Chương 3: Thanh Niên Ở Trấn Nhỏ

Buổi tối ở nhà, An Phong tự hỏi nên bắt đầu từ góc độ nào để bắt tay vào thiết kế sản phẩm này. Nếu nói đến các loại app đọc sách thì WeChat là một app quen thuộc nhất với mọi người, mà Cổ Việt Nguyễn Kiện muốn thiết kế ra một app tốt hơn thế thì phải bổ sung thêm những feature nào? Thôi, kệ vậy, thành lập nhóm trước đi, An Phong mở ra Chat (phần mềm nội bộ của công ty), gửi lời mời cho Đại Đinh, Hạch Đào và Tiểu Mỹ.

“Phần mềm đọc sách mới tên là Hackathon, mọi người có muốn lập nhóm với nhau không?”

Đại Đinh phản hồi trước: “Cô thật là đáng sợ, lại muốn hãm hại tôi sao?”

An Phong nhoẻn miệng cười, quý trước khiến cho Đại Đinh làm quá nhiều, cho nên bây giờ vừa thấy cô liền cảm thấy như điêu dân muốn hãm hại trẫm vậy.

Hạch Đào phản hồi: “Ừm, những ai tham gia vậy? Đại Đinh có tham gia không?”

Tiểu Mỹ phản hồi: “Được nha, được nha, nghe nói soái ca mới tới chung nhóm với cô à? Có thật vậy không?”

An Phong bất đắc dĩ đỡ trán, cái này giống như tác phong của một nhóm sẽ thắng sao?

An Phong lập một nhóm nhỏ trong chat, đặt tên là “Thanh niên ở trấn nhỏ”, sau đó lần lượt thêm Đại Đinh, Hạch Đào, Tiểu Mỹ và Tiêu Diệc Vãn vào.

Đại Đinh gửi một cái sticker hoảng sợ, còn có dòng chữ “Cường đoạt dân nữ, dám ép bức bổn cung”.

Tiểu Mỹ: “Đây là hạng mục đầu tiên của Tiêu Diệc Vãn có phải không, xin chào gia nhập! Tôi là người thiết kế tên là Tiểu Mỹ!”

Hạch Đào: “Đại Đinh, hôm nay cậu có dấu hiệu bị bug, tôi sẽ sửa cho cậu”.

Đại Đinh: “...…”

30 phút sau, Tiêu Diệc Vãn phản hồi ở trong nhóm: “Xin lỗi, tôi vừa mới tắm ra. Rất mong chờ được hợp tác với mọi người ở hạng mục này!”

An Phong không thể kiềm chế mà tưởng tượng ra hình ảnh Tiêu Diệc Vãn khi tắm. Nhất định là đầu tóc ướt nhẹp, ánh mắt trong veo, xương quai xanh... Nhớ tới bờ vai phải của Tiêu Diệc Vãn sáng nay. Đột nhiên tim An Phong đập nhanh hơn, cả mặt đỏ bừng.

An Phong thở dài, trong lòng nghĩ mình vậy mà lại suy nghĩ đen tối về một cậu em trai 22 tuổi, có phải là hơi đáng khinh không chứ? Ài, kệ đi, vẫn nên đi tập yoga một chút cho tinh thần an ổn lại mới được. Cô dựa hai chân vào tường, hai khuỷu tay chống nền, nâng đỡ trọng lượng toàn thân.

Trồng cây chuối.

Nhìn thế giới ngược lại, An Phong bắt đầu tự hỏi chính mình đối với Tiêu Diệc Vãn là cảm giác gì. Gần hai ngày nay, mình thích cậu ta sao? Thích một người là một loại cảm giác rất vi diệu. Vốn dĩ hai người không hề liên quan đến nhau, chỉ vì một ánh mắt, một cái mỉm cười, liền xảy ra chấn động sinh lý và tâm lý, cuộc sống vốn dĩ bình yên lại bỗng dưng nhộn nhạo lạ thường.

Nhưng mà tại sao An Phong lại thích Tiêu Diệc Vãn nhỉ? Bởi vì cậu ấy đẹp trai sao? Nếu như cậu ấy xấu, vậy thì cô sẽ còn vừa gặp đã yêu, lần thứ hai gặp con tim nhộn nhạo sao? Cái gọi là tình yêu, có phải do hormone điều khiển làm cô xảy ra ảo giác hay không?

Hai người xấu xí sẽ có được tình yêu sao?

Vương Tiểu Sóng và Lý Ngân Hà nói có thể. Nhưng mà, An Phong chưa từng thích người nào xấu hết. Suy cho cùng, vẫn là cô kém hiểu biết sao?

Sau khi thu dọn thảm yoga, An Phong kiểm tra lại tin nhắn rồi chuẩn bị đi ngủ. Chat có một cái tin nhắn của Tiêu Diệc Vãn gửi cô: “Cảm ơn cô vì đã mời tôi vào nhóm, ngủ ngon”.

An Phong định trả lời lại một câu “Ngủ ngon” nhưng mà lại trả lời là “Không có chi”.

Sáng sớm hôm sau, An Phong không nhìn thấy tiêu Diệc Vãn ở trạm xe buýt, khi cô đến công ty thì nhìn thấy cậu ta đang ngồi ở bàn làm việc. Dưới cạnh bàn có để một cái túi tròn, nhìn kiểu dáng, có lẽ là cậu ấy đã đi đến phòng tập thể dục của công ty để tập trước khi vào làm.

Sáng sớm trong văn phòng cũng ít người, bàn làm việc hình L và bàn hội nghị hình L hợp lại thành một hình chữ nhật lớn. Chính giữa hình chữ nhật có hình bầu dục là khu vực nghỉ ngơi, khá giống một đồi núi nhỏ cũng khá giống một hòn đảo. An Phong đi vào hòn đảo lấy cà phê, nếu sáng sớm không có cà phê thì não bộ cô không thể hoạt động được.



Sáng sớm cà phê cung không đủ cầu, An Phong đành phải cầm cái ly, chờ đợi cà phê mới pha. Máy pha cà phê run không đều, mùi cà phê thoang thoảng bay ra. An Phong thất thần. Cà phê sôi từ từ, máy pha cà phê bốc khói nghi ngút, giống như một thế giới nhỏ khép kín.

Tiêu Diệc Vãn đi vào hòn đảo, nhìn thấy An Phong đang ngẩn người, cậu cười nhẹ. Bước tới phía trước một bước, An Phong không phát hiện, cậu lại bước thêm một bước, An Phong vẫn không phát hiện. Nếu bước thêm một bước nữa thì chỉ cách An Phong chưa tới 30 cm. Tiêu Diệc Vãn không có bước tiếp mà hỏi: “Đang suy nghĩ gì đấy?”

An Phong như vừa mới tỉnh mộng, xoay người, liền nhìn thấy Tiêu Diệc Vãn đang tò mò nhìn cô. Cô trả lời: “Ừm... Công việc.”

Tiêu Diệc Vãn tỏ ra không tin, cười nói: “Tập trung làm việc vậy sao?” An Phong lại chửi thầm, cậu em trai này sao lại thế? Có biết mình hơn cậu ta hai cấp không vậy? Không hề kính trọng cấp trên chút nào, còn dám chọc ghẹo cô?

An Phong không có trả lời, chỉ là khıêυ khí©h nhìn Tiêu Diệc Vãn, Tiêu Diệc Vãn không nói gì, cũng không yếu thế nhìn lại An Phong. Bây giờ là một hoàn cảnh rất vi diệu, không có ngôn ngữ, chỉ có ánh mắt nhìn nhau, nhưng mà hai bên giống như hiểu được đối phương muốn nói cái gì. Mặc dù khí thế hai bên không phân cao thấp, nhưng mà Tiêu Diệc Vãn cao hơn An Phong nửa cái đầu, nhìn xuống và ngước lên không giống nhau, An Phong có hơi mỏi cổ, cuối cùng không thể không chịu thua.

