Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Niên Thiếu Nữ Cùng Nàng Niên Hạ Bạn Trai

Chương 14: Cô Ấy Không Dễ Chọc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối tháng mười hai, thời tiết se lạnh, nắng gắt cũng thường xuyên trốn việc, mọi người trong văn phòng cũng lười biếng hơn bình thường. Đôi mắt to tròn của An Phong bất động nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trong lòng lại nghĩ nếu như bây giờ có thể đắp chăn ngồi trên sô pha xem phim tình cảm thì tốt biết mấy.

Khi nào thì mới đến thời kỳ chủ nghĩa cộng sản? Vì sao con người lại phải đi làm?

“An Phong, cô đang biểu diễn ở chỗ làm à?” Đại Đinh bỏ viên bắp rang vào miệng, trêu ghẹo An Phong. An Phong liếc cậu ta, tức giận nói: “Đại Đinh, cậu đang diễn làm con rắn tham ăn hả?” Đại Đinh làm động tác như bị một con dao đâm và ngực, lảo đảo lùi về sau hai bước, ngước mặt lên trời kêu lên: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà mà...”

Hạch Đào ngồi đưa lưng về phía bọn họ, nhìn màn hình máy tính lắc đầu nói: “Diễn viên xà và diễn viên tấu hài…”

Gần đây Tiêu Diệc Vãn cảm thấy An Phong càng ngày càng lộ bản tính không dễ trêu chọc. Nếu như cậu không phải là bạn trai của An Phong mà lấy thân phận là cấp dưới của cô ấy, e rằng An Phong sẽ là một cấp trên rất nghiêm khắc. An Phong lớn hơn cậu tám tuổi, cũng có nghĩa là khi cậu còn học lớp ba ở trường tiểu học thì An Phong đã bắt đầu học năm nhất của cấp hai rồi. Nếu lúc đó cậu và An Phong gặp nhau, học sinh tiểu học Tiêu Diệc Vãn có lẽ sẽ sợ hãi chị học sinh cấp hai này mất. Tiêu Diệc Vãn có thể tưởng tượng tới mình cao 1m3 sợ hãi ngước nhìn An Phong cao 1m6, khi cậu làm sai một đề toán học, An Phong sẽ xem thường nhìn cậu, sau đó tức giận nói: “Lại làm sai nữa à, cái này rất đơn giản mà không phải sao?”

Tiêu Diệc Vãn cười thầm, may mắn thay khi mình 22 tuổi mới gặp được An Phong, bây giờ cậu còn cao hơn An Phong nửa cái đầu.

Tan làm, An Phong, Hoàng Tử Nho và Vương Nhất Ninh cùng nhau ăn tối. Vương Nhất Ninh là đồng nghiệp trong công việc đầu tiên của An Phong, bây giờ cậu ta đã kinh doanh riêng, cậu ta điều hành một công ty trò chơi di động nhỏ với hơn 30 nhân viên ở thành phố Giang An. Mấy năm trước, An Phong giới thiệu Vương Nhất Ninh cho Hoàng Tử Nho, bắt đầu từ khi đó, cách vài tháng ba người sẽ tụ họp lại với nhau một lần.

Vương Nhất Ninh là một người rất thông minh, có ý tưởng, có quyết đoán, chỉ mới 33 tuổi đã có nhiều thành tựu trong sự nghiệp, làm cho An Phong và Hoàng Tử Nho hâm mộ không thôi.

Ba người cùng đi ăn mì Quế Lâm, đây là một quán ăn theo phong cách dân tộc, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ ở trung tâm thành phố sầm uất. Mỗi người gọi một phần mì, thêm hai món ăn kèm, đơn giản nhưng làm người hài lòng. Khi cùng ăn cơm với bạn thân, không cần phải kiêng dè, không khí trên bàn cơm chỉ là phụ, đồ ăn ngon không mới là chính.

