Hoàng Tử Nho và Vương Nhất Ninh đã đến Tô Châu để gặp gỡ một nhà đầu tư quan trọng.
Tục ngữ nói: Bên trên có trời, dưới có Tô Châu và Hàng Châu. Đã tới Tô Châu rồi, dĩ nhiên phải dành ra một chút thời gian để thưởng thức những khu vườn và món ngon của Tô Châu. Sau khi cuộc gặp gỡ với khách hàng kết thúc suôn sẻ, hai người cùng nhau đến phố Thanh Đoàn ở Tô Châu để ăn uống. Vương Nhất Ninh không thích ăn đồ ngọt, nên chỉ ăn tượng trưng cho có, trong khi Hoàng Tử Nho đã ăn bốn cái trong sự kiềm chế cực độ.
Nhìn hai cái má phồng lên của Hoàng Tử Nho, Vương Nhất Ninh nở một nụ cười khó thấy.
Hoàng Tử Nho hỏi: "Vương Nhất Ninh, sau khi nhận được khoảng đầu tư này, cậu định làm gì?" Vương Nhất Ninh nâng mắt kính, bình tĩnh trả lời: "Tôi luôn muốn làm ra một trò chơi về cuộc sống hàng ngày, số tiền này có thể dùng để nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới." Hoàng Tử Nho suy nghĩ một chút, nói: "Mình cảm thấy không tệ, hiện tại nhân viên văn phòng đang phải chịu nhiều áp lực từ công việc, chơi trò chơi về cuộc sống ảo có thể giúp bọn họ quên đi cuộc sống trong hiện thực một thời gian ngắn, nhưng cũng không tốn nhiều năng lượng của họ, mình nghĩ đó là một hướng đi tốt.”
Vương Nhất Ninh mỉm cười, không nói gì thêm. Hoàng Tử Nho ngạc nhiên phát hiện, bên má trái Vương Nhất Ninh có một lúm đồng tiền nhỏ, chỉ có điều nó được che giấu kỹ quá, kỹ đến nỗi trong hai năm rưỡi qua cô không nhìn thấy nó.
Vương Nhất Ninh nói: "Nghe nói cảnh đường phố Tô Châu về đêm khá đẹp, Hoàng Tử Nho, cậu có muốn đi xem không?" Hoàng Tử Nho nói: "Được, dù sao sáng mai chúng ta mới về Giang An mà."
Về đêm, khi núi và đường xá tối đen như mực, những chiếc l*иg đèn sáng rực phản chiếu xuống mặt sông tạo nên ánh sáng lung linh mờ ảo, Vương Nhất Ninh và Hoàng Tử Nho ngồi cạnh nhau ở mũi thuyền, được người chèo thuyền đưa đi tham quan cảnh đêm ở đây. Mặt sông rất bình lặng, thuyền gỗ nhẹ nhàng đong đưa trên mặt nước, mái chèo gỗ nhẹ nhàng rẽ nước sông, Hoàng Tử Nho cảm giác như mình về lại thời thơ ấu. Thời gian gần đây, Hoàng Tử Nho thường có cảm giác bình yên như thế này, dường như tất cả những thống khổ và căm phẫn trong quá khứ của cô đều đã được vứt bỏ, chỉ còn lại những năm tháng an yên ở hiện tại.
Hoàng Tử Nho không thể lý giải được sự thay đổi tâm trạng này của cô, vì cái gì sau khi 30 tuổi cô lại trở thành Phật tử? Thật sự là vì tuổi tác sao?
Vương Nhất Ninh nói: “Hoàng Tử Nho, cậu thích nhất là địa phương nào?” Trong đầu Hoàng Tử Nho nhanh chóng nảy ra một loạt địa danh: Đại Lý, Lệ Giang, Tô Châu, Trường Sa, Hạ Môn, Tam Á...” Suy nghĩ nửa ngày, cô cũng khó có thể tuyển ra một cái thích nhất. Hoàng Tử Nho trả lời nói: “Quá khó khăn, mỗi nơi đều có cái hay cái dở. Còn cậu thì sao? Cậu thích nhất nơi nào?” Vương Nhất Ninh trả lời: “Giang An.”