An Phong quay đầu, rót cà phê, sau đó hiên ngang mà rời đi.

Nhìn An Phong khí phách hiên ngang mà rời đi, Tiêu Diệc Vãn cười nhẹ.

Xử lý xong tài liệu cuộc họp sáng nay, An Phong nhìn thời gian trên màn hình, sắp 12 giờ rưỡi rồi, cô kiểm tra một chút lịch trình của mọi người, thông báo cho “Thanh niên ở trấn nhỏ” họp vào lúc 5 giờ chiều. Sau khi ăn cơm trưa về, Tiêu Diệc Vãn nhìn thấy thông báo trên nhóm, buổi chiều lúc 3 giờ Tiểu Mỹ phản hồi đã nhận được thông báo, Đại Đinh và Hạch Đào còn chưa phản hồi.

Hai cái người kiêu ngạo này... An Phong mắng thầm.

An Phong hỏi trong “Thanh niên ở trấn nhỏ”: Đại Đinh, Hạch Đào, buổi chiều họp lúc 5 giờ hai người có tham gia không?

Đại Đinh: Ôi trời... Sao lại họp lúc 5 giờ? Hôm nay tôi muốn về sớm một chút.

An Phong: 5 giờ mà muốn về rồi? Cậu thay đổi rồi, Đại Đinh...

Đại Đinh:... Tối nay tôi muốn đi coi mắt...

Tiểu Mỹ: A a a, với ai!

Đại Đinh: Nói ra thì cô biết sao?

Tiểu Mỹ: Cậu không nói thì làm sao biết tôi không quen biết?

Đại Đinh: Một đứa con gái.

Tiểu Mỹ:...

An Phong: Coi mắt lúc mấy giờ, ở đâu vậy? Có xa công ty không? 5 giờ họp xong chắc là vẫn tới đó kịp mà. Nếu không được, cậu cũng có thể họp video trên xe mà.

Đại Đinh:... Cô chính là một nhà tư bản độc đoán muốn rút cạn sức lao động của nông dân bọn tôi!

Cuối cùng Đại Đinh vẫn không cam tâm mà đồng ý họp lúc 5 giờ. Hạch Đào chưa bao giờ tiếp nhận hội họp nhưng mà nếu có Đại Đinh thì cậu ấy cũng sẽ tham gia.

Khi cuộc họp bắt đầu thì ngoài trời đã u ám, mùa thu đã qua, Bắc bán cầu bắt đầu chu kỳ ngày ngắn đêm dài. An Phong mở ra notebook liên kết với TV chiếu ra quy tắc thi đấu cho mọi người cùng xem. Cô nói “Trước tiên mọi người dành ra hai phút xem quy tắc cuộc thi đi. Cho điểm dựa vào ba mục. Mục đầu tiên là cạnh tranh và chiến lược phân tích. Mục thứ hai là thiết kế trải nghiệm người dùng. Mục thứ ba là sản phẩm demo. Muốn đạt được điểm cao, chúng ta cần phải có một sản phẩm hoàn chỉnh. Tuy rằng chúng ta không cần phải đáp ứng đầy đủ nhu cầu của người tiêu dùng, nhưng phải có mấy cái feature, phía trước UI, số hiệu và số liệu đều phải hoàn thành”.

Tiểu Mỹ nói “Cho điểm quy tắc rất rõ ràng. Nhưng mà chúng ta làm sao để chọn lựa feature?”

An Phong trả lời: “Tôi cảm thấy trong một tuần này mọi người có thể brainstorm một chút, tốt nhất là định ra feature vào cuối tuần, vậy thì thứ hai tuần sau, chúng ta có thể bắt đầu tiến hành được rồi”.



