Chương 11

Bên cạnh có một hàng chữ xuất hiện cùng lúc ấy:【Tiếp theo, mời xem góc nhìn thứ nhất của người bị hại.】

Hàng triệu người vội vã tràn vào kênh live stream, thậm chí lượt xem còn không ngừng tăng lên.

“Người bị hại là đang ám chỉ ba người mất tích vào mười lăm năm trước đó hả?”

“Thật sự là do nhóm thầy Từ gϊếŧ ư? Vì sao vậy? Thầy Từ thường giải đáp thắc mắc của mọi người miễn phí, trông đâu có giống loại người đó?”

“Lầu trên tỉnh hộ đi, nghe câu ‘Biết người biết mặt nhưng không biết lòng’ chưa hả?”



Lúc độ hot tăng cao cũng là lúc người thân của nhóm Vương Thành An báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng khóa kênh phát sóng này.

Nhưng chẳng biết người đứng sau dùng kỹ thuật gì mà chẳng thể khóa nổi.

Vậy nên sau khi biết được sơ lược vị trí của đám người Vương Thành An, bọn họ chỉ có thể đặt trọn tinh lực vào việc cứu viện.

Song, lần này cách bắt cóc của Thẩm Phán rất khác những lần trước.

Địa điểm lần này là trên núi cao hoang dã, những con tin sẽ gặp nguy hiểm hơn bội phần.

Hơn nữa chẳng ai liên lạc được với họ, bây giờ cảnh sát phải lục soát từng ngóc ngách, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng biết tổn hao bao nhiêu thời gian rồi.

Người phụ trách chau mày suy tư trong thoáng chốc rồi quả quyết hạ lệnh: “Điều động trực thăng, càng nhanh càng tốt!”

Mười tám tiếng sau khi mất liên lạc với bên ngoài, đám người kia đã gặp Thanh Vân.

Nhiệt độ trên núi đang dưới 15 độ mà quần áo của nhóm người Vương Thành An lại chẳng đủ dày.

Mười mấy tiếng không được ăn uống, lúc này đây, bọn họ đã có triệu chứng mất nước và hạ thân nhiệt.

Từ Khang luôn cảm thấy cây cối trước mắt lay động, thậm chí còn có bóng người loáng thoáng…

Có người!

Từ Khang trợn to mắt, cố gắng quan sát để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.

Thật sự có một cô gái mặc quần áo leo núi, đội mũ, đeo khẩu trang, đang lục lọi ba lô ở cách đó không xa.

Đám Từ Khang như nhìn thấy vị cứu tinh, bọn họ dùng hết sức lực chạy tới chỗ Thanh Vân rồi yếu ớt la lên.

“Cứu với! Cứu chúng tôi với…”

Thanh Vân hoảng hốt: “Mọi người cũng lạc đường hả? Tôi cũng lạc mất rồi. Điện thoại hết pin nên tôi chẳng biết đi đâu.”

“Có nước chứ?”

Vương Thành An sắp khát đến độ toát cả mắt, ông ta nắm chặt lấy cổ áo của Thanh Vân.

Thanh Vân tái mặt vì sợ, giọng nói run run như thể sắp khóc: “Tôi… Tôi không có nhiều lắm, chỉ có một chai thôi.”

Cô ấy còn chưa dứt câu thì đám Từ Khang đã thẳng tay giật lấy ba lô của cô ấy rồi bắt đầu tìm đồ ăn.

Chỉ có Vương Long mặt xám như tro tàn đứng cách đó không xa, hắn vừa nhìn quanh vừa không ngừng lẩm bẩm.

“Giống… Giống lúc chúng ta gặp gia đình kia vào mười lăm năm trước quá.”

Hắn nhìn Thanh Vân mà như nhìn thấy quỷ, sau đó hắn thét lên rồi chạy vào rừng sâu.

Trông cứ như phát điên rồi vậy.

Giờ phút này đám người Vương Thành An hoàn toàn không để ý tới sự khác lạ của Vương Long. Một chai nước chẳng đủ để chia ra, mà cô gái kia cứ giữ chặt lấy áo của mình như thể trong đó vẫn còn giấu đồ ăn.