Hoàng Tử Nho bất lực, câu trả lời này rất là Vương Nhất Ninh, cô trêu chọc: “Vậy thì cậu hạnh phúc quá rồi, nơi yêu thích của cậu chính là thành phố cậu sống hàng ngày.” Vương Nhất Ninh nhiêm túc nói: “Bởi vì thích, nên mới sinh sống và làm việc ở Giang An.”
Hoàng Tử Nho sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, Giang An quả nhiên là một thành phố đáng sống, nhưng mọi người thường bỏ qua những thứ gần trong tầm tay.
Hoàng Tử Nho hỏi: “Vương Nhất Ninh, cậu là người Tây An phải không? So với Tây An, cậu thích điểm nào ở Giang An hơn?” Vương Nhất Ninh thoáng nhìn Hoàng Tử Nho, trả lời: "Phong cảnh thiên nhiên, văn hóa doanh nghiệp và con người ở nơi đây.” Xuyên qua mắt kính của Vương Nhất Ninh, Hoàng Tử Nho nhìn thấy trong đôi mắt của cậu ấy có điểm điểm ánh sáng nhỏ như ánh sao trời.
Hoàng Tử Nho nghĩ thầm, ánh sáng đêm nay thật là sáng.
Xuống thuyền, hai người cùng đi trên con đường lát đá, hai bên là bức tường trắng ngói đen cổ kính Tô Châu. Phố Sơn Đường có hàng nghìn năm lịch sử, do Bạch Cư Dị xây dựng khi ông còn là một quan chức ở Tô Châu. Chỉ là, bây giờ phố cổ trong nước càng ngày càng bị thương nghiệp hóa, khiến cho mỗi một con phố cổ đều mang một cảm giác như đã từng quen thuộc, thật đáng tiếc.
Vương Nhất Ninh đột nhiên hỏi: "Hoàng Tử Nho, cậu tới Extreme Games một tháng rồi, cảm thấy thế nào?" Hoàng Tử Nho thầm nghĩ, tại sao phải hỏi những câu hỏi khó trả lời như vậy trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ nói là cảm thấy không tốt? Cô mỉm cười, trả lời: "Tốt lắm, mình rất thích công việc và bầu không khí ở Extreme Games." Nói xong Hoàng Tử Nho lén nhìn sang ông chủ Vương Nhất Ninh của cô một cái.
Vương Nhất Ninh, hoàn toàn như trước đó, không lộ vẻ gì.
Hoàng Tử Nho nhanh chóng chuyển chủ đề: "Trời không còn sớm, chúng ta về khách sạn đi."
Vương Nhất Ninh lên mạng đặt một chiếc taxi. Hai người ngồi ghế sau, tài xế một mình ngồi phía trước. Tài xế của bọn họ rất nhiệt tình và nói chuyện nhẹ nhàng. Tài xế hỏi: "Đây là lần đầu tiên hai người đến Tô Châu à?” Hoàng Tử Nho trả lời: "Không phải, tôi đã tới rất nhiều lần rồi." Tài xế nói thêm: "À, vậy đã đến Đồng Lý chưa?” Hoàng Tử Nho trả lời: "Không có."
Tài xế có vẻ hài lòng với câu trả lời này, nói: "Nơi đó rất thích hợp với những cặp vợ chồng trẻ như hai người. Phong cảnh rất đẹp và lãng mạn." Trên mặt Hoàng Tử Nho hiện ra ba dấu chấm hỏi, vợ chồng trẻ? Làm sao mà tài xế này lại nhìn ra chúng tôi là một cặp vợ chồng trẻ vậy? Hoàng Tử Nho định nói tiếp, tài xế lại tiếp tục nói: "Tôi nhìn người rất chuẩn, chắc chắn hai người sẽ thích Đồng Lý.”
