Chương 19: Hai Tháng Hẹn Với Chu Băng Thần Đã Đến

Hai tháng sau thời tiết ấm áp đến như dự kiến, nhiệt độ ở thành phố Giang An tăng lên 20 độ. Mặc dù không chờ mong lắm, An Phong vẫn cùng Tiêu Diệc Vãn, Chu Băng Thần và Bạch Tiểu Nam cùng đi vùng ngoại ô nướng BBQ, cắm trại.

Tiêu Diệc Vãn lái xe, An Phong ngồi ở ghế phụ, Chu Băng Thần và Bạch Tiểu Nam ngồi ở hàng ghế sau.

Hôm nay là lần đầu tiên An Phong gặp mặt bạn bè của Tiêu Diệc Vãn, ngoại trừ cô ấy, bên trong xe này đều là một đám thanh niên 22 tuổi, An Phong cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên nói chuyện gì cùng bọn họ.

Bạch Tiểu Nam phá vỡ sự im lặng trong xe, mỉm cười nói: "tuần trước là sinh nhật của Chu Băng Thần , bây giờ cuối cùng anh ấy cũng 22 tuổi nha." Tiêu Diệc Vãn nói: "Băng thần, buổi sáng cậu không học à? mùa hè năm ngoái tớ cũng 22 tuổi rồi." An Phong nghĩ thầm, vậy mà mới 22 tuổi, đúng là trẻ.

Bạch Tiểu Nam nhìn Chu Băng Thần nói: "Chúc mừng anh đã đến tuổi kết hôn hợp pháp, bây giờ anh có thể kết hôn." Chu Băng Thần không nghĩ vậy: "Kết hôn mươi hai tuổi thì cùng quá sớm, chuyện này còn lâu." Bạch Tiểu Nam nghiêng đầu, hỏi Tiêu Diệc Vãn: "Tiêu Diệc Vãn cậu thì sao? Muốn kết hôn sớm hay là muộn?"

Tiêu Diệc Vãn có chút do dự, cậu ta nhớ đến lần trước lúc trượt tuyết, khi say rượu An Phong nói rằng cô ấy muốn kết hôn, nhưng mà Tiêu Diệc Vãn không muốn nói dối, nên trả lời là: "Hiện tại còn chưa suy xét đến đến chuyện này."

Bạch Tiểu Nam lại hỏi: "Còn chị An Phong thì sao? Khi nào chị muốn kết hôn?" Nhìn vẻ mặt ngoan hiền vô hại của Bạch Tiểu Nam trong kính chiếu hậu, đột nhiên An Phong cảm giác cô bé này cũng không hẳn như bề ngoài của cô ấy, lần đầu tiên hai người gặp mặt, hỏi vấn đề này có phải là không đúng lắm không.

Nhưng An Phong nghĩ lại, có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi. Cô trả lời: "Những chuyện như thế này, tùy duyên đi."

Bạch Tiêu Nam vẫn cười như cũ, nói: "Chị An Phong thật là thoải mái."

Lái xe một tiếng rưỡi, bốn người tới địa điểm cắm trại, lúc này mặt trời đã lên cao, rất ấm áp. Khu cắm trại này không lớn lắm, khu cắm trại và khu vực nướng BBQ được ngăn cách bởi một hồ nước không lớn nhưng cũng không nhỏ lắm. Xung quanh đó có rất nhiều cây cỏ, cuối tháng giêng mưa xuống dồi dào thêm nhiệt độ đột nhiên ấm lên làm cho cây cối cùng hoa cỏ đều tràng đầy năng lượng, bừng bừng sức sống, tinh thần phấn chấn.

Kể từ lần gặp mặt hôm nay, Chu Băng Thần không biết mình nên theo Bạch Tiểu Nam gọi An Phong là "Chị An Phong", hay theo Tiêu Diệc Vẫn gọi cô ấy là "An Phong" thì tốt hơn. Gọi là "Chị An Phong", so vai vế thì rõ ràng thấp hơn Tiêu Diệc Vãn một bậc, nhưng nếu gọi là "An Phong", thì có vẻ rất lỗ mãng. Chu Băng Thần cảm thấy rất khó xử, cho nên mỗi lần nói chuyện với An Phong, cậu ấy đều cố gắng tránh xưng hô hết mức có thể, mà sẽ nói "Có muốn uống nước không?", "Snack này rất ngon, cho ăn nè.", "Diệc Vãn, hai người mau nhìn xem, trên mặt hồ có vịt trời kìa." Dùng những câu như vậy mà giao tiếp với An Phong.

Chu Băng Thần và Tiêu Diệc Vãn đang chuẩn bị bếp nướng BBQ, trong khi đó ở một bên khác, An Phong và Bạch Tiểu Nam đang sơ chế nguyên liệu. Hai người bọn họ đem cá, thịt bò, chân gà, bắp và cà tím đặt trong mâm, sau đó bắt đầu xuyên từng loại. Động tác của Bạch Tiểu Nam rất điêu luyện, nhìn liền biết là một cô gái rất giỏi nấu ăn, mà An Phong thì nhìn có vẻ khá miễn cưỡng.

Nhìn An Phong khó khăn vật lộn với trái bắp, Bạch Tiểu Nam mỉm cười nói: "Chị An Phong, để em làm cho." An Phong có hơi xấu hổ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Diệc Vãn và Chu Băng Thần đang cười trộm. An Phong chợt cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc, cô ấy như xông vào một thế giới không thuộc về mình. An Phong đột nhiên vô cùng tưởng niệm Hoàng Tử Nho và Vương Nhất Ninh, khi ở bên bọn họ, An Phong mới được thoả thích bản thân.

Giờ khắc này, trong đầu An Phong lại hiện lên câu hỏi mà cô ấy đã tự hỏi bản thân mình trăm nghìn lần: Cô và Tiêu Diệc Vãn, thật sự thích hợp với nhau sao?

"Chị An Phong, những thứ này đều xuyên xong rồi, để hai người bọn họ nướng trước đi, hay là mình cùng nhau đi ngắm hồ nước một chút đi?" lời nói của Bạch Tiêu Nam khiến cho An Phong thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. "Hả, À được." An Phong trả lời.



Bạch Tiểu Nam và An Phong cùng nhau đi dạo bên hồ, hai người trò chuyện không liên quan gì đến thời tiết và hoàn cảnh ở đây, Bạch Tiểu Nam nói: “Chị An Phong, thực ra em cảm thấy chị là người rất dũng cảm.” An Phong hơi ngạc nhiên "Hả?" Một câu. Bạch Tiểu Nam nhìn An Phong bằng đôi mắt hiền hòa, cười nói: "Mặc dù chị và Tiêu Diệc Vãn hơn kém nhau tám tuổi, nhưng chị vẫn dũng cảm ở bên cậu ấy."

An Phong cảm thấy Bạch Tiểu Nam này thật sự có chút kỳ lạ, dường như cô ấy quan tâm quá nhiều đến chuyện của mình và Tiêu Diệc Vãn. An Phong muốn thăm dò cô ấy một chút, liền trả lời: “Trên lệch tám tuổi rất lạ sao?” Bạch Tiểu Nam đối với câu hỏi này của An Phong có hơi bất ngờ, lúng túng cười nói: “Em đương nhiên là em cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là đứng trên góc nhìn của xã hội mà nói thôi."

An Phong "Ờ" một câu.

Lúc này, Chu Băng Thần gọi hai người bọn họ quay lại, “Xiên nướng đã chuẩn bị xong, lại ăn đi!” Bốn người bắt đầu dùng bữa trưa, tuy không gọi là xuất sắc nhưng món xiên nướng của Tiêu Diệc Vãn và Chu Băng Thần vẫn rất ngon. Chu Băng Thần cắn cánh gà nói: "Bữa BBQ hôm nay làm tớ nhớ đến buổi huấn luyện quân sự năm nhất đại học, chúng ta lén trốn ra ngoài đi ăn đồ nướng, bị huấn luyện viên mắng cho một trận té tát, hahaha." Tiêu Diệc Vãn cũng cười nói: "Đúng vậy ha, thoáng một cái bốn năm cũng đã trôi qua." Bạch Tiểu Nam nói: "Cảm giác ngày nhập học như vừa mới hôm qua."

Thấy An Phong không tham gia vào cuộc trò chuyện, Bạch Tiểu Nam hỏi: “Chị An Phong, chị tốt nghiệp khi nào?” An Phong bình tĩnh trả lời: “Tám năm trước.”

Không khí đột nhiên an tĩnh, tràn ngập xấu hổ.

Chu Băng Thần vội vàng giải vây: "Không ngờ Diệc Vãn lại nướng thịt ngon siêu cấp luôn nha, ha ha ha, giấu nghề hả...Ha ha ha." Tiêu Diệc Vãn cũng cảm thấy An Phong không vui, vội vàng gắp cho cô ấy một miếng cá nướng.

Nhìn thấy hai người con trai vội vàng vì An Phong giải vây, Bạch Tiểu Nam trong lòng có chút ghen tị, cô cười nói thêm một câu: "Tám năm trước, vậy cũng không phải là rất lâu, còn chưa tới mười năm đâu."

Cho đến giờ phút này, cuối cùng An Phong rốt cuộc xác định Bạch Tiểu Nam hôm nay nói chuyện kì lạ đều là cố ý, thậm chí có hơi khıêυ khí©h. Nhưng An Phong không hiểu lắm, vì sao Bạch Tiểu Nam lại muốn nhắm vào cô, dù sao, hôm nay cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Nếu như Bạch Tiểu Nam là đàn em cùng trường yêu thầm Tiêu Diệc Vãn, thì còn có thể hiểu được. Thế nhưng, cô ấy rõ ràng là bạn gái của Chu Băng Thần, tại sao phải để ý tới mối quan hệ của Tiêu Diệc Vãn và An Phong?

Chẳng lẽ, so với bạn trai mình, Bạch Tiểu Nam lại thích Tiêu Diệc Vãn hơn bạn trai mình sao? trẻ con bây giờ đều là ăn cơm trong chén, nhìn vào trong nồi hay sao? An Phong rất hứng thú nhìn Bạch Tiểu Nam, trong lòng suy nghĩ, nếu nói về Bạch Tiểu Nam, đẳng cấp không cao lắm, tuổi tác rõ ràng như vậy, chính là trình độ của học sinh tiểu học.

An Phong nhìn Bạch Tiểu Nam chằm chằm, nói: "Đúng vậy, tám năm đúng là không xem là lâu được." khí thế của An Phong khiến Bạch Tiểu Nam có chút sợ hãi, nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì thêm.

An Phong cười khẩy, chửi thầm, cô cho rằng chị đây hơn cô tám tuổi có thể nhào nặn nắn bóp như một cục bột sao? Vậy thì chị đây ăn cơm nhiều hơn tám năm chẳng phải là vô ích sao?

Buổi chiều, bốn người họ cùng câu cá bên hồ.

An Phong ngồi dựa vào ghế, dùng mũ che nắng che cả khuôn mặt lại, nói là câu cá, chi bằng nói là nữa ngủ nữa tỉnh nghỉ trưa. Vùng ngoại ô thành phố Giang An, gió đưa mây nhẹ trôi, nắng ấm nhưng không oi bức, chim chóc trong rừng cây hót ríu rít không ngừng, chính xác là một buổi chiều thanh thản dễ chịu.



Sự yên bình của An Phong bị phá vỡ bởi lời khen ngợi của Bạch Tiểu Nam, "Tiêu Diệc Vãn, anh thật giỏi nha, lại câu được một con cá nữa rồi. Em với Chu Băng Thần chỉ mới câu được một con."

Bạch Tiểu Nam tiếp tục nói: "Chị An Phong, chỗ chị có động tĩnh gì không? Nhìn chị giống như là đã tính trước hết rồi." Bên Trong mũ An Phong trợn mắt một cái, cởi mũ ra, nhìn Bạch Tiểu Nam, cười nói: "Câu cá mà, điều quan trọng là tâm bình khí hòa, đừng dùng lực quá mạnh, nghĩ là cá mắc câu thì tự nhiên cá sẽ mắc câu đấy, không nghĩ cá sẽ mắc câu thì có cố gắng cũng vô dụng."

Tiêu Diệc Vãn cười, An Phong cũng rất biết kiếm cớ bao biện cho sự lười biếng của mình. Cậu nghiên đầu dịu dàng nói với an Phong: "Em cứ câu cá tùy ý, anh tới phụ trách bữa tối cho mọi người."

Bạch Tiểu Nam nghe được ngụ ý của An Phong, cô cố nén lửa giận, cần câu cũng có chút run lên.

Hai chàng trai vẫn bình tĩnh câu cá, không để ý rằng cuộc chiến giữa hai cô gái đã bắt đầu. Từ góc độ tâm lý học mà nói, hành vi của Bạch Tiểu Nam là passive aggressive điển hình. Bề ngoài, cô ấy không có bất kỳ công kích rõ ràng nào đối với An Phong, mà là các loại khen ngợi lễ phép. Nhưng trong thâm tâm, lời nói của cô ấy đầy sự giễu cợt gièm pha. Chỉ là Bạch Tiểu Nam không nghĩ tới, trò này An Phong hoàn toàn không chịu thua cô ấy. Ngược lại còn dùng gậy ông đập lưng ông.

Thời gian buổi chiều trôi qua như nước chảy. Tiêu Diệc Vãn đã câu được ba con cá, cộng với con của Chu Băng Thần và Bạch Tiểu Nam, tổng cộng là bốn con. Với bốn con cá này, Bạch Tiểu Nam đã nấu món canh cá thơm phức cho mọi người trong bữa tối. Sau khi ăn no, cả bốn người đánh bài thêm vài tiếng nữa. Trời tối dần, trăng sáng sao thưa, một bóng trăng mờ soi bóng xuống mặt hồ.

Đến lúc vào lều để ngủ, vì Bạch Tiểu Nam và Chu Băng Thần mới hẹn hò được một tháng rưỡi nên cô xin ở chung lều với An Phong. An Phong trong lòng thầm mắng, Bạch Tiểu Nam này lại giở trò quỷ, thật là hại người không lợi mình. Tiêu Diệc Vãn cũng cảm thấy bất lực, so với việc qua đêm cùng Chu Băng Thần trong liều vải nhỏ hẹp, cậu ta đương nhiên muốn ôm An Phong trong vòng tay cùng chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù không tình nguyện, An Phong vẫn phải cùng Bạch Tiểu Nam vào trong một lều. Sau khi trằn trọc ba mươi phút, An Phong cảm thấy chưa buồn ngủ, liền khoác áo đi ra khỏi lều. Cô một mình đứng bên hồ, lặng lẽ nhìn ánh trăng sáng và mặt hồ tĩnh lặng.

“Anh cũng không ngủ được sao?” An Phong quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Diệc Vãn đi tới.

An Phong thân mật nắm lấy tay Tiêu Diệc Vãn, tựa đầu vào vai cậu ấy, ủ rũ nói: “Em không ngủ được, nhớ giường ở nhà lắm.” Tiêu Diệc Vãn nhẹ nhàng vuốt tóc an ủi: "Ngày mai sẽ về nhà."

Khoảng thời gian hai người được ở một chỗ cùng nhau rất ít, bỗng nhiên chuyến đi ngắn ngủi mờ nhạt này trở nên rạng rỡ. An Phong cười nắm lấy tay Tiêu Diệc Vãn, và than vãn với cậu ấy về không gian lều nhỏ hẹp, ở chung với người không quen thuộc thì rất ngại còn sợ bị côn trùng cắn nữa.

Lơ đãng, ánh sáng bên lều của An Phong nhoáng lên. Khóa kéo của lều bị kéo ra, lộ ra một cái đầu nhỏ, chắc là Bạch Tiểu Nam ở trong lều đang nhìn trộm hai người.

Một trò đùa tinh quái dâng lên trong lòng An Phong, cô nhón chân lên và hôn lên má phải của Tiêu Diệc Vãn một nụ hôn ngọt ngào. Tiêu Diệc Vãn hơi bất ngờ liếc nhìn An Phong, sau đó thân mật tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cô, dịu dàng ôm cô vào lòng.

An Phong lại lặng lẽ liếc qua lều của mình, cái đầu nhỏ ở khe hở biến mất, thế giới trong lều lại cách biệt với thế giới bên ngoài.

Giống như một cô học sinh cấp hai, An Phong cười đắc thắng, mắng thầm, cho cô tức chết, Bạch Tiểu Nam.