Tiêu Diệc Vãn nói: “Hôm nay tôi có thể bắt đầu làm một ít sản phẩm cạnh tranh và sách lược phân tích, sau khi làm xong sẽ đưa lên nhóm, trong vòng một tuần này mọi người có thể suy nghĩ về nó, cuối tuần chúng ta có thể gặp mặt để đưa ra phương án cuối cùng”.

Đại Đinh: “Nghe có vẻ hay đó.”

Hạch đào: “Tôi cũng có thể.”

Tiêu Diệc Vãn nhìn An Phong cười đắc ý. Trong lòng An Phong nghĩ, hừ, trong công việc cũng khá là chủ động ha, nhưng mà, tôi sẽ không khen ngợi cậu đâu.

Cuộc họp kết thúc, An Phong nhìn thấy Triệu Phi. Triệu Phi cười nói: “Oa, các người chuẩn bị Hackathon sớm vậy sao, đúng là tích cực. Xem ra lần này An Phong nhất định phải thắng ha”.

An Phong vừa định phản lại một câu thì Tiêu Diệc Vãn đã giành trước một bước, cậu mỉm cười trả lời: “Đến bây giờ còn chưa bắt đầu chuẩn bị, theo như tôi thấy thì anh Triệu mới là người nhất định sẽ thắng a”.

Những lời này vừa nghe thì thấy như đang khen ngợi, nhưng nó cũng là một câu châm biếm. An Phong liếc Tiêu Diệc Vãn một cái, nghĩ thầm, nhìn cậu ấy có vẻ là một người rộng lượng nhưng không ngờ khi châm chọc người khác cũng rất có năng lực ha.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tiêu Diệc Vãn gửi lên nhóm sản phẩm cạnh tranh và sách lược phân tích cậu đã làm. An Phong mở ra thì thấy chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cậu ấy lại có thể làm ra nhiều nội dung như vậy. Tiêu Diệc Vãn sưu tầm một vài loại app đọc sách phổ biến trên thị trường, phân tích thị phần, trải nghiệm người tiêu dùng và vốn. An Phong nghĩ một sinh viên vừa tốt nghiệp mà có thể làm được như thế này đúng là không tệ.

An Phong nhắn tin cho Tiêu Diệc Vãn trên Chat: Làm rất tốt, tôi sẽ gửi một file kiến nghị cải thiện.

Tiêu Diệc Vãn mở file ra, nhìn thấy kiến nghị cậu nên thêm một số sản phẩm phân tích như là người sử dụng càng thích xem video hơn là đọc sách, những sản phẩm như thế này cũng có rất nhiều sự cạnh tranh.

Tiêu Diệc Vãn nghĩ thầm, cô ấy cũng rất là thông minh a.

Cuối tuần, Tiểu Mỹ chọn một quán cà phê không xa lắm, năm người mang theo laptop, ngồi vây quanh một chiếc bàn dài, uống cà phê, ăn các món điểm tâm ngọt Trung Quốc như là bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, bánh hoa sen. Đại Đinh nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể làm một bản thiết kế offline, dù sao cũng có rất nhiều người đọc sách trên xe buýt, tàu ngầm, vẫn nên thiết kế một bản đi”. An Phong trả lời: “Đúng vậy, thiết kế offline là một cái feature tốt, nhưng mà đọc sách WeChat đã có rồi, chúng ta không thể dùng cái này làm feature riêng của mình được”.

Tiêu Diệc Vãn nói: “Tôi cảm thấy mục tiêu của chúng ta không nhất thiết phải là tất cả mọi người, mà còn là những khách du lịch và những người muốn học tập nhanh chóng. Làm một cái app xã giao, không cần chỉ tập trung vào người đi làm mà còn nên thêm những Feature cho những nhu cầu khác nữa, tôi cảm thấy như thế có vẻ khả quan hơn một chút”.

