Chương 8: Tình Yêu Trong Waterloo

Rốt cuộc thứ hai Tiêu Diệc Vãn cũng gặp được An Phong trong văn phòng. Cô ấy mặc một chiếc áo len màu xanh lá quân đội, để tóc đuôi ngực, đeo một đôi bông tai tua rua dài. Ánh mắt Tiêu Diệc Vãn khi nhìn An Phong rất dịu dàng, trong lòng tràn nhập vui sướиɠ, nỗi mong nhớ những ngày qua đã khiến cho tình cảm của cậu dành cho An Phong nhiều hơn gấp bội.

Nhìn thấy Tiêu Diệc Vãn, An Phong lập tức lấy hộp bánh đặc sản của Bắc Kinh từ trong túi ra đưa cho cậu và nói: “Của cậu này”. Tiêu Diệc Vãn nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn. Hay là tôi mời cô cuối tuần này đi leo núi có được không?”

An Phong nhíu mày, chửi thầm, “Mời” leo núi ư?

Cô xéo sắc hỏi: “Leo núi có tốn tiền không?”

Tiêu Diệc Vãn hơi xấu hổ sờ sờ cái ót, cười nói: “Tôi mời cô ăn cơm! Nhưng mà để bày tỏ sâu sắc tấm lòng biết ơn của mình nên tôi mời cô đi leo núi, cô có đi không?” An Phong cảm thấy khó hiểu khi Tiêu Diệc Vãn đột nhiên mời cô như thế, nhưng mà thứ bảy tuần sau là sinh nhật 30 tuổi của mình, cùng Tiêu Diệc Vãn trải qua ngày sinh nhật cũng không có gì tệ.

An Phong suy tư vài giây sau đó hơi nghiêng đầu nói: “Cũng được, vậy sáng thứ bảy gặp há?”

“Ừa được! Vậy 9 giờ sáng thứ bảy gặp nhau ở trạm xe buýt gần nhà cô có được không? Chúng ta có thể cùng nhau ngồi tuyến 11 đến núi Hoa Sơn”. Tiêu Diệc Vãn lộ ra hàm răng trắng tinh cười nói.

An Phong giơ tay ra dấu OK.

7 giờ 30 sáng sớm thứ bảy An Phong thức dậy, cô nhớ tới hôm nay có hẹn với Tiêu Diệc Vãn, cô ngồi dậy bước xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó đi đến tủ quần áo chọn lựa, không biết nên mặc cái gì mới tốt. Mặc dù là đi leo núi nhưng cũng là lần đầu tiên cô và Tiêu Diệc Vãn đi chơi riêng lẻ với nhau, cho nên An Phong cũng có chút chờ mong.

Cuối cùng An Phong chọn một chiếc áo len màu caramel kết hợp với áo vest trắng xuông mặc ngoài, nhìn lại đồng hồ, đã 8 giờ 30, cô nhanh chóng luộc hai trái bắp để ăn sớm, dù sao leo núi cũng cần phải có thể lực mới được.

Khi An Phong tới trạm xe buýt thì nhìn thấy Tiêu Diệc Vãn đang đứng đợi cô, trên tay cậu còn cầm sữa đậu nàng và bánh quẩy. Nhìn thấy An Phong, Tiêu Diệc Vãn đưa sữa đậu nành và bánh quẩy cho cô nói: “Cho cô, cô vẫn chưa ăn sáng phải không?” Trong lòng An Phong cảm thấy ấm áp, cô nhận lấy sữa đậu nành và bánh quẩy, vui vẻ ăn.

Trước đó 20 phút, Tiêu Diệc Vãn ăn sáng ở gần đây, cậu nghĩ đến có lẽ An Phong vẫn chưa ăn sáng cho nên mua thêm một phần cho cô. Lúc trả tiền mới phát hiện mình quên mang theo bóp tiền, cũng may có thể thanh toán bằng điện thoại, cậu thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc ấy chạy về nhà lấy bóp tiền thì chắc chắn cậu sẽ tới trễ, khoa học kỹ thuật đúng là đã cứu cậu một vố.

Chuyến xe đi tuyến đường 11 đến rồi, hai người tìm được hai ghế trống cạnh nhau ngồi xuống.

Ngoài cửa sổ có bám lớp một lớp bụi dày, trông có vẻ cũ kỹ khiến cho chỗ ngồi khá âm u. Hôm nay Tiêu Diệc Vãn mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, bên ngoài mặc áo khoác chống thấm nước sáng màu. Cậu đeo ba lô trông cậu rất trẻ trung, làm cho An Phong cảm thấy như mình đang đi chơi với một cậu sinh viên.

Tiêu Diệc Vãn quay đầu nhìn An Phong hỏi: “Cô uống nước không? Tôi có mang theo nước này”. An Phong cười xua tay nói: “Cảm ơn, bây giờ còn chưa khát, cậu chuẩn bị đầy đủ quá ha”. Tiêu Diệc Vãn đắc ý trả lời: “Tất nhiên rối, tôi rất chuyên nghiệp trong khoản leo núi này đấy”.

An Phong nhìn cậu em trai trước mặt này, cảm thấy cậu có chút đáng yêu.

Một tiếng sau, hai người đã đến chân núi Hoa Sơn. Núi Hoa Sơn ngày xưa chính là nơi Đạo giáo tu luyện trường sinh bất tử, trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, trong đền hương khói tỏa ra không ngừng. Thời tiết vào cuối mùa thu, cả ngọn núi bao phủ bởi một màu vàng rực kết hợp những bậc đá xanh ngắt dưới chân núi khiến cho lòng người tĩnh lại, chỉ muốn tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt này, nhưng tiếc là thời tiết ngày hôm nay không được tốt cho lắm, nếu hôm nay bầu trời trong xanh thì chắc chắn núi Hoa Sơn sẽ còn đẹp hơn, làm tâm trạng người xem vui vẻ thảnh thơi hơn nữa. An Phong và Tiêu Diệc Vãn bắt đầu di chuyển chậm rãi từ chân núi hướng lên đền phía trên.

Chìm đắm trong thiên nhiên có thể khiến cho lòng người trong khoảng thời gian đó tan biến hết những muộn phiền rối loạn ở thế giới thực tại, thay vào đó sẽ cảm nhận được thế giới là cỡ nào rộng lớn, lịch sử là cỡ nào thâm thúy, một người tồn tại trên thế giới này là cỡ nào nhỏ bé, thế giới này muôn màu muôn vẻ, 3000 nỗi muộn phiền chỉ sợ là lo lắng không đâu.

Tiêu Diệc Vãn đi phía trước An Phong. Cô nhìn bóng lưng gầy gò lại cao lớn của cậu, tâm trí An Phong vô thức đi vào cõi mơ mộng của chính mình: An Phong mặc một bộ y phục cổ trang nữ hiệp màu hồng, Tiêu Diệc Vãn mặc bộ y phục cổ trang công tử màu trắng, phong thái dịu dàng, điềm đạm. Nữ hiệp cùng với công tử ngang hàng bước đi trên con đường rợp lá thu vàng, rừng cây bát ngát. Nữ hiệp thổi sáo, công tử đạn đàn cổ. Hai người sống trong ngôi nhà cổ xưa trên đỉnh núi, nhà cổ khuất sau những tầng mây lúc ẩn lúc hiện, người bình thường khó mà nhìn thấy được.

“Cô đi không nổi nữa sao?” Tưởng tượng của An Phong bị câu hỏi của Tiêu Diệc Vãn làm cho bừng tỉnh, cô vội trả lời: “Không có”. “Vậy sao cô đi chậm vậy, hai chúng ta cách nhau tận 5 mét”. Tiêu Diệc Vãn cười nói.



An Phong bước tới phía trước vài bước to, đuổi kịp Tiêu Diệc Vãn.

Tới đỉnh núi, ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua từng tầng mây dày đặc, từng tia ánh sáng nhè nhẹ chiếu xuống những viên ngói màu lam của đền, tạo nên một phong thái mang đậm tính Giang Nam của nơi này. Ngôi đền không lớn, chỉ có chính điện và phụ điện, sân lát đá xanh được quét tước rất sạch sẽ, một chiếc lá khô cũng không có. Khi An Phong và Tiêu Diệc Vãn bước vào chính điện, nhìn thấy có hai cô gái tuổi trẻ đang thành kính quỳ lạy. Quỳ lạy xong, hai cô gái đứng dậy đang chuẩn bị rời đi. Một cô có dáng người trung bình, vẻ ngoài bình thường, cô gái còn lại thì thân hình cao gầy, vẻ ngoài lại cực kỳ xinh đẹp, phong thái đoan trang.

Bốn người tám mắt không thể hiểu được nhìn nhau, mà cô gái cao gầy kia giống như đang tò mò đánh giá An Phong.

Cô gái có dáng người trung bình lên tiếng nói chuyện trước: “Tiêu Diệc Vãn… trùng hợp thật…”

Bốn người rời khỏi chính điện, đứng ở gốc cây đại thụ bên ngoài đền nói chuyện. Thì ra cả hai cô gái đều là đàn chị hồi đại học của Tiêu Diệc Vãn ở Giang An, cô gái cao gầy tên là Ngô Vi Vi, cô gái hơi thấp hơn một tí là Tiền Tâm.

