Chương 16: Mang Dép Bông Đi Làm, Không Được Sao?

Mùng hai Tết, Hoàng Tử Nho gửi tin nhắn Wechat cho An Phong và Vương Nhất Ninh: Mình từ chức rồi.

An Phong hỏi: “Sao thế? Nói chuyện với sếp không được hả?” Hoàng Tử Nho trả lời: “Thật ra là suôn sẻ rồi, sếp cũng nói thẳng tình trạng công ty hiện tại cho mình nghe. Nhưng mà mình cảm thấy, ở lại chỗ này chỉ làm lãng phí thời gian của mình thôi.”

An Phong: “À vậy à, vậy cậu muốn làm gì tiếp theo?”

Hoàng Tử Nho: “Nghỉ ngơi vài ngày, sau đó bắt đầu tìm việc làm.”

Vương Nhất Ninh: “Hoàng Tử Nho, giám đốc kinh doanh trong công ty của tôi vừa từ chức, nếu cậu có hứng thú thì tới công ty của tôi làm việc thử một lần đi.”

Hoàng Tử Nho: “Hả? Cũng được, vậy hôm nào mình tới công ty cậu phỏng vấn nha?”

Vài ngày sau, Hoàng Tử Nho đến công ty của Vương Nhất Ninh, mặc dù bọn họ đã quen biết nhau được mấy năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hoàng Tử Nho đến công ty của cậu ấy. Công ty nằm trong khu vực liên doanh các công ty khởi nghiệp thuộc quận Ninh Giang. Nằm trên tầng ba của một tòa nhà sáu tầng nhỏ. Công ty được bày trí đơn giản thực dụng, phù hợp với chủ nghĩa tối giản của ông chủ Vương Nhất Ninh.

Tên công ty của Vương Nhất Ninh là Extreme Games, văn phòng tầm 200 mét vuông, có 36 nhân viên. Công ty gồm có bộ phận chương trình, bộ phận sản phẩm và dữ liệu, bộ phận mỹ thuật, bộ phận bán hàng và tiếp thị, bộ phận hành chính. Hoàng Tử Nho ứng tuyển vào vị trí giám đốc phòng kinh doanh và tiếp thị, mặc dù so với công việc trước đây, có thêm một bộ phận tiếp thị, nhưng phạm vi công việc từ công ty lớn đến công ty nhỏ trở nên lớn hơn thì cũng là chuyện bình thường.

Bởi vì đây là người được đích thân ông chủ Vương Nhất Ninh giới thiệu, nói là phỏng vấn chứ thật ra chỉ làm cho Hoàng Tử Nho gặp mặt và làm quen với giám đốc các bộ phận một chút mà thôi. Ngày hôm sau, bộ phận hành chính đã gửi Offer cho Hoàng Tử Nho.

Mức lương cao hơn rất nhiều so với công việc vừa rồi của cô, văn phòng cũng ở gần nhà, công việc của công ty vừa khởi nghiệp cũng đơn giản, nhẹ nhàng, rõ ràng, văn hóa trong công ty cũng làm cho Hoàng Tử Nho cảm thấy thoải mái. Công việc này chính là một lựa chọn tốt cho Hoàng Tử Nho khi cô vừa mới thoát khỏi một nơi lục đυ.c nội bộ như công ty cũ. Hoàng Tử Nho không hề do dự vui vẻ ký tên vào bản Offer của mình.

Cứ như vậy, hai người bạn thân của An Phong đã trở thành mối quan hệ sếp và nhân viên. An Phong cũng âm thầm lo lắng, sau này cô và Hoàng Tử Nho không thể tùy tiện nói xấu sếp nữa rồi, bởi vì, sếp của Hoàng Tử Nho bây giờ chính là Vương Nhất Ninh.



Ngày đầu tiên đi làm, Hoàng Tử Nho đã bị sốc văn hóa. Một vài lập trình viên trong văn phòng thậm chí còn mang dép bông đi làm, cái này đúng là khác xa một trời một vực so với công ty tư nhân của Pháp, nơi mà tất cả nhân viên đều ăn mặc trau chuốt kiểu cách. Điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn chính là mỗi một người trong công ty, kể cả Vương Nhất Ninh đều làm lơ chuyện này, không ai cảm thấy có gì bất thường cả.

Làm giám đốc kinh doanh và tiếp thị của một công ty, đương nhiên cũng là gương mặt đại diện của công ty rồi, Hoàng Tử Nho còn cố ý ăn mặc xinh đẹp, mang giày cao gót, áo sơ mi lụa và quần ống rộng nữa, nhưng mà hình tượng thanh lịch giỏi giang của cô lại không hề ăn nhập với môi trường công ty này. Hoàng Tử Nho thầm nghĩ, chẳng lẽ là do cô ăn mặc quá nghiêm túc à?

Mọi người trong văn phòng đều gọi Vương Nhất Ninh bằng cái tên thân thiết là “Đại ca”, đây là một cái tên mà Hoàng Tử Nho không hề cảm thấy liên quan tới Vương Nhất Ninh. Trong lòng cô, Vương Nhất Ninh thông minh và lý trí, không bộc lộ cảm xúc, thích hay không thích cũng không thể hiện ra bên ngoài. Đối với một người như thế, dù chỉ có 36 nhân viên trong công ty, thì gọi là “Giám đốc Vương” nghe có vẻ hợp lý hơn.

Hoàng Tử Nho và Vương Nhất Ninh mở cuộc họp hai người.

Mặc dù lúc trước đều là “Vương Nhất Ninh”, cũng kêu là “Vương Nhất Ninh”, nhưng dù sao bây giờ cũng là quan hệ trong công việc, vì thế Hoàng Tử Nho kính trọng kêu một tiếng “Giám đốc Vương”. Vương Nhất Ninh cười nói: “Trong công ty của chúng ta, không có ai kêu tôi là giám đốc Vương cả, cậu là người đầu tiên đó”. Hoàng Tử Nho hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Vậy mình phải kêu cậu là sếp lớn sao?” Vương Nhất Ninh nói: “Nếu cậu không quen thì kêu tôi Vương Nhất Ninh là được rồi.” Bỗng nhiên Hoàng Tử Nho cảm thấy, mặc dù đã quen biết Vương Nhất Ninh hơn hai năm, nhưng mà trước kia nhìn thấy cũng chỉ là một khía cạnh nhỏ nhoi của cậu ta mà thôi. Ở trong công ty, Vương Nhất Ninh rất gần gũi nhưng cũng không mất uy nghiêm, được mọi người tin cậy, hoàn toàn khác xa với một Vương Nhất Ninh mà trước đây cô biết.

Dù đã làm việc được tám năm, nhưng Hoàng Tử Nho chưa từng làm trong một công ty khởi nghiệp nào, cô phát hiện mỗi nhân viên đều rất thoải mái trong công việc. Tuy rằng khi làm việc mọi người đều rất tập trung, nhưng mỗi khi có chuyện vui đùa thì mọi người cũng vui vẻ pha trò, bầu không khí tràn ngập tiếng cười đùa. Cái bầu không khí này làm cho cô như trở lại buổi họp lớp của thời học cấp ba ngày xưa.

Hồi học cấp ba, Hoàng Tử Nho yêu thầm một bạn nam cùng lớp. Cậu ấy không thích nói chuyện, nhưng đàn guitar rất giỏi. Cậu ấy thường xuyên biểu diễn đánh đàn guitar trong mỗi buổi họp lớp, có đôi khi, sẽ có một vài bạn nữ ngồi bên cạnh, cậu ấy đàn, các bạn nữ hát. Trong đầu Hoàng Tử Nho luôn hiện ra một hình ảnh, bạn học sinh nam đó ngồi trong lớp học chuyên tâm đánh đàn guitar, bức màng trắng ở phía sau bị gió thổi bay phấp phới nhẹ nhàng, ánh nắng mặt trời chiếu thắng vào phía sau lưng bạn ấy.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, Hoàng Tử Nho đã không còn nhớ rõ gương mặt của bạn nam kia nữa, thậm chí tên của cậu ấy cũng không nhớ, nhưng mà cô vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác tốt đẹp này. Hồi ức giống như một vị pháp sư thiên vị, khiến những thứ không tốt đẹp trở nên mơ hồ đi, chỉ giữ lại những gì tốt đẹp nhất. Có lẽ, đây chính là một cơ chế tự bảo vệ mình của nhân loại, so với việc mang vác gánh nặng thì xông pha chiến trường với bộ giáp nhẹ sẽ khiến con người ta cảm thấy vui vẻ hơn.

Xuất phát điểm của Hoàng Tử Nho chính là một gia đình tan vỡ, cha mẹ ly hôn, từng người tái hôn, lại từng người ly hôn. Hoàng Tử Nho có hai đứa em gái cùng cha khác mẹ và một đứa em trai cùng mẹ khác cha. Từ khi học lớp ba, cô đã không còn sống cùng với cha mẹ nữa. Tiểu học và cấp hai, cô sống chung với ông bà nội. Lên cấp ba, cô sống với bà ngoại. Lại sau này, khi cô học năm ba đại học, ông bà nội và bà ngoại từng người một lần lượt qua đời, từ đó về sau, chỉ còn lại một mình Hoàng Tử Nho, cô đi học một mình, nấu cơm một mình, sống cuộc sống một mình một người.

Hiện giờ, đã 5 năm rồi Hoàng Tử Nho cũng không có liên lạc với cha mẹ, đối với cô mà nói, người thân duy nhất chính là ông nội, bà nội và bà ngoại, ngoài ra còn có ông ngoại nữa, người mà cô có rất ít kỷ niệm. Về phần cha mẹ, không đáng một đồng.

Một Hoàng Tử Nho đã trưởng thành như vậy, tất nhiên là khinh thường hôn nhân, thậm chí rất nghi ngờ về tình yêu. Đối với cô, thứ mà cô yêu cầu chính là tình cảm thân mật mãnh liệt chứ không phải là tình yêu. Có những quá khứ nặng nề này, Hoàng Tử Nho chưa từng nói với bất kỳ ai cả, ngay cả An Phong cũng chưa từng nói qua. Với cô, mỗi một lần nhớ đến những chuyện đó, đều một lần nữa tổn thương, huống chi là nhắc tới?

Vương Nhất Ninh đi đến trước bàn làm việc của Hoàng Tử Nho nói: “Hoàng Tử Nho, các đồng nghiệp ở bộ phận tiếp thị và bán hàng chuẩn bị bữa tối chào đón cậu, bọn họ đã đặt nhà hàng Ấn Độ ở tầng dưới. Cậu có biết món ăn Ấn Độ không? Nếu không biết, chúng tôi sẽ đặt chỗ khác.” Hoàng Tử Nho cười trả lời: “Tốt quá, mình rất thích ăn đồ ăn Ấn Độ.”



Nhà hàng Ấn Độ ở tầng dưới rất rộng rãi, được trang trí tinh xảo lộng lẫy, người phục vụ mặc đồ saris tinh tế, đậm chất người nước ngoài. Cùng tham dự có Trương Hiếu ở bộ phận tiếp thị và Tống Tinh Hán của bộ phận bán hàng, còn có Vương Nhất Ninh và Hoàng Tử Nho. Trương Hiếu và Tống Tinh Hán rất tò mò về Hoàng Tử Nho, vì cô chính là người lãnh đạo trực tiếp của hai người họ.

Năm nay Trương Hiếu 24 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học liền làm cho bộ phận tiếp thị của Extreme Games đến tận bây giờ. Tống Tinh Hán thì 28 tuổi, năm ngoái từ một công ty khởi nghiệp khác đến đây làm cho bộ phận tiêu thụ. Bởi vì công ty Extreme Games rất nhỏ, cho nên bộ phận thị trường và bán hàng bao gồm cả Hoàng Tử Nho thì cũng chỉ có vỏn vẹn ba người mà thôi.

Trương Hiểu cười nói “Chị Tử Nho, chị có thích ăn cà ri không? Cà ri gà ở đây rất ngon đó.” Hoàng Tử Nho cười nói: “Tôi thì sao cũng được, mọi người cứ gọi món thoải mái đi.” Tống Tinh Hán hỏi: “Chị Tử Nho, hôm nay là ngày đầu tiên chị đi làm, cảm giác thế nào?” Hoàng Tử Nho suy nghĩ một chút, trả lời: Tôi cảm thấy bầu không khí trong công ty khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, không giống như là đồng nghiệp cùng đi làm mà giống như ở chung với một đám bạn học cùng chung sở thích vậy đấy.”

Nghe Hoàng Tử Nho đánh giá như thế, Vương Nhất Ninh cười nhẹ. Trong hai năm qua, Vương Nhất Ninh đã nỗ lực rất nhiều để tạo ra một bầu không khí lý tưởng cho công ty. Trên thông báo tuyển dụng, mỗi một người đến phỏng vấn, anh ta đều phải nhìn qua, thà bỏ sót một nhân viên giỏi còn hơn tuyển về một nhân viên tồi. Mỗi người nhân viên mà anh tuyển vào đều mang theo sự tò mò và mới mẻ đối với mọi thứ, sẵn sàng hưởng thụ làm công việc này. Còn những người thích lục đυ.c với nhau, chỉ muốn thể hiện chính mình, đều bị Vương Nhất Ninh thẳng tay sa thải.

Trong công tác quản lý nhân sự, Vương Nhất Ninh dành cho nhân viên sự tin tưởng rất lớn. Mỗi tuần nhân viên đều có thể làm việc tại nhà một ngày, trừ phi cần thiết, họ sẽ không làm việc vào cuối tuần. Đối với Vương Nhất Ninh, có chất lượng công việc, có chiều sâu ý tưởng hơn hẳn so với chuyện bận rộn cả ngày mà không có hiệu quả gì. Có thể nói, đối với đa số nhân viên trong Extreme Games, Vương Nhất Ninh là một ông chủ cực kỳ tốt, thậm chí có khả năng là người sếp tuyệt vời nhất mà họ từng làm việc.

Vương Nhất Ninh bưng lên một ly lassi xoài nói: “Hoàng Tử Nho, chào mừng cậu gia nhập Extreme Games, tôi tin cậu nhất định có thể mang đến cho chúng tôi những ý tưởng và sự phát triển mới!” Trương Hiếu và Tống Tinh Hán nâng ly, bốn người cùng chạm cốc, chính thức bắt đầu bữa tối chào mừng.

Chỉ chốc lát sau, người phục vụ bưng lên cà ri gà, cá cà ri kem, bánh mì nướng tỏi Ấn Độ, salad khoai tây, cà ri thập cẩm và canh rau Ấn Độ. Nhìn một bàn đồ ăn ngon này, Hoàng Tử Nho không thể nhịn được bắt đầu ăn thỏa thích, tự dặn lòng rằng ngày mai phải ăn ít lại một chút mới có thể tiêu diệt hết lượng calorie tội lỗi mình vừa ăn hôm nay

Đối với Hoàng Tử Nho mà nói, việc giữ gìn vóc dáng cân đối là chuyện vô cùng quan trọng, đây không phải là để làm hài lòng ai cả mà là nếu cô béo, cô sẽ không bao giờ có thể mặc được những bộ quần áo mà mình thích nữa. Hoàng Tử Nho có một tủ quần áo rất lớn, trong đó chứa đầy quần áo và trang sức mà cô tự thưởng cho chính mình. Mỗi lần nhìn đến tủ quần áo, Hoàng Tử Nho liền cảm thấy cực kỳ hạnh phúc và an tâm.

Nhưng phụ nữ dù có tự kỷ luật đến đâu, đồ ăn ngon ở trước mặt cũng không thể kiềm chế phá lệ một chút, đem chuyện giảm cân này dời đến ngày mai.

Hoàng Tử Nho thầm nghĩ, nếu con người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông vậy thì Hoàng Tử Nho của ngày hôm nay và Hoàng Tử Nho của ngày mai cũng không phải cùng một người mà phải không? Chuyện giảm cân cứ để cho Hoàng Tử Nho của ngày mai lo đi, sau đó, cô bỏ vào miệng mình một miếng cà ri thịt gà.

Ngon quá đi, hai má Hoàng Tử Nho núng nính, nở nụ cười hạnh phúc.