không mềm lòng đâu.”

Khương Sơ: “…”

“…” Hứa Đình Thâm cố nở nụ cười, vừa rồi anh chưa tức giận thì bây giờ cũng bị bé chọc giận thật rồi, “Con không phải con ba thì là con ai?”

Khương Sơ khóc không ra nước mắt, cô không hề cắm sừng Hứa Đình Thâm nhé, cảm giác Hứa Đình Thâm cực kỳ tức giận, cô nhanh chóng kéo Hứa Tinh Lan ra sau mình, “Trẻ con nói linh tinh, anh đừng coi là thật.”

Hứa Đình Thâm miệng tuy cười nhưng trong lòng vẫn dậy sóng, “Bài văn đâu, lấy ra cho ba xem.”

Anh phải xem xem con mình đáng thương như thế nào.

“Anh định làm gì?” Khương Sơ bĩu môi, “Nó là con anh, anh đừng có dọa nó.”

Thật ra Hứa Đình Thâm không hề có ý mắng con, Hứa Tinh Lan còn nhỏ, nếu Hứa Đình Thâm nghiêm túc làm thật, nhất định cậu bé sẽ ghét ba mình.

Khương Sơ đưa con vào phòng, thằng bé lúc nào cũng tỏ ra dũng cảm nay khóe mắt lại ươn ướt, bé nhào vào trong ngực Khương Sơ, “Mẹ.”

Khương Sơ thở dài, kéo con ngồi trên giường, xoa xoa lưng bé, “Ba con thích nói đùa, lời ba nói không phải sự thật đâu.”

Hứa Tinh Lan lau nước mắt, tủi thân nói, “Nhưng con thấy ba không hề gạt con.”

“Ba cũng là lần đầu làm cha.” Khương Sơ lấy khăn tay lau mặt cho bé, dịu dàng nói, “Miệng thì nói không thích nhưng trong lòng thật ra lại rất thương con. Ba chăm sóc con vất vả lắm, nếu không yêu con ba đã mang con cho người khác nuôi rồi.”

Lần này bánh bao nhỏ mới hơi tin tưởng, sững sờ ngẩng lên, “Thật ạ?”

“Thật.” Khương Sơ khẽ cười, “Không thì mẹ kêu ba xin lỗi con được không?”

Một lát sau, Khương Sơ ra khỏi phòng. Vừa ra đã thấy Hứa Đình Thâm đang xem TV, cô đến vỗ vỗ vào lưng anh, “Ngày ngày chỉ đi lừa dối người khác, đại bịp bợm.”

“Làm sao vậy?” Hứa Đình Thâm không chút để tâm, “Hẳn là bình thường anh chiều nó quá rồi? Còn bé như vậy đã cãi nhem nhẻm? Còn muốn bỏ nhà đi bụi? Ngứa đòn quá rồi à?”

Thật không giống con ruột anh chút nào.

“Ha ha.” Khương Sơ xem thường liếc anh, “Anh ngày xưa chắc chắn còn già mồm hơn con.”

“Không phải, nhất định là di truyền từ em.”

Hai người đùn đẩy nhau một lúc, Khương Sơ hừ một tiếng, “Anh đi xin lỗi con đi, không thì em và con sẽ không quan tâm anh nữa.”

“Tại em nuông chiều đấy.”

“…” Khương Sơ mất hứng, “Anh không nghe em thì thôi.”

Hứa Đình Thâm đành chịu thua, khóe môi lại cười cười, “Vợ yêu bây giờ cũng không chiều anh nữa rồi.”

“Anh nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi?”

Hứa Đình Thâm bị chê già cũng giận, kéo cô ngồi trên đùi, ngón tay vân vê mái tóc xoăn dài của cô, “Thời gian này anh đi vắng có nhớ anh không?”

“Không nhớ.”

Anh khẽ cười, dễ dàng vạch trần cô, “Em xem, không phải em cũng nói dối sao?”

Khương Sơ mím môi “Em… Em chỉ…”

“Chỉ là khẩu thị tâm phi?” Hứa Đình Thâm cười cười.

Ý cười càng lúc càng rõ, “Tiểu Khương sơ muốn anh xin lỗi con là điều không thể.”

Khương Sơ lườm anh, người này đúng là quá đáng mà.

“Anh…”

Khương Sơ đang định mắng, anh liền nhếch môi, “Nếu Tiểu Khương Sơ thơm anh một cái, anh có thể suy nghĩ lại.”

Nhiều năm như vậy, vẫn không sửa được tính vô lại.

Khương Sơ hôn lên hai má anh, “Mau đi đi.”

Cô vừa định đứng dậy lại bị anh đè lại, “Anh nghĩ lại rồi.”

“Hử?”

Cuối cùng Khương Sơ mềm người xuống khỏi đùi anh, Hứa Đình Thâm quyết định tạm bỏ qua cho cô, đi dỗ dành đứa con bị mình gạt sang một bên.

