- 🏠 Home
- Đô Thị
- Báo Thù Rửa Hận
- Thẩm Phán Giả Thật Lục
- Chương 3
Thẩm Phán Giả Thật Lục
Chương 3
Ngay khi Từ Văn Hạo bắt đầu động tay động chân với tôi thì đột nhiên chiếc xe lại thắng gấp.
Từ Văn Hạo ngồi không vững nên người nhào về phía trước.
"Mẹ kiếp! Ông lái xe kiểu quái gì vậy ..."
Rồi cậu ta im bặt, giọng nói chợt run rẩy vì hoảng sợ: "Ông, ông, ông là ai? Ông không phải chú Trần!"
Qua kính chiếu hậu trong xe, tôi nhìn thấy một đôi mắt sắc lẹm hệt như rắn rết.
Giây tiếp theo, đầu tôi trở nên nặng trĩu, rồi tôi từ từ lâm vào trạng thái hôn mê.
Đến khi tỉnh lại, trước mắt tôi chỉ là một màu trắng toát.
Đây là một căn phòng kín, tay chân của chúng tôi bị trói bằng xích sắt, chỉ có đầu là cử động được.
Từ Văn Hạo và tên đàn em Vương Hổ của cậu ta vừa tỉnh dậy đã bắt đầu chửi rủa:
"Tên nào! Rốt cuộc mày muốn làm cái quái gì vậy?"
Trình Hàm giả vờ bình tĩnh: "Ông muốn tiền hả? Chỉ cần không làm hại tôi thì bố tôi sẽ cho ông rất nhiều tiền."
Từ Văn Hạo cũng nói: "Đúng! Nhà tao rất giàu! Mày muốn bao nhiêu?"
Họ la hét ầm ĩ một lúc lâu nhưng chẳng có ai trả lời.
Tôi thu mình vào một góc, đầu óc trống rỗng.
Có phải kẻ gϊếŧ người đã bắt cóc chúng tôi không?
Đám Trình Hàm rất giàu có, nói không chừng tên gϊếŧ người sẽ thả chúng đi để lấy một số tiền lớn.
Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, tôi phải làm sao đây?
Tim tôi đập loạn xạ, chỉ biết trốn vào trong góc nhìn đám người Từ Văn Hạo đang dần nổi điên vì thương lượng không thành, nhưng cũng chẳng có ích gì.
Ba tiếng sau đó.
Cánh cửa được mở ra.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đeo mặt nạ, không rõ tuổi tác hay tướng mạo xuất hiện ở cửa, mọi người trong phòng đều kinh hãi trốn vào trong góc.
Bởi vì người đàn ông đang cầm trên tay một chiếc rìu đẫm máu.
Đáng ngạc nhiên là giọng nói của hắn ta lại rất cuốn hút:
"Cửu Hòa, tao tìm thấy mày rồi."
Tôi ngẩng phắt lên, quả nhiên là hắn ta!
Tối thứ sáu tuần trước trời đổ cơn mưa to, tôi đang đi trong con hẻm duy nhất dẫn về nhà thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa đang kéo lê một xác người bước ra ngoài.
Tôi nhìn thấy hắn ta, và tất nhiên hắn ta cũng nhìn thấy tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã vội vã quay đầu chạy đi mất.
Có lẽ hắn ta cũng chỉ nhìn thấy bộ đồng phục học sinh của tôi mà thôi.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều sững sờ.
Từ Văn Hạo là người đầu tiên phản ứng kịp, cậu ta kinh hãi nhìn Trình Hàm: "Cậu ấy! Cậu ấy là Cửu Hòa! Người ông đang tìm chính là cậu ấy!"
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Báo Thù Rửa Hận
- Thẩm Phán Giả Thật Lục
- Chương 3