“A!”
Vương Thành An chỉ còn lại mỗi sợi dây trên tay phải để giữ cơ thể mang trọng lượng 80 ký của mình, ông ta chao đảo trên vách đá, phải một lúc lâu sau thì cơ thể của ông ta mới ổn định được. Ông ta nắm chặt lấy sợi dây cứu mạng duy nhất mình, gân xanh hằn lên khắp cơ thể, miệng há to thở hổn hển.
Đ*m cắt thật sao?!
Người chịu trách nhiệm “tạo bầu không khí” là tôi đây lặng lẽ đổ ít đá vụn xuống vách núi.
Mấy hòn đá rơi xuống bên cạnh Vương Thành An khiến ông ta sợ đến mặt mũi tái nhợt.
“Còn không nói?”
Lâm Quy lại chìa kéo ra.
“Tôi nói! Tôi nói!”
Vương Thành An toát mồ hôi, ông ta không ngừng thở dốc.
“Mười lăm năm trước, lúc gặp nhà thầy Trịnh thì đám chúng tôi đã nhịn đói suốt hai ngày rồi.”
Thầy Trịnh là giáo viên tiểu học ở thị trấn kế bên.
Bình thường ông ấy rất thích leo núi cùng vợ mình.
Lần đó ngọn núi ông ấy định chinh phục quá cao, thế nên cô con gái vừa về nhà sau khi tốt nghiệp đại học đã đi theo vì không yên lòng.
Nào ngờ bọn họ đi nhầm đường nên đến vùng núi hoang này, còn gặp phải năm sinh viên cũng đang lạc đường.
“Bọn họ chia một nửa đồ ăn cho chúng tôi, họ còn nói họ có điện thoại di động, đợi đến khi tìm được nơi có sóng thì sẽ gọi cho cảnh sát. Họ cũng cho chúng tôi theo bọn họ nữa.”
Vương Thành An lúng túng nói tiếp.
“Nhưng ít thức ăn như thế thì chẳng đủ…”
Lâm Quy buồn chán dùng kéo cứa vào sợi dây: “Vậy nên các người gϊếŧ bọn họ vì miếng ăn à?”
“Không! Không phải đâu!”
Vương Thành An hoảng hốt nhìn sợi dây mỏng manh trên đầu mình, ông ta vội nói.
“Dù ít thức ăn nhưng cũng không đến mức chết đói. Chúng tôi vẫn hy vọng vào việc bọn họ sẽ gọi điện cho cảnh sát mà. Chúng tôi cứ đi theo bọn họ, cho đến khi…”
Cho đến đêm đó, Từ Khang đói đến không chịu nổi nữa. Gã đinh ninh hai vợ chồng nhà nọ còn giấu rất nhiều đồ ăn, vậy nên gã đã đi lục ba lô của họ nhân lúc họ đang ngủ.
Nào ngờ cô con gái tên Trịnh Hiểu kia vẫn chưa ngủ, Từ Khang đang ăn vụng thì bị cô ấy bắt gặp.
Từ Khang sợ bị phát hiện nên bịt miệng Trịnh Hiểu rồi kéo cô ấy vào rừng.
“Đợi chút…”
Lâm Quy cắt ngang lời ông ta, cậu ấy nhìn chằm chằm vào Từ Khang rồi đưa ra câu hỏi số hai: “Ông không cao to, cũng không khỏe mạnh gì, nhưng có thể kéo một cô gái đã trưởng thành đi mà chẳng bị ai phát hiện sao? Đồng lõa của ông… là ai?”
Cậu ấy chỉ tay về phía Giang Khải, Giang Khải chấn động một phen rồi vội vàng khai báo: “Là Vương Thành An và Vương Long!”
Hắn chỉ sợ Lâm Quy cũng cắt dây thừng của hắn, thế nên hắn khai sạch những gì mình biết.
Trịnh Hiểu bị ba người con trai kéo vào rừng.
Bọn chúng vừa năn nỉ vừa than vãn, hy vọng cô ấy có thể giữ bí mật chuyện Từ Khang ăn vụng.
Nhà Từ Khang rất giàu, vậy nên gã cam kết rằng, chỉ cần ra khỏi ngọn núi này thì hắn sẽ gửi mấy triệu làm quà cảm ơn.