Hoàng Tử Nho cười gượng, oán thầm, nhìn người chuẩn? Cô còn chưa kịp nói ra miệng: "Bác tài, chúng tôi hoàn toàn không phải là vợ chồng, anh ấy là sếp của tôi." Vương Nhất Ninh liền đi trước một bước tiếp chuyện với tài xế: "Bác tài, chỗ đó cách đây xa không?" Tài xế trả lời: "Không xa."
Hoàng Tử Nho hoang mang nhìn Vương Nhất Ninh, trong lòng suy nghĩ, tại sao cậu ấy không giải thích lại với tài xế? Nhưng nghĩ lại, Vương Nhất Ninh là kiểu đàn ông kiệm lời, chắc chắn là lười giải thích với tài xế. Ngoài ra, giải thích hay không, thì có gì khác nhau đâu không phải sao? Tài xế taxi cũng chỉ là một người qua đường trong đời bọn họ, mà bọn họ, cũng chỉ là một trong vô số khách hàng của người tài xế mà thôi. Duyên phận giữa con người với con người, hầu hết đều rất ngắn. Tốt hơn là nên để người tài xế này đắm chìm trong ảo tưởng rằng ông ta nhìn người rất chuẩn đi.
Trở lại khách sạn, Hoàng Tử Nho và Vương Nhất Ninh lần lượt về phòng. Đây là một khách sạn có lối thiết kế đơn giản kiểu Nhật, mỗi phòng đều có một sân vườn nhỏ ngoài trời, khu vườn của mỗi phòng được cách ly tượng trưng bằng hàng rào không cao không thấp. Phòng của Hoàng Tử Nho ở cạnh Vương Nhất Ninh.
Hoàng Tử Nho rót cho mình một ly rượu vang đỏ, cô ngồi trên chiếu Tatami ngoài cửa sổ sát đất, vừa uống rượu vừa nhìn màn đêm thăm thẳm và mặt trăng cô đơn. Hoàng Tử Nho thích cảm giác lân lân do cơn say mang lại. Cái cảm giác trôi nổi này có thể khiến cho cô quên đi thế giới mà cô đang sống trong một thời gian ngắn. Khi cô ấy quên mình là Hoàng Tử Nho, cô ấy dường như có thể buông bỏ mọi thứ, hoàn toàn buông lỏng.
Bên cạnh có tiếng mở cửa vang lên, Hoàng Tử Nho nhìn sang bên phải, một người đàn ông trung niên bước ra từ phòng của anh ấy. Hoàng Tử Nho lòng sinh chán ghét, cô ấy ghét bị người khác quấy rầy khi ở một mình. Người đàn ông trung niên liếc nhìn bên trái, thấy Hoàng Tử Nho đang uống rượu một mình, anh ta cười nói: "Người đẹp, uống rượu một mình à?"
Hoàng Tử Nho lười biếng trả lời anh ta, chỉ là có chút say liếc nhìn anh ta một cái.
Nhìn thấy Hoàng Tử Nho hơi say, người đàn ông trung niên dường như được khích lệ bởi một loại động viên nào đó, hắn ta tiếp tục nói: "Người đẹp, chúng ta hãy cùng trò chuyện. Cô xem ánh trăng đêm nay đẹp biết bao nhiêu." Hoàng Tử Nho khó chịu trả lời. "Không cần." Nhưng người đàn ông không có suy nghĩ muốn bỏ cuộc, anh ta vẫn cười toe toét nói: "Em xem, chúng ta tình cờ ở cùng một khách sạn, lại may mắn ở sát vách, cái này đúng là duyên số nha."
Hoàng Tử Nho cười khẩy, nói: "Duyên số cái đầu ông." Người đàn ông kia cười trả lời: "Người đẹp sao lại mắng anh? Rất có cá tính nha, anh thích." Hoàng Tử Nho đang chuẩn bị đứng dậy, trở về phòng của mình, người đàn ông kia còn nói theo: "Người đẹp em đừng đi, có phải là em ngại ngùng không? mọi người đều lớn hết rồi, đêm hôm khuya khoắt trò chuyện một chút thì không tốt hơn sao?"
Hoàng Tử Nho chán ghét nhìn hắn ta một cái, mắng một câu: "Bệnh tâm thần, tôi không muốn cùng ông tán gẫu!" Người đàn ông kia có chút không vui, nói: "Đừng có không biết điều như vậy, cô cho rằng cô là ai?"
Lúc này, lại có tiếng mở cửa vang lên, Hoàng Tử Nho nhìn về phía bên trái, Vương Nhất Ninh từ trong phòng đi ra, sau đó, cậu ta chống tay lên lan can, nhẹ nhàng nhảy lên, liền từ sân vườn của cậu ấy nhảy qua sân vườn của Hoàng Tử Nho. Hoàng Tử Nho có chút sợ hãi nhìn Vương Nhất Ninh, cô không thể tin được, Vương Nhất Ninh giống như một học sinh cấp ba đang trốn học, bộ dạng này không khác gì trèo tường mà vào.
Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn Vương Nhất Ninh, giọng điệu đe dọa: “Cậu là ai, đừng có xen vào việc của người khác, chúng tôi đang nói tán gẫu ở đây.” Vương Nhất Ninh lạnh lùng nhìn người đàn ông, không nói gì. Kéo Hoàng Tử Nho đang ngồi trên Tatami lên, nói: "Chúng ta trở về thôi."
Hoàng Tử Nho nhìn Vương Nhất Ninh, cảm kích gật đầu nói: “Được.” Cô mở cửa kính, bước vào phòng. Vương Nhất Ninh từ bên ngoài đóng cửa kính lại, sau đó tiến tới trước mặt người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng nghiêm túc nói: "Nếu tôi lại phát hiện anh quấy rối bạn gái tôi, tôi sẽ làm cho anh cơm cũng không thể ăn được." nói xong, anh ta quay người rời đi, bước vào phòng của Hoàng Tử Nho.
Người đàn ông trung niên đứng ngây ra vài giây, rồi mắng: "Đồ điên! có bạn trai còn uống rượu giải sầu một mình." Sau đó anh ta tức giận trở về phòng của mình.
Trong phòng, Vương Nhất Ninh rót một cốc nước cho Hoàng Tử Nho, nói: “Sau này đừng ở ngoài uống rượu một mình.” Hoàng Tử Nho đã hơi say rồi, cô ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại lắc đầu. Vương Nhất Ninh hỏi: “Cậu lắc đầu là có ý gì?” Hoàng Tử Nho nhìn Vương Nhất Ninh nói: “Người đàn ông kia sai, chứ không phải mình, tại sao mình phải hy sinh niềm vui nho nhỏ của mình?”
Vương Nhất Ninh nhìn Hoàng Tử Nho nói: "Nhưng như vậy rất không an toàn."
Hoàng Tử Nho mang theo men say lại có vài phần nghiêm túc: "Tại sao nạn nhân phải điều tiết lời nói và việc làm của chính mình? Nên kiểm điểm chính là tên đáng chết kia, còn có những người cũng giống như tên đáng chết đó nữa!”
Vương Nhất Ninh thở dài, nói: “Đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng.” Hoàng Tử Nho nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Ninh, cười ngọt ngào: “Đúng không? Mình nói đúng chứ?"
Vương Nhất Ninh trầm mặc nhìn Hoàng Tử Nho say rượu, trong lòng thầm nghĩ, cậu lúc nào cũng có những ý tưởng như vậy. Nhưng mà, tôi không muốn nhất là việc thấy cậu phải chịu tổn thương. Cậu không thể vì tôi, có chút chủ kiến như vậy sao?
Nhìn đôi mắt nửa khép nửa mở của Hoàng Tử Nho, Vương Nhất Ninh mỉm cười, nói: "Có lẽ tôi chỉ thích cậu quyết đoán như thế. Vậy thì tôi chỉ có thể làm người đàn ông đứng sau lưng, âm thầm bảo vệ cậu.”