Chương 18

Rồi dưới mái trường lụp xụp ấy, bọn họ cũng dần lớn lên theo từng năm học.

Thầy Trịnh không giống với các giáo viên khác. Thầy ấy thích đưa đám trẻ đến bờ sông để dọn rác, đi làm việc nhà giúp những người già neo đơn, hoặc tới bệnh viện làʍ t̠ìиɦ nguyện.

Thầy Trịnh thường nói: “Thầy không hy vọng các em sẽ thành người tài, thầy chỉ muốn các em học cách làm người trước. Các em có thể không tài giỏi, nhưng phải sống cho ngay thẳng, phải làm người tốt mới được.”

Năm Trịnh Thiến học lớp bốn, thầy Trịnh rất vui vì cô con gái tên Trịnh Hiểu sắp về rồi.

Trịnh Hiểu vừa mới tốt nghiệp đại học, là tấm gương sáng cho bọn nhỏ.

Trường học thiếu giáo viên, thế là cô ấy từ chối một công việc lương cao ở thành phố để về quê làm giáo viên với ba mình. Cô ấy còn nói: Trước mắt cứ giúp đám trẻ lên cấp hai rồi tính tiếp.

Thầy Trịnh rất thích leo núi, thầy ấy bảo: Tuy mấy đứa bé này được sinh ra ở chân núi, nhưng ai cũng có dũng khí vượt qua núi cao. Chỉ cần leo lêи đỉиɦ núi thì cuộc sống sẽ sang trang mới.

Chờ đám trẻ lớn hơn một chút thì thầy ấy sẽ dẫn bọn chúng lêи đỉиɦ núi ngắm hoàng hôn.

Đó là phong cảnh đẹp nhất mà thầy ấy từng thấy.

Cho đến cuối kỳ của năm học đó.

Trước khi thầy Trịnh leo núi, thầy ấy còn hứa khi trở về sẽ đưa đám Trịnh Thiế đến công viên giải trí trong thành phố.

Trịnh Hiểu nói hoa dại trên núi đang nở rộ, cô ấy sẽ hái cho mỗi người một bó hoa.

Trịnh Thiến cứ mong đợi mãi.

Nhưng đợi ba ngày, năm ngày, rồi mười ngày…

Cả nhà thầy Trịnh vẫn chưa trở lại.

Rồi có người nói, bọn họ đã mất tích.

Thêm vài ngày nữa, có người nói bọn họ đã bị sói ăn thịt.

Sau này Trịnh Thiến được người tốt giúp đỡ, rồi cô ấy thi đậu vào Đại học. Có một lần cô ấy vô tình nghe thấy cuộc cãi vã giữa Vương Thành An và Trần Dung, bọn họ có nhắc tới chuyện bị nhốt trên núi hoang vào mười lăm năm trước.

Cô ấy vội kiểm tra tin tức thì xác định năm học sinh bị lạc cùng nhà thầy Trịnh vào năm đó chính là đám người Vương Thành An.

Thế nên cô ấy mới đăng ký dạy kèm cho con trai của Vương Thành An để tìm cơ hội hỏi xem bọn họ có gặp thầy Trịnh hay không.

Nào ngờ cơ hội đó đã bị Khương Hòa giành trước một bước.

Nhưng không đợi cô ấy đi hỏi thì sự thật đã lộ rõ rồi.

Thật là nực cười.

Suýt nữa là cô ấy đã đi hỏi hung thủ gϊếŧ người về người bị hại rồi.

Cô ấy nhất định phải tìm được chiếc máy ảnh có quay lại cảnh cả nhà thầy Trịnh bị sát hại.

Có lẽ thi thể của bọn họ đã bị chôn vùi trong khe núi sâu thẳm âm u.

Nhưng chứng cứ phạm tội thì sẽ được đưa ra ánh sáng sớm thôi.

“Tôi tìm được rồi!”

Có sinh viên nam nào đó ở tầng khác nhảy cẫng lên.

Trịnh Thiến vội chạy tới.

Tất cả những gì cô ấy thấy là một bức tường danh dự.

Chiếc máy ảnh nọ được giấu phía sau bằng khen của Vương Thành An, trên đó còn viết tất cả những giải thưởng cũng như giấy khen mà ông ta đã đạt được từ trước đến nay.