Vừa đẩy cửa phòng, đứa trẻ còn đang đùa nghịch bỗng bật dậy ngồi nghiêm túc, trưng ra vẻ mặt con vẫn đang tức giận. Nhưng mấy cái tiểu xảo này làm sao qua được mắt cáo của Hứa Đình Thâm.

Anh ngồi xuống bên cạnh, “Ba xin lỗi con, như vậy đã được chưa?”

“Không chân thành chút nào, chắc chắn là mẹ ép ba mới xin lỗi.” Hứa Tinh Lan tức giận nói.

“Không chân thành?” Hứa Đình Thâm nhéo nhéo gương mặt bụ bẫm, “Đúng là ba làm theo lời mẹ đó.”

Anh nghĩ thù lao của Khương Sơ chỉ đủ để anh nói xin lỗi, còn xin lỗi một cách chân thành ấy à, thì phải hơn thế nữa.

Hứa Tinh Lan chọn cách trả thù ba mình, “Ba, hôm nay con sẽ ngủ cùng mẹ.”

“…” Hứa Đình Thâm híp mắt lại, cảm thấy chính mình bị uy hϊếp, “Đàn ông con trai

sao lại ngủ cùng mẹ?”

Cậu gẩy gẩy ngón tay, “Nhưng hôm nay con rất khó chịu.”

“Được rồi, đừng có nghĩ tới việc ỷ vào mẹ rồi giả vờ giả vịt với ba.” Hứa Đình Thâm chẳng nhẽ lại không hiểu con mình sinh ra, chỉ giả vờ là giỏi, anh khinh thường nói, “Dám cướp người phụ nữ của ba thì đừng trách ba trở mặt.”

Hứa Tinh Lan: “…” Ba thật là đáng sợ mà hu hu hu.

“Lúc ba không ở nhà có chăm sóc mẹ không?”

“Tuy không quan tâm bằng nhưng đồng hành là lời tỏ tình dài nhất.” Không biết Hứa Tinh Lan học lời này ở đâu, “Cho nên, con yêu mẹ hơn ba yêu nhiều.”

“Hừ.” Hứa Đình Thâm không thèm so đo với con mình, anh xoa đầu cậu bé, “Ba xin lỗi về việc ngày hôm nay.”

Hứa Tinh Lan chớp chớp mắt, “Ba, con cũng xin lỗi ba.”

Bàn tay lớn bắt tay bàn tay nhỏ, vậy là làm hòa.

Tuy rằng hai ba con đã làm lành nhưng Hứa Tinh Lan vẫn đắm chìm trong vai diễn của mình. Lúc đến chơi nhà chú Trì Tinh, cậu vẫn không quên kể chuyện bi thảm của mình cho Trì Nhuế Hàm.

“Em gái Nhuế Hàm, anh thật là đáng thương.”

Tiểu Nhuế Hàm nghe thế thì đau lòng vô cùng, “Anh không cần sợ, nếu ba anh không cần anh, em sẽ bảo ba mẹ nhận nuôi anh.”

Nghe thế, Trì Tinh tủm tỉm cười, “Không được đâu, nhà chú Trì Tinh nghèo lắm, không thể nuôi nổi hai đứa đâu.”

Trì Tinh nhanh chân về phòng nói chuyện với Nghiêm Hi, “Phải bớt cho Hứa Tinh Lan đến chơi với Nhuế Hàm đi.”

“Không được, dù sao cũng là con trai Hứa Đình Thâm, sao mà không gặp được chứ?”

Đây có phải là anh em tốt không vậy?

“Anh không thích, thằng bé giống hệt Hứa Đình Thâm, chỉ chực dụ dỗ con gái nhà người ta thôi. Đến lúc đấy, chỉ vài lời ngon tiếng ngọt rồi mang bé con đi mất thì làm sao bây giờ.”

Trên pháp luật, Nghiêm Hi và Hứa Đình Thâm không hề có quan hệ huyết thống. Nghiêm Hi là con gái của anh Lữ Vận Hàn, nhưng lại không phải anh ruột. Nghiêm gia và Lữ gia mấy đời thân nhau, năm đó Lữ gia sụp đổ, Nghiêm gia nhận nuôi Lữ Vận Hàn, coi như con gái trong nhà. Vậy nên Nghiêm Hi từ nhỏ chỉ biết mình đột nhiên có một người anh họ. Cho nên đề phòng vẫn hơn.

Nghiêm Hi phì cười, không biết nói gì, “Con còn nhỏ như vậy mà anh đã lo con gái mình bị dụ dỗ rồi à?”

Trì Tinh nhớ đến chuyện Hứa Đình Thâm cũng rất thích cục cưng bé nhỏ nhà mình, càng thêm kiên quyết, “Tuổi nhỏ mới cần đề phòng, đợi đến lúc nó lớn lên thì không kịp nữa rồi.”

Nghiêm Hi: “…”