An Phong gật gật đầu, nói tiếp: “Ừm, không cần những người trên tàu điện ngầm, có một chút hạn chế như là thời gian đọc ngắn, không biết nên đọc cái gì hay là nhìn thấy một cái gì đó quan trọng nhưng không biết làm sao note lại…”

Năm người họp hết hai tiếng rưỡi sau đó ở lại quán ăn tối. Tất cả mọi người đều rất hài lòng với kết quả thảo luận và đồ ăn ở đây, từng người đều cảm thấy mỹ mãn ra về.

Tiêu Diệc Vãn cùng ngồi xe buýt với An Phong về. Cuối tuần trên xe buýt rất là trống trải, hai người dễ dàng tìm được chỗ ngồi thoải mái. Tiêu Diệc Vãn mặc một cái áo lông hoa văn màu đỏ đậm, trông giống như là một sinh viên triết học cổ điển. An Phong ngồi ở bên cạnh cậu ta vừa cảm thấy bị cậu ta hấp dẫn lại vừa kháng cự lại sự cám dỗ này.

Tuổi tác chênh lệch, lại là đồng nghiệp cùng bộ phận, quen biết mới một tuần, tất cả những điều này giống như một cái dây cương kéo nội tâm đang nhảy loạn của An Phong lại. Cô rất cố gắng kiềm chế, không cho chính mình lộ ra bất cứ điều gì vượt mức đồng nghiệp. Nhưng mà, thích một người sẽ giấu được sao? Ánh mắt trốn tránh của cô, cảm xúc vô tình cô để lộ ra khi đối diện với Tiêu Diệc Vãn, thái độ mất tự nhiên của cô khi ngồi cùng cậu. An Phong cảm thấy chính mình có lẽ đã không giấu được, chỉ sợ đã để lộ từ lâu rồi. Cậu ta thông minh như vậy, chắc chắn nhìn ra được.

Nhưng mà có nhìn ra được cũng không sao, chỉ cần An Phong không nói thì cô sẽ tự lừa mình dối người, mắt điếc tai ngơ vậy.

An Phong muốn làm một con đà điểu.

“An Phong, bình thường vào ngày cuối tuần cô thích làm gì vậy?” đột nhiên Tiêu Diệc Vãn xoay qua nhìn cô hỏi. An Phong trả lời: “Cũng không có gì đặc biệt, đôi khi sẽ đi vùng ngoại thành thăm cha mẹ hoặc là đi tập yoga với bạn bè, đi ra ngoài xem phim gì đó” . “Ừm”. Tiêu Diệc Vãn xoay mặt trở lại, mắt nhìn thằng phía trước.

Bỗng nhiên An Phong nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Tiêu Diệc Vãn, tại sao cậu lại gọi Triệu Phi là anh Triệu, còn gọi tôi thì gọi thẳng tên vậy, cậu không biết tôi và cậu ta cùng cấp bậc sao? Hơn nữa, tôi cũng lớn tuổi hơn cậu nhiều đấy”.

Tiêu Diệc Vãn cười, cậu nhìn An Phong nói: “Cô muốn tôi gọi cô là chị Phong sao? Tôi có thể a, nhưng mà cô có thể gọi tôi là em Vãn sao?” An Phong nhíu mày, chửi thầm má nó, em Vãn, đây là kiểu xưng hô kỳ quái gì vậy… Tiêu Diệc Vãn tới gần An Phong hơn một chút, gần tới mức suýt đυ.ng mặt của An Phong, cậu hỏi tới: “Cô muốn gọi tôi là em Vãn sao?”

An Phong lập tức lùi lại cho đến khi sắp đυ.ng vào cửa kính xe, cô mới lẩm bẩm nói: “Tôi không muốn!”

Tiêu Diệc Vãn lại cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh ngay ngắn chỉnh tề.