Ngô Vi Vi, An Phong cảm thấy cái tên này sao lại nghe quen thế nhỉ?

“A, Ngô Vi Vi, cô chính cô phóng viên kia phải không?” An Phong có hơi kinh ngạc buột miệng hỏi. Ngô Vi Vi nhẹ nhàng gật đầu, cười lịch sự có lệ.

An Phong định nói mẹ cô rất là thích cô ấy, nhưng mà Ngô Vi Vi có vẻ không thích tiếp xúc với người ngoài cho lắm nên An Phong im lặng không có nói ra, tránh cho Ngô Vi Vi cảm thấy cô muốn lôi kéo làm quen với cô ấy.

Rất mau sau đó An Phong nhận thấy bầu không khí có điểm không đúng lắm. Tiêu Diệc Vãn rõ ràng là đang có chút xấu hổ, Ngô Vi Vi lại kiểu che che giấu giấu xem xét cô, mà Tiền Tâm thì mang thái độ như xem kịch vui.

Tiêu Diệc Vãn cùng Ngô Vi Vi và Tiền Tâm trò chuyện thêm vài câu thì tách ra, bốn người đường ai nấy đi, Ngô Vi Vi và Tiền Tâm xuống núi còn An Phong và Tiêu Diệc Vãn thì đi lên quán trà trên đỉnh núi uống trà.

Đi được vài bước, An Phong hỏi: “Tiêu Diệc Vãn, Ngô Vi Vì là bạn gái cũ của cậu có phải không?”

Tiêu Diệc Vãn sửng sốt, rõ ràng như vậy sao? Nhưng mà cậu cũng không muốn gạt An Phong, vì thế “Ừm” một tiếng.

An Phong ra vẻ tò mò hỏi: “Vậy tại sao hai người lại chia tay thế? Ngô Vi Vi có vẻ là một cô gái rất ưu tú mà”.

Tiêu Diệc Vãn âm thầm thở dài trong lòng, cậu cảm thấy hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, cùng người con gái mình thích đi leo núi lại đυ.ng phải bạn gái cũ. Còn chưa kịp tỏ tình thì cô gái mà mình thích hỏi cậu vì sao lại chia tay bạn gái cũ. Cậu chỉ đơn giản trả lời: “Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là do tính cách không hợp nhau mà thôi”.

Đến quán trà, Tiêu Diệc Vãn nhanh chóng ngồi xuống, cậu hy vọng có thể dời đi sự chú ý của An Phong, hy vọng cô có thể quên đi chuyện vừa gặp phải Ngô Vi Vi. “Vi Vi, có muốn uống thử trà Long Tỉnh ở đây không, nghe nói rất nổi tiếng”. Tiêu Diệc Vãn vừa pha trà vừa hỏi.

“Vi Vi...” An Phong không nói nên lời nhìn Tiêu Diệc Vãn, cô cảm thấy không được vui cho lắm.

Lúc này Tiêu Diệc Vãn mới phát hiện mình vậy mà lại kêu nhầm An Phong thành Vi Vi, cậu thật sự rất muốn vả miệng mình một cái. Cậu một lòng nhanh chóng muốn cho An Phong quên đi chuyện của Ngô Vi Vi, vậy mà lại chữa lợn lành thành lợn què làm cho mọi thứ đổ bể hết, khiến cho cục diện hiện giờ trở nên càng ngượng ngùng hơn.

“Xin lỗi, tôi...” Đôi mắt trong veo của cậu mở to đầy căng thẳng nhìn chằm chằm An Phong.

“Không sao đâu, dù sao cậu cũng vừa mới gặp lại bạn gái cũ mà, tôi có thể hiểu được”. An Phong tỏ ra không có việc gì cầm ly trà Bích Loa Xuân lên uống.



Bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ. Tiêu Diệc Vãn định giải thích vài câu nhưng cậu sợ càng nói càng sai, vì thế cậu cũng cầm ly trà lên uống để che giấu sự túng quẩn này.

Bữa uống trà này, cả hai người đều cảm thấy không có mùi vị gì cả.

Chờ đến khi thanh toán, Tiêu Diệc Vãn muốn dùng điện thoại thanh toán, nhưng mà lúc này cậu phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn! Giờ khắc này, Tiêu Diệc Vãn thật sự muốn mua miếng tàu hủ đập chết chính mình. Cậu nơm nớp lo sợ nhìn An Phong nói: “Tôi vốn định muốn dùng điện thoại để trả tiến nhưng mà bây giờ điện thoại hết pin rồi, hôm nay cũng không mang theo bóp tiền...”

An Phong không sao cả nói: “Không sao, để tôi trả cho”.

Tiêu Diệc Vãn xấu hổ: “Xin lỗi, tôi đã nói là hôm nay mời cô mà. Hay là sau khi trở về tôi mời cô ăn tối ha, có được không?”

An Phong cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Không cần đâu, tối nay tôi phải trở về ăn tối cùng với cha mẹ”.

Tiêu Diệc Vãn hơi thất vọng nói: “Vậy à? Vậy ngày mai có được không?”

An Phong mỉm cười: “Thật sự không sao đâu, tối nay tôi ở lại nhà cha mẹ, chắc là tối mai mới về tới thành phố”.

Tiêu Diệc Vãn hỏi: “Những ngày cuối tuần cô thường ngủ ở nhà cha mẹ à?”

An Phong trả lời: “Cũng không phải, tại vì hôm nay là sinh nhật tôi cho nên hy vọng tối nay có thể cùng nhau ăn mừng sinh nhật cùng với cha mẹ”.

“Hôm nay là sinh nhật của cô?!” Tiêu Diệc Vãn kinh ngạc há to miệng, “Tại sao cô không nói cho tôi biết trước?”

An Phong bình tĩnh nhẹ nhàng trả lời: “Cũng đâu có gì to tát đâu, tôi cũng không phải là trẻ nhỏ”.

Giờ khắc này, Tiêu Diệc Vãn chỉ muốn bật một bài《 Lạnh lẽo 》 tặng cho chính mình, cậu không nghĩ tới cậu đã hủy hoại buổi tỏ tình ngày hôm nay, mà còn làm hỏng ngay trong ngày sinh nhật của An Phong.

Bất hạnh chính là vận rủi của Tiêu Diệc Vãn vẫn chưa kết thúc. Lúc xuống núi trời bắt đầu đổ mưa to, từng hạt mưa to như trân châu dội vào trên người của cả hai. Tiêu Diệc Vãn chỉ nhớ mang theo nước để uống chứ không nhớ mang theo dù che mưa. Cậu muốn cởϊ áσ khoác không thấm nước của mình đưa cho An Phong mặc, nhưng lại bị cô lịch sự từ chối, đành phải hậm hực từ bỏ.

Hai người tán loạn chạy trong màn mưa đi tìm chỗ trú, chờ đến khi xuống đến chân núi thì An Phong đã ướt như gà rớt vào nồi canh, mặc dù Tiêu Diệc Vãn có áo chống nước nhưng mà từ phần eo đổ xuống cũng ướt sũng nước.

Tiêu Diệc Vãn không nhịn được oán giận nói: “Dự báo thời tiết không chính xác gì hết, không có nói là hôm nay trời sẽ mưa a!”

An Phong run bần bật trong gió lạnh, mái tóc dài của cô đã ướt nhẹp, nước từ ngọn tóc không ngừng chảy xuống. May mắn nơi này cũng gần làng đại học Giang An, cô có thể bắt taxi đi đến nhà cha mẹ.

An Phong vội vàng tạm biệt Tiêu Diệc Vãn trong màn mưa to, cả hai người ai cũng không cảm thấy vui. Sau khi An Phong biết được Ngô Vi Vi chính là bạn gái cũ của Tiêu Diệc Vãn thì trong lòng như có thêm một cái nút thắt, Tiêu Diệc Vãn vậy mà lại gọi cô nhầm thành Ngô Vi Vi, cái này lại thắt thêm một cái nút trong cái nút thắt kia, cộng với trận mưa to tầm tã này nữa, trong lòng An Phong rất là rối rắm, cảm xúc lẫn lộn cực kỳ khó chịu.

Tiêu Diệc Vãn nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm thấy mình thật là thảm hại! Chuẩn bị xong những lời tỏ tình cũng không nói ra được một chữ, còn gặp phải bạn gái cũ, nói sai thứ không nên nói, không mang theo bóp tiền, trời còn đổ mưa to, cậu đã đẩy An Phong ngày càng xa hơn nữa. Vả lại, hôm nay còn là sinh nhật của An Phong, một ngày quan trọng như thế mà cậu lại khiến cho cô ấy mang theo cái nhìn tiêu cực với mình, chỉ sợ con đường tỏ tình của cậu sau này đầy chông gai rồi.

Tiêu Diệc Vãn bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ trong lòng, có lẽ cậu nên cúng bái thần linh thôi.