Chương 5

Thật ra tôi đã lên kế hoạch xong cả rồi.

Trước khi bị tên hung thủ này gϊếŧ c.h.ế.t, ít nhất tôi sẽ kéo thêm một người chịu tội chung:

"Đừng g.i.ế.t tôi, tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết Trình Hàm chính là Cửu Hòa. Mấy ngày trước Trình Hàm kể với tôi rằng cậu ta đã nhìn thấy gì đó trên đường trở về nhà, thế nên cậu ta đã tận dụng việc ấy làm tư liệu để viết tiểu thuyết."

Người đàn ông đeo mặt nạ ung dung nhìn tôi, sau đó hắn ta vươn tay mở cửa của một gian phòng khác, tôi do dự trong chốc lát rồi lảo đảo đi theo sau.

Tôi vừa bước vào trong đã ngây cả người.

Đây là một căn phòng tràn đầy sức sống, có đồ dùng cho nhà bếp, có dụng cụ tập thể dục và một chiếc ghế sofa màu vàng trông rất thoải mái.

"Muốn ăn chút gì không?"

Người đàn ông đến trước tủ lạnh và hỏi tôi.

Tôi chẳng biết hắn ta muốn làm gì, sau lưng vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Thấy tôi không nói gì, người đàn ông quay người lại, dừng một giây rồi tháo mặt nạ ra.

Tôi trợn to mắt.

Chính là cậu ấy.

Cậu nhóc bị bắt nạt của lớp 1, người có tóc mái che khuất cả mắt, tính cách âm u ảm đạm – Lâm Quy.

Mấy ngày trước cậu ấy còn bị đám Từ Văn Hạo kéo vào phòng vệ sinh để bắt nạt. Nhưng hiện tại, vị trí của cậu ấy đã đảo ngược rồi. Lúc này đây, cậu ấy đã thành đao phủ, phong thái trên người cũng hoàn toàn thay đổi.

Lâm Quy đặt một đĩa bánh ngọt lên bàn, sau đó rót một ly nước thật lớn cho tôi.

"Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn mời cậu ăn một bữa mà thôi, nhân tiện giục cậu ra truyện nhanh hơn, Cửu Hòa."

!

Cậu ấy biết Cửu Hòa là tôi!

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.

Nhưng khát vọng sống sót khiến tôi bỏ qua hết thảy, tôi vội hớp một ngụm nước, nhét thêm một miếng bánh ngọt vào miệng, cuối cùng cũng được sống lại rồi.

Lâm Quy mang cho tôi một miếng thịt khác, tôi cảnh giác lắc đầu.

Cậu ấy nhún vai, chỉ vào ghế sofa: "Cậu nghỉ ngơi một lát đi, khoảng một tiếng nữa tôi đưa cậu về."

Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, có thế nào thì cũng chết, thế nên tôi mạnh dạn leo lên sofa ngủ một giấc.

Một giờ sau, Lâm Quy đánh thức tôi dậy.

Trước khi đưa tôi về, cậu ấy bất ngờ tiến lại gần rồi đưa tay quệt mẩu bánh mì còn dính trên khóe miệng tôi, sau đó cười khẽ:

"Có rất nhiều camera trong phòng, cậu nhớ chú ý hình tượng một chút, ngoài ra ... Sau này sẽ có tiết mục hay, cậu đừng sợ."

Cậu ấy đặt một chiếc tai nghe được giấu kín vào tai tôi.

Sau khi trở lại căn phòng kia, tôi vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ đến những lời Lâm Quy nói mà không khỏi rùng mình.