Hôm nay tâm trạng Hoàng Tử Nho không tốt, vô cùng căm phẫn nói: “Mình không muốn đi làm nữa, đúng là một cực hình đối với mình khi hằng ngày đến công ty đều xảy ra lục đυ.c nghiêm trọng như vậy. Tại sao mình lại lãng phí thời gian vào những chuyện khiến mình bực tức như thế chứ?”

An Phong ăn một ngụm mì, hỏi: “Công ty tư nhân của Pháp cũng lục đυ.c với nhau nghiệm trọng như vậy sao?” Hoàng Tử Nho thở dài: “Lúc trước không có nghiêm trọng như vậy, bắt đầu từ đầu năm nay, càng ngày càng tệ hơn.” Vương Nhất Ninh cũng ăn một ngụm mì, nói: “Dù sao thì công ty của cậu vẫn thuộc về ngành công nghiệp truyền thống, những năm gần gây internet đã có những ảnh hưởng lớn đến những công ty truyền thống như thế này. Có khả năng công ty sẽ gặp phải khó khăn lớn hơn nữa. Nguồn tài nguyên thiếu, nhân viên lại nhiều, đấu đá nội bộ cũng khá là nghiêm trọng đấy.”

Hoàng Tử Nho để đũa xuống, tức giận nói: “Điều làm cho mình tức giận nhất chính là sếp trực tiếp của mình, mình cảm thấy anh ấy thiên vị mình và nam đồng nghiệp cùng cấp bậc, rõ ràng năng lực làm việc của mình cao hơn mà!”

An Phong nhíu mày, nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ anh ta kỳ thị nhân viên nữ?” Hoàng Tử Nho lắc đầu: “Cũng không phải, chủ yếu là do nam đồng nghiệp kia thường xuyên đi đánh golf với anh ta sau khi tan làm, quan hệ của hai người khá là tốt. Nhưng với tư cách là người lãnh đạo trong công ty, đó không phải là chuyên quyền và tư lợi sao?”

Vương Nhất Ninh trả lời: “Có lẽ tư duy của sếp cậu vẫn còn khá cổ hủ, thích đem những gì có lợi cho người mà anh ta cảm thấy thân thiết.” Hoàng Tử Nho bất lực nói: “Mình phải làm cái gì giờ đây? Bỏ của chạy lấy người hả?”



An Phong nói: “Có thể khiếu nại với bộ phận nhân sự được không?”

Hoàng Tử Nho lắc đầu: “Ở công ty của mình, quyền lực của bộ phận nhân sự rất nhỏ, các sếp lớn mới là người nắm giữ quyền lực, những chuyện như thế này, bộ phận nhân sự sẽ không xử lý đâu.”

Vương Nhất Ninh hỏi: “Vậy cậu có nói chuyện này với sếp của cậu không?” “Nói chuyện này với sếp á, nói với anh ta là cảm thấy anh ta đối xử bất công với nhân viên sao? Nói vậy có được không?” An Phong có hơi hoài nghi nhìn Vương Nhất Ninh.

Vương Nhất Ninh nói: “Theo như quan sát của tôi, tôi cảm thấy nhân viên nữ trong công việc thường không thẳng thắn cho lắm, luôn lo sợ sẽ ảnh hưởng đến đồng nghiệp, ảnh hưởng đến quan hệ cấp trên cấp dưới. Nhưng ở rất nhiều thời điểm, nếu như cậu không nói, thì có thể sếp của cậu cũng không nhận ra được anh ấy đã đối xử không được công bằng. Kết quả tệ nhất là gì?? Cùng lắm thì anh ta vẫn làm theo ý mình, không tiếp thu khiếu nại của cậu mà thôi. Nhìn chung, tôi cảm thấy chân thành, thẳng thắn là tốt nhất.”

Hoàng Tử Nho trầm ngâm gật gật nói: “Cậu nói như vậy cũng không phải là không có lý.”

Nghe Vương Nhất Ninh góp ý, An Phong nghĩ lại chính mình, hình như cô cũng giống như thế này. Giống như rõ ràng là cô rất ghét khi Triệu Phi nịnh bợ giám đốc Lý, cướp hạng mục của cô, nhưng cô chưa bao giờ thắng thắn nói chuyện này với giám đốc Lý, luôn áp dụng chiến lược vòng vo bóng gió. Còn giám đốc Lý, dường như lúc nào cũng tỏ ra không hiểu.

Có lẽ, bất kể là cô, Hoàng Tử Nho hay là hàng ngàn hàng vạn nhân viên nữ ở nơi làm việc khác, càng nên khó khăn hơn một chút, đừng nên để bị trêu chọc.

Ăn mì xong đi về nhà, Hoàng Tử Nho và An Phong đi phía trước. Đột nhiên Hoàng Tử Nho cười hì hì hỏi: “An Phong, tại sao lúc trước cậu và Vương Nhất Ninh không quen nhau vậy? tổng giám đốc kiêu ngạo đó nha!”

An Phong trả lời: “Đúng vậy, mình cũng thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói Vương Nhất Ninh cũng rất là ưu tú, người cũng đẹp trai. Nhưng trước nay mình đối với cậu ta không hề có cảm giác tình cảm nam nữ gì cả.”

“Ồ, có lẽ là cậu chỉ có tình cảm với em trai thôi.” Hoàng Tử Nho trêu chọc cô.

An Phong trừng Hoàng Tử Nho, nghiêm túc nói: “Nhắc mới nhớ, cảm giác này thật là mơ hồ. Đôi khi, chỉ vì một cái mỉm cười, một cái áo sơ mi trắng liền thích một người. Nhưng có đôi khi, cho dù người này có điều kiện tốt, các người cũng rất hợp nhau, nhưng cũng sẽ không thích nhau.”

“Đúng vậy, hôn nhân và yêu đương lại khác nhau, muốn cuộc hôn nhân lâu dài, thường là vì hai người hai người hợp nhau mà không phải là rung động nhất thời.” Hoàng Tử Nho nói.

“Mình hỏi cậu, cậu cũng quen biết Vương Nhất Ninh nhiều năm rồi, sao cậu lại không quen cậu ấy?” An Phong hỏi.

“Mình không muốn kết hôn. Hơn nữa, Vương Nhất Ninh thì, không biết phải nói sao, mình cảm thấy cậu ta quá lý trí, giống như hơi thiếu một chút bốc đồng. Cái chuyện yêu đương này, là tình cảm phải có một chút va chạm chiều sâu. Trên mặt người đó phải có biểu cảm níu kéo, phải có một chút ghen tuông, phải có một chút điên cuồng, đều là thú vui nhỏ trong tình yêu đó, nhưng trên mặt của Vương Nhất Ninh, rất khó để có thể nhìn thấy những loại xúc động này.” Hoàng Tử Nho nói.

Hai người nhìn nhau cười, đồng ý với lập luận này.



“Nhưng mà, An Phong à, nếu mục đích của cậu là kết hôn, cậu vẫn nên suy xét Vương Nhất Ninh một chút đi. Cậu ấy có thể cho cậu cuộc sống ổn định, hai người cũng có thể hoàn toàn hiểu được nhau, hẳn là hai người có thể trở thành một đôi vợ chồng tôn trọng nhau như khách.” Hoàng Tử Nho nói.

Tôn trọng nhau như khách, An Phong không biết đây là lý tưởng hay là cuộc hôn nhân không lý tưởng nữa đây.

“Mà này, cậu và người bạn trai kia thế nào rồi? Có phải đang trong thời kỳ nồng nhiệt của tình yêu không?” Hoàng Tử Nho hỏi.

“Ở bên cạnh cậu ấy đúng là rất vui, cậu ấy là một người rất thú vị. Nhưng mà nếu nói có thể cứ tiếp tục đi tiếp như vậy với cậu ta không thì mình không có đáp án.” An Phong có hơi buồn.

“Thật ra mình thấy cuộc sống là trăm ngàn khúc cua, nhìn như không có khả năng nhưng thật ra không phải không có khả năng. Nói không chừng, người bạn trai nhỏ tuổi này của cậu chính người dẫn đường đến tình yêu đích thực thì sao?” Hoàng Tử Nho cười hì hì nói.

“Người dẫn đường?” An Phong hoang mang nhìn Hoàng Tử Nho.

“Đúng vậy, nói không chừng lại qua đi mười năm, cậu sẽ phát hiện, thì ra cháu trai của người bạn trai này mới là true love của cậu thì sao. Ông trời ban cho cậu một anh bạn trai nhỏ tuổi, là muốn giúp cậu tìm được một người bạn trai nhỏ tuổi hơn nữa!” Hoàng Tử Nho nghiêm túc nói.

An Phong cạn lời, sau đó bắt đầu thô bạo đánh Hoàng Tử Nho. Hoàng Tử Nho vừa chạy vừa kêu: “Cứu mạng a, có người hành hung người đi đường!” Hai cô gái 30 tuổi đùa giỡn bên lề đường, như là trở lại lúc bọn họ còn đang học đại học.

Năm thứ hai đại học, An Phong và Hoàng Tử Nho gặp nhau trong một buổi hoạt động kết nối. Lúc ấy, khoa tâm lý, khoa toán học và khoa ngoại ngữ tiến hành hoạt động cho sinh viên giao lưu với nhau, những sinh viên mười chín, hai mươi tuổi điều rất ngây ngô, bầu không khí lúc ấy rất gượng gạo. Bỗng nhiên lúc này, một cô gái mặc áo sơ mi màu xanh đính sequin, quần ống loe denim và đeo kính râm to bảng bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người bắt đầu thì thào to nhỏ, bầu không khí cũng đột nhiên thay đổi lên.

Thì ra, là do bạn cùng phòng của Hoàng Tử Nho chơi khăm cô ấy, nói rằng đây là một buổi tiệc hóa trang phong cách retro. Khi cô đi vào hội trường, nhìn thấy cả phòng trai gái đều ăn mặc chỉnh tề bình thường, cô mới nhận ra là mình đã bị lừa. Hoàng Tử Nho tương kế tựu kế, giả làm khách mời mở màn của hoạt động tối nay và bắt đầu nhảy một cách vụng về giữa phòng, nhưng mà điều này đã làm cho những người đang rụt rè ở đây cũng bắt đầu nhảy nhót theo.

Nhìn thấy mọi người đều đắm chìm trong nhảy múa, không còn ai chú ý tới cô nữa. Hoàng Tử Nho đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, lúc này, đột nhiên An Phong xuất hiện trước mặt cô, cười nói: “Bạn học này, bạn là khách mở màn mà hội học sinh mời tới sao? Bạn nhảy rất là mãnh liệt nha! Bầu không khí ở đây lập tức tốt lên hẳn luôn.”

Hoàng Tử Nho lặng lẽ kéo An Phong đi đến một góc, kể cho cô ấy biết toàn bộ sự việc. An Phong lập tức cười lớn, không khỏi bị ấn tượng bởi khả năng linh hoạt tùy thời của Hoàng Tử Nho. An Phong nghĩ thầm, cô gái này thật là thú vị. Từ đó về sau, hai người thường xuyên cùng nhau đi ăn, đi dạo phố, từ từ cũng trở thành bạn thân của nhau.

Ở sâu trong lòng An Phong, cô vẫn luôn hâm mộ Hoàng Tử Nho. Hoàng Tử Nho luôn nghĩ đến những chuyện mà cô không dám nghĩ, làm những việc mà cô không dám làm. Giống như chỉ cần ở bên cạnh Hoàng Tử Nho, cô sẽ cảm thấy dũng cảm hơn rất nhiều.

Nhìn bóng lưng Hoàng Tử Nho còn đang chạy, An Phong thở hổn hển cười ngừng lại, trong lòng lại nghĩ, có cậu là bạn thân của mình